• 3,636

Chương 2035: Vua trẻ con (15)


Tôi ậm ừ đồng ý yêu cầu của Trần Dật Hàm, còn trong đầu vẫn đang nghĩ đến giả thuyết của anh ta.

Giả thuyết này hình như có 8thể lý giải được rất nhiều vấn đề. Ngoài những nguyên nhân Trần Dật Hàm nói: nguyên nhân Diệp Thanh rời đội ngũ chuyên gia, thành l3ập phòng nghiên cứu; nguyên nhân Diệp Thanh tin tôi, gạt bỏ những biện pháp khác. Thì vẫn còn một chuyện mà chỉ mỗi mình tôi biết, 9Trần Dật Hàm không hề biết. Đó là nguyên nhân mà Thang Ngữ được ma chuyển phát nhanh tìm thấy ở thế giới tương lai.
Diệp Thanh về đến thế giới hiện thực, thành lập phòng nghiên cứu, bắt đầu kế hoạch của mình. Còn Thang Ngữ ở thế giới tương lai ấy có lưu lại ghi chép từng gặp gỡ Diệp Thanh, sau đó Diệp Thanh bị lộ, đương nhiên Thang Ngữ sẽ bị ma vương ở thế giới tương lai tìm đến và giết chết. Ma chuyển phát nhanh lấy được thi thể của Thang Ngữ, muốn thực hiện giao dịch gì đó với Diệp Thanh, hoặc thẳng thừng uy hiếp Diệp Thanh…
Tôi đã tự tưởng tượng ra gần như toàn bộ diễn biến của chuyện này.
Tôi và Trần Dật Hàm lên lầu, đến tầng sáu, bước chân tôi thoáng ngập ngừng trên cầu thang, rồi lập tức giẫm lên bậc thang, theo Trần Dật Hàm vào phòng nghiên cứu.
Quả nhiên bốn người họ đều đã có mặt, Hàn Vân không bay lơ lửng trên không, mà đang ngồi trên ghế sofa, bộ dạng đầy nghiêm túc.
Hai người gặp nhau ở thế giới tương lai, nhận ra nhau, hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rồi sau đó chắc là đã từng muốn cùng nhau quay lại thế giới hiện thực.
Diệp Thanh đã thành công, còn Thang Ngữ lại thất bại.
Thang N6gữ bị cửa ra vào dị không gian hút đi khi còn rất bé, mất tích trong thế giới hiện thực. Và anh ta vẫn sống tiếp ở thế giới tương l5ai, trở thành người lớn, rồi bị ma chuyển phát nhanh phát hiện ra mối quan hệ giữa anh ta với Diệp Thanh.
Thang Ngữ lúc bé e là không nhớ được lắm chuyện đến thế. Anh ta có nhớ nhà của bản thân ở thôn Sáu Công Nông, bản thân mất tích ở thôn Sáu Công Nông hay không còn là một dấu chấm hỏi.

… Bọn cháu vừa nói đến tin tức báo chí trong mấy năm nay mà cháu đã tra cứu được. Trong những tin liên quan đến trẻ em, có mấy phương diện đáng chú ý. Thứ nhất là trẻ vị thành niên phạm tội, ở giai đoạn quá khứ này, đã xảy ra đến mấy vụ trẻ vị thành niên phạm tội nghiêm trọng, tin tức ở thời ấy đều tập trung vào những tội đã phạm, rất nhiều bài báo viết về vị thành niên phạm tội, xã hội từng để tâm nghiên cứu, nhưng đã nhanh chóng bị tin tức báo chí liên quan đến tội phạm khác xóa nhòa.
Trần Hiểu Khâu xoay màn hình laptop ra cho mọi người xem, bên trên còn có một biểu tượng đơn giản, sau đó là ảnh của mấy bài báo giấy.

Ấn tượng đầu tiên có lẽ đã được hình thành vào lúc này. Trẻ con biết giết người, biết gây ra những chuyện tàn nhẫn, dân chúng trong xã hội tràn đầy căm phẫn… luật pháp được chỉnh sửa, có nhiều điều tra xã hội hơn… Sau đó là đến khoảng thời gian này…
Trần Hiểu Khâu tiếp tục giảng giải:
Từ tội ác nghiêm trọng, đến làm những chuyện xấu xa thông thường, khiến người ta chán ghét. Hình ảnh của trẻ em đã có thay đổi đầy tế nhị, nhưng in sâu trong lòng người hơn. Người trẻ tuổi ghét trẻ con, suy nghĩ này cũng đã lan rộng cùng với mạng internet, dần dần hình thành
Tôi ghét trẻ con
,
Trẻ con đều hư hỏng
,
Phiền toái, không vâng lời
,
Phá hoại

Trần Dật Hàm xuống xe, mở cửa.
Lúc xuống xe, tôi đã nhìn thấy hai chiếc xe khác đang đỗ ở đây. Xe của Gã Béo và Trần Hiểu Khâu đều đang đỗ ở đây, chứng tỏ họ đã tới rồi.
Nó rất bình tĩnh, giống như một ông già đã trải sự đời.
Tôi muốn lên tiếng hỏi gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

… Và tương ứng với điều này, đó là trút giận. Trẻ hư bằng súc vật, tương đương với đáng bị đánh chết. Đẳng thức này còn được ứng dụng ở phương diện khác, ví dụ như tội phạm hiếp dâm đáng chết, ăn trộm đáng chết, mụ đàn bà đanh đá đáng chết, gã đàn ông cặn bã đáng chết… Ở trên mạng, đây chỉ là một câu nói, một chuỗi code, nhưng suy nghĩ này chắc chắn có tồn tại thực sự. Ảnh hưởng đến hiện thực thì có hạn, nhưng ảnh hưởng này sẽ thể hiện trọn vẹn trên người đối với linh hồn.
Trần Hiểu Khâu khẽ nhìn tôi:
Trong vài sự kiện mà Lâm Kỳ và cả chúng ta trải qua, linh hồn đều biểu hiện ra một trạng thái cảm xúc cực đoạn, tiêu cực và có khuynh hướng tấn công con người, hẳn là đã chịu ảnh hưởng bởi những suy nghĩ này.

Trần Hiểu Khâu nhấp chuột, mở tiếp một số bài báo và bản tin.
Tôi giật mình, quan sát sát sao hành động của nó, Hàn Vân cũng đã nhận ra.
Hàn Vân thoáng nhìn tôi một cái, bộ dạng thực sự y hệt người lớn, không còn nét thơ ngây ngờ nghệch của trẻ con, cũng không còn vẻ hoạt bát tinh nghịch trước đây.

Chú út.
Trần Hiểu Khâu chào một tiếng, trước mặt còn đặt một chiếc laptop.
Lúc đóng cửa, tôi liếc nhìn hành lang, rồi nhìn phòng làm việc và phòng tiếp khách.
Âm khí của Diệp Thanh có ở đây, nhưng chỉ là âm khí còn sót lại, chứ tôi không cảm nhận thấy sự tồn tại của Diệp Thanh.
Lúc nhìn sang Hàn Vân, tôi mới nhận thấy nó đã khác. Trên người nó không còn âm khí, nó đã không còn là hồn ma nữa.
Tôi nhìn màn hình, rồi nhìn Hàn Vân.
Hàn Vân bình tĩnh, tựa như chăm chú lắng nghe phân tích của Trần Hiểu khâu, lại giống như không nghe gì cả.
Nhưng có thể chắc chắn rằng trong lòng hai người họ đều còn những ấn tượng về đối phương. Đối với Thang Ngữ, lúc anh ta đang chơi cùng bạn mình thì không hiểu sao lại đến thế giới khác, cuộc đời thay đổi hoàn toàn. Đối với Diệp Thanh, bạn của mình không hiểu sao lại biến mất, sau đó không lâu, cả người thân trong nhà cũng lần lượt tử vong, khiến anh ta trở thành trẻ mồ côi.
Những kí ức này còn rõ đến mức nào thì vẫn chưa biết. Ít nhất, trước khi hai người được khơi lại kí ức thì đó vẫn còn là ẩn số.

Sau đó nữa, chính là một sự tập trung đề tài tin tức khác của các bài báo, cũng chính là việc tổn thương trẻ em. Ngược đãi trẻ em, cưỡng hiếp, xâm hại tình dục, nhân quyền… xét từ tội ác của một cá nhân đơn lẻ, đến tội ác của một nhóm nhỏ nào đó, rồi đến những trẻ em bị hại nằm trong những sự cố về an toàn… thì đây là một chuyển biến khác về tư tưởng.
Trần Hiểu Khâu nhìn sang Hàn Vân:
Trẻ em giết người, trẻ em là ác độc, trẻ em bị tổn thương, hãm hại trẻ em là đáng chết, những suy nghĩ này trộn lẫn vào nhau.


Nhưng không có suy nghĩ của chúng tôi.
Hàn Vân hờ hững nói.
Có lẽ anh ta còn nhớ Diệp Thanh, nhưng muốn nhớ rõ tên và các chi tiết thì không phải là chuyện dễ.
Trong tình huống thông thường, Thang Ngữ sẽ không kể cho người khác nghe quãng đời này của mình ở khắp mọi nơi. Xác suất có nhắc đến Diệp Thanh lúc kể cũng rất thấp.
Lúc xe đến Thôn Sáu Công Nông, nhìn thấy tòa lầu số 6 thì tôi mới nhớ ra tôi vẫn chưa báo cho Diệp Thanh biết chuyện ma chuyển phát đang giữ thi thể của Thang Ngữ.
Diệp Thanh biết chuyện này chưa?
Ma chuyển phát nhanh phát hiện ra Thang Ngữ, tìm đến Diệp Thanh, trong này chắc chắn còn tồn tại một mắt xích nữa.
Đó chính là cuộc gặp gỡ của hai người.

Chỉ nói về dư luận xã hội thì đúng là vậy.
Ngón tay của Trần Hiểu Khâu vuốt nhẹ lên màn hình, chậm rãi đáp lời:
Không ai phỏng vấn trẻ em, hỏi xem rốt cuộc chúng suy nghĩ như thế nào. Điều mà tin tức báo chí cần là sự thật, mà trẻ em thì khác với người lớn, muốn khai thác được tâm tình và suy nghĩ của chúng, hoặc để chúng tự chủ động diễn đạt tình cảm của mình, đều là chuyện không thể. Trước là vô nhân đạo, sau là thiếu thực tế. Người bị hại, kẻ gây hại trong những chuyện khác, đều có thể chủ động đứng lên, bày tỏ suy nghĩ của mình, bất kể là hối hận, đau thương, dằn vặt, khoái chí… tốt hay xấu thì họ đều có thể nói ra. Nhưng trẻ con lại không thể làm được chuyện này.
Trần Hiểu Khâu ngừng động tác của bàn tay:
Suy nghĩ của tôi là, chúng cũng không thể hình thành một suy nghĩ thống nhất có sức mạnh lớn, tác động lên linh hồn, rồi phản chiếu tác dụng lên bản thân mình.


Mấy người chúng tôi đều nhìn Hàn Vân.

Tôi biết Hàn Vân đã biến thành linh hồn hoàn toàn. Nó đã không còn là ma nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.