Chương 2028: Vua trẻ con (8)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1599 chữ
- 2022-02-12 03:40:25
Tôi trông thấy tình hình càng lúc càng vượt qua tầm kiểm soát.
Mọi đứa trẻ đều tựa như phát điên, chỉ một chuyện nhỏ xí8u thôi cũng khiến chúng giận dữ, động tay động chân, gây thương tổn cho người đang ở gần mình nhất. Chuyện làm bị thương người3 khác, giết người, trở nên đương nhiên như ăn cơm uống nước.
Tôi nắm lấy tay Hàn Vân, nhận thấy bóng của Hàn Vân đang 9biến mất. Âm khí của nó đang suy yếu dần.
Năng lực của tôi rót vào, trên cái thứ hỗn độn kia đã xuất hiện vô số khuôn mặt.
Chúng vốn sắp dung hòa làm một với nhau giờ đã tách ra trở lại, nhưng chưa kịp tách ra hoàn toàn thì đã bị năng lực của tôi phá vỡ.
Đám ma nhí lần lượt biến mất.
Thời gian tựa như đã dừng trôi trong một giây ấy. Nét mặt tức giận của bà cụ dần chuyển sang sững sờ, bà ta đã bắt đầu phát hoảng. Tay vừa buông ra, cái bát rơi xuống đất, phát ra tiếng coong. Âm thanh ấy tựa như đã ấn nút tiếp tục
trình chiếu
cho thời gian đang dừng lại.
Tôi khẽ nhắm mắt, kéo dây xích, điều chỉnh thời gian.
Sớm hơn một chút, sớm hơn một chút, vào lúc đám ma nhí ấy ùa ra từ trong thân thể của Hàn Vân.
Tôi thở phào, ngoảnh đầu nhìn Hàn Vân.
Hàn Vân bay giữa không trung, trên người là âm khí của ma.
Trên mặt nó là hai hàng nước mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt ngập tràn đau buồn.
Tôi cúi xuống nhìn, bắt gắp khuôn mặt vô hồn của đứa trẻ sơ sinh.
Đối với một đứa trẻ, biểu cảm này thực sự quá quái lạ.
Ánh mắt nó thâm trầm, hoàn toàn không giống trẻ con.
Tôi lờ mờ nhớ rằng có một đôi vợ chồng trẻ vô trách nhiệm, chính sự thờ ơ hoặc ác ý của họ, đã hại chết đứa con chào đời chưa được bao lâu. Đứa con biến thành ma, giết chết họ. Lúc đó Hàn Vân có mặt ở hiện trường, đứa bé trả thù xong thì Hàn Vân đưa nó đi.
Tôi rùng mình một cái.
Trên người đứa bé đã tỏa ra ác ý đáng sợ.
Tôi đã cảm nhận thấy âm khí, mở mắt ra, nhận thấy linh hồn đang ở trong phòng bệnh.
Sau lưng Hàn Vân có hố đen mở ra.
Tôi liền đưa tay về hướng ấy.
Có thể nó là ma đã sống rất lâu…
Vừa nảy lên nhận định, tôi liền phủ nhận đáp án này.
Trực giác của tôi bảo không phải vậy, bản thân tôi đã từng gặp đứa bé này rồi.
Tôn Văn Hi từng nói như thế, không hề nhắc đến cha mình.
Nếu cha nó trở về nhìn thấy tình cảnh này, sẽ cảm thấy thế nào?
Đến khi những đứa trẻ này tỉnh táo trở lại, không còn bị linh hồn điều khiển nữa, chúng lại sẽ cảm thấy thế nào đây?
Ngay lập tức, tôi đã về lại phòng bệnh.
Tôi nhìn thấy máu.
Bé trai đang được cha nó ôm lại, khóa chặt hai tay, hai chân thõng xuống, khe khẽ đong đưa. Sự đong đưa này đến từ đôi tay run rẩy của cha nó.
Âm khí trên người nó khiến tôi thấy quen thuộc.
Khu Dương Sơn…
Tôi buột miệng thốt lên.
Trong khu Dương Sơn, đứa bé sơ sinh mà Hàn Vân đã thu nhận!
Tôi giật mình, vừa định nói gì đó thì linh hồn đã bị một nguồn lực kéo đi, bay về thế giới hiện thực.
Tôi đang quỳ một chân trên đất, cố giữ vững thân thể đang chao đảo, nhưng đau đớn ở đầu gối khiến tôi phải hít ngược vào một hơi.
Tôi cảm nhận thấy một luồng âm khí quen thuộc, vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy hồn ma của Tôn Văn Hi với vẻ mặt đầy hung dữ.
Tay tôi đã chạm vào linh hồn mới.
Âm khí trên người nó đã mất, thay vào đó là một loại hơi thở khác.
Bất kể là gì, chỉ cần tiêu diệt nó, thì dù nó muốn sinh ra một linh hồn mới lần nữa cũng không dễ nữa.
Hàn Vân chỉ có một.
Hàn Vân không như Meditation, quỷ quyệt bố trí những vật chứa linh hồn khác.
Dù Hàn Vân và Meditation đều có thái độ bi quan đối với chuyện như vậy, nhưng tôi chỉ cần tiêu diệt chúng, kéo dài tốc độ hành động của chúng. Đến khi tôi hồi phục thực lực, tôi sẽ thay đổi cả thế giới thông qua cửa ra vào dị không gian.
Tôi nảy lên suy nghĩ như thế, tôi muốn ngăn không cho những chuyện này xảy ra.
Nhưng chớp mắt, đám trẻ Hàn Vân đang chăm sóc đã biến thành một linh hồn mới.
Chỉ cần giải quyết linh hồn đó!
Có lẽ đã khôn5g chịu nổi cảnh tượng trước mắt nên nó chọn cách lẩn tránh.
Nó là linh hồn của trẻ con, vẫn còn chút thơ ngây của trẻ con; nó đưa những đứa trẻ cô đơn, hiu quạnh đi, dựng lên đại gia đình mới.
Thế nhưng, nó đã bị đá văng ra khỏi gia đình ấy.
Cứ xem như thử nghiệm vậy.
Xem như một thử nghiệm.
Tiêu diệt một linh hồn đang hình thành, xem kết quả thế nào.
Linh hồn của tôi bị kéo đi, theo cha của Tôn Văn Hi đi ra ngoài.
Ông ta chỉ nhìn thấy tình cảnh náo loạn và bi kịch gia đình, chứ không hề biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Em… em đã giết mẹ… em đã giết mẹ…
Tay tôi vẫn nắm lấy cái thứ đang dần biến hình kia, năng lực chưa chảy vào trong nó.
Tôi cần sức mạnh cực lớn để thay đổi cả thế giới, khiến cả thể giới trở lại như ban đầu.
Thế nhưng, điều tôi phải làm trong hiện tại, là tiêu hao năng lượng của mình.
Tôi nghiến răng, tiếp tục rót năng lực của mình vào.
Bất kể thế nào, ngăn cản được bao nhiêu bị kịch phát sinh thì hay bấy nhiêu.
Ít nhất trong lúc này, cứu được một vài đứa trẻ, một vài gia đình, vẫn tốt hơn tôi không chịu làm gì cả.
Vốn dĩ cũng như Ngô Linh đã nói, chuyện Ông Trời tạo ra linh hồn để chống lại ma chỉ là suy đoán của giới quái dị mà thôi.
Biết đâu linh hồn không phải do Ông Trời tạo ra, mà như Meditation đã nói, nó vốn do con người tạo ra.
Á á á á.
Bé trai đang gào thét. Bé gái kia cũng thét lên.
Không phải chúng ta muốn ra đời, mà là loài người đã tạo ra chúng ta, tạo ra tất cả những chuyện này.
Chúng tôi tạo nên tất cả những chuyện này…
Nhưng đây đâu phải là điều chúng tôi muốn!
Nhưng, nếu điều Meditation nói là chính xác, nếu nỗi bi quan của Hàn Vân là chính xác, dù tôi có thiết lập lại cả thế giới thì dựa theo quy luật phát triển của sự vật, thế giới này cuối cùng vẫn sẽ biến thành diện mạo ma quái hoành hành.
Ý tưởng của Diệp Thanh… thực hiện được thật sao?
Lúc tôi thay đổi toàn thế giới, anh ta có thể khiến Ông Trời thiết lập trật tự mới, bỏ đi loại hình tồn tại như ma quỷ, khiến cái thứ như ma quỷ mãi mãi không xuất hiện trong nhận thức của người sống được không? Sau khi không còn ma, Ông Trời không chủ động tạo ra linh hồn thì thế giới này thực sự sẽ không có
linh hồn
ra đời sao?
Bà cụ đang đứng trước mặt bé trai, khẽ nhấc tay lên, trong tay là một cái bát bằng kim loại.
Một góc của cái bát đã móp, dính máu.
Đầu của bé trai đang vẹo qua một bên, để lộ ra vùng thái dương chảy máu.
Đám ma nhí đã ùa ra, tôi chỉ tóm được một đứa trẻ sơ sinh trong số ấy.
Tôi không để tâm, ngẩng lên quan sát kĩ hành động của đám ma nhí, dự định nắm bắt cơ hội có thể tiêu diệt chúng luôn một lần.
Một bàn tay nhỏ xíu đã nắm lấy ngón tay tôi.
Trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại.
Hai đứa bé song sinh kia đều đứng bất động, không chống cự và tấn công những người quanh mình nữa.
Xong rồi!
Nó mỉm cười với tôi, nụ cười ẩn chứa ác ý hệt như cái bóng của Hàn Vân mà tôi đã gặp đầu tiên.
Cả người nó đã biến mất, hóa thành âm khí thuần túy.
Tôi nhìn về phía đám ma nhí đã tập trung lại, nén những suy nghĩ trước đó xuống, xông đến, định tóm bằng được linh hồn mới ngay khoảnh khắc nó hình thành.
Tôi giật mình, định kéo Hàn Vân lại, nhưng chỉ chụp được không khí.
6Tôi nghe thấy tiếng của dây xích.
Dây xích của Hàn Vân chưa biến mất, nó chỉ rời khỏi bệnh viện.
Tôi nhìn thấy sợi dây xích mới.
Trong phòng bệnh ấy chắc chắn đã có người chết. Hai đứa bé song sinh đó, bà cụ, hoặc cha mẹ của hai đứa bé song sinh…
Tôi nắm lấy sợi dây xích mình nhìn thấy.
Nó đang định nhào về phía tôi, sau lưng không hề có bóng của Hàn Vân. Mà ở trước nó đã xuất hiện một cánh tay.
Cánh tay chặn hồn ma của Tôn Văn Hi lại, chỉ vung nhẹ một cái, hồn ma của Tôn Văn Hi đã biến thành tro, bay lả tả trong phòng bệnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.