• 3,639

Chương 2037: Vua trẻ con (17)


Tí Còi vẫn còn thất thần, hỏi:
Nó… giống như Christina? Khi hoàn thành nguyện vọng liền biến mất?



Ừ.
Trần Hiểu Khâu đáp.8
Chỉ cần tức tốc khiến cả thế giới này thay đổi hoàn toàn thì Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu sẽ không cần phải gánh cái trọng trách này nữa.
Trần Dật Hàm nhìn tôi:
Cửa ra vào mà cậu muốn tìm, trước mắt có cơ hội nhất chính là cái ở thị trấn Morris. Cậu hãy xác định tình hình bên trên, chuẩn bị sẵn sàng thì tôi sẽ lập tức giúp cậu liên hệ với những người cần thiết, để lên sẵn lịch trình.


Năng lực ra đời từ nguyện vọng của bản thân. Diệp Thanh, nguyện vọng của anh là gì? Anh muốn tiêu diệt những sự vật quái dị kia, nhưng anh lại có một năng lực khác, tăng cường sức mạnh cho chúng.
Tôi lại hỏi vào không khí.
Vừa thốt thành lời thì chính tôi đã tự có được câu trả lời.
Họ lần lượt đi hết, trong này chỉ còn lại mình tôi.
Tôi chưa hỏi Diệp Thanh về chuyện mà Trần Dật Hàm đang nặng lòng.
Đó chính là tình huống lúc ban đầu.
Một đứa bé bị bệnh tật hành hạ, suốt ngày chỉ biết nằm trong phòng mình.

Dạ không.
Trần Hiểu Khâu động đậy ngón6 tay, thoải mái đáp lại.
Cô ấy và Quách Ngọc Khiết đều đang buồn, nhưng cơ thể thì không chịu ảnh hưởng gì. Trên người họ đ5ã có thêm một sợi dây xích có màu sắc khác nhau, dây xích vươn dài vào hư không, mất dạng.
Đi tìm bạn có thể chơi cùng.
Thời đại nó sống vẫn chưa có bệnh viện, phòng bệnh. Không giống như bây giờ, phòng bệnh đơn mắc hơn nhiều so với phòng sáu người, tám người. Thời đó cũng không có phòng thể dục, tình nguyện viên trong khoa Nhi như thời nay.
Rồi nó chết.
Biến thành ma.
Nhưng tôi không nói tiếp.

Anh có thể cùng tôi du hành về quá khứ phải không? Có thể du hành thẳng đến một đoạn thời gian trong quá khứ… Anh… có phải đang chuẩn bị biến mình trở thành quy tắc mới?
Tôi nhìn về phía ghế sofa trống ở trước mặt:
Cũng như Christina, như Hàn Vân. Anh đã là một hồn ma cực mạnh, lại còn có được niềm tin kiên định như thế. Anh có thể làm được chuyện tương tự đúng không?

Tôi ngồi trên sofa một lát, nhìn bàn trà, nhớ đến chùm dây xích ấy, ánh mắt dần trở nên vô định.

Hàn Vân… hình như là bệnh chết đúng không? Bị bệnh mà qua đời. Từ bé sức khỏe đã không được tốt, rất cô đơn, sau khi chết chỉ muốn tìm bạn chơi cùng. Đó chắc là điểm bắt đầu nhỉ…
Tôi lầm bầm như tự nói chuyện một mình.
Dùng linh hồn của mình, dựng lên quy tắc mới cho toàn thế giới, tạo ra một thế giới không có ma.
Năng lực của Diệp Thanh cũng tình cờ phù hợp với điểm này.
Nó đã không còn là trẻ con từ lâu rồi.
Nhưng điều nó thực sự muốn – chỉ là được làm một đứa trẻ thôi.

… Lúc ở khu Dương Sơn, thì nó đã khác rồi…
Tôi thở dài.
Hàn Vân mà tôi gặp đã không còn là một đứa trẻ đúng nghĩa.

Ồ…
Tí Còi ngờ nghệch đáp lại một tiếng, rồi quay qua thăm dò sắc mặt của ba người chúng tôi.

Cháu cảm thấy 9thế nào rồi? Cơ thể có chỗ nào không khỏe không?
Trần Dật Hàm hỏi Trần Hiểu Khâu.
Tí Còi gãi gãi đầu:
Vậy là thành công rồi hả? Cách của nó, thành công rồi?


Thành công rồi.
Lần này là tôi trả 3lời.

Tình hình bên trên?
Trần Hiểu Khâu hỏi.

Ừ.
Trần Dật Hàm không nói gì thêm.
Mấy trăm năm lang thang giữa nhân gian, có được nhiều bạn đến thế.
Nhưng nó và những đứa trẻ ấy đã mất hết những thứ khác.
Quách Ngọc Khiết và mọi người đều nhìn qua tôi.

Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện nhanh nhất có thể.
Tôi siết chặt nắm đấm.
E là Hàn Vân luôn trong trạng thái chèo chống.
Chắc cũng vì vậy, nên nó đã không còn giống trẻ con nữa.
Tôi đã từng trải qua cái thế giới ấy. Trong số người cầm quyền ở các nước, có bao nhiêu người bị ma vương tác động, bị ma vương khống chế, hoặc họ chính là ma vương đã ngụy trang thành người bình thường thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của tôi.
Ông Trời trong tương lai có lẽ đủ khả năng để trực tiếp thay đổi lịch sử của cả thế giới, người cầm quyền ở một giai đoạn nào đó như thế nào sẽ không ảnh hưởng được cục diện của cả thế giới.
Cô ấy khẽ nhếch mép, gượng cười, tựa như đang báo cho chúng tôi biết, mà cũng tựa như đang khích lệ chính mình.
Tôi nghe lòng mình rung động, chỉ biết thở dài:
Ừ. Em cố chịu đựng vất vả trong một thời gian nhé.

Nó ở lại trong trạng thái trẻ con, mãi mãi mất đi cha mẹ.
Nó vì bạn của mình mà không thể không trưởng thành, vĩnh viễn đánh mất tâm hồn trẻ thơ.

… Những đứa trẻ ấy có vẻ đều rất vui, còn muốn hù dọa tôi nữa chứ. Hình như họ rất thoải mái…
Tôi lại tự lẩm bẩm.
Sao thoải mái được nhỉ?
Có lẽ từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, nó luôn sống trong cô đơn.

Lần đầu tiên các anh gặp nó, nó vẫn giống như một đứa trẻ. Nó còn vì một người trưởng thành ngưỡng mộ đời sống của trẻ nhỏ, liền muốn kéo anh ta làm bạn cùng mình. Thật lòng… lúc xem hồ sơ, tôi còn nghĩ rằng các anh đã gặp phải một con ác ma.
Tôi không khỏi phì cười:
Tôi còn cảm thấy căng thẳng khi nhìn thấy hình dạng của nó trong video nữa chứ. Nhưng sau cùng…

Hàn Vân mang theo một nhóm hồn ma trẻ nhỏ, đã bị nhốt ở trong ấy.
Nó luôn tìm cách để thoát ra chỗ ấy.
Sau cùng chỉ là những trao đổi trên ngôn ngữ, biết người ủy thác ấy không muốn trở thành trẻ con thật sự, cũng không có ý định theo Hàn Vân rời đi thì nó đã chấp nhận sự thật dù thất vọng.
Có lẽ nó đã
bắt cóc
rất nhiều đứa trẻ, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng Hàn Vân là ác ma.
Cũng có thể là không tìm ra.
Và không thể tìm ra nữa.
Nhưng đi đến bước này, anh ta đã chuẩn bị dùng sức mạnh của mình để khiến tất cả thay đổi.
Lúc đó, tôi vẫn còn chứ?
Nó đã trải qua chuyện gì ở khu Dương Sơn?
Đó là một không gian hệt như đảo cô độc, người sống lần lượt suy sụp, ma vương nắm mọi quyền hành, còn có những hồn ma vất vưởng, thời gian thì không ngừng lặp đi lặp lại một giai đoạn.
Sau đó là đến chuyện của Lina. Đồ chơi trẻ em biến thành nguồn bệnh dịch, không ngừng lấy đi mạng sống của các đứa trẻ.
Hàn Vân đã đứng ra liên hệ với chúng tôi, muốn giải quyết Lina.
Mất đi phần quan trọng nhất đối với một đứa trẻ.

Nó có từng đi tìm cha mẹ mình không?
Tôi như đang hỏi không khí:
Cha mẹ nó chắc là đã luân hồi chuyển kiếp mấy lần rồi nhỉ. Chắc… có thể nghĩ cách để tìm ra chứ?

Bây giờ, nó lại vì những đứa trẻ này, mà hi sinh bản thân.

… Bây giờ nó, là cha mẹ của những đứa trẻ ấy nhỉ. Đón chúng đến, đưa chúng đi vào vòng luân hồi mới.
Tôi thì thầm, chỉ chính mình nghe thấy:
Bây giờ nó… có phải cũng tương tự như Ông Trời? Chỉ là một loại quy tắc, không có tính cách con người. Không còn… ‘Hàn Vân’ nữa…

Thuở ban đầu có lẽ anh ta cũng như Hàn Vân, chỉ có một nguyện vọng giản đơn. Muốn tiêu diệt ma quái đã giết chết người thân của mình, nhưng rồi lại hi vọng người thân của mình có thể biến thành ma, tiếp tục tồn tại ở một hình thái khác.
Như Meditation nói, đây chính là suy nghĩ từ xưa đến nay của nhân loại đối với cái chết, vừa sợ hãi vừa hướng đến, tràn đầy ảo tưởng và khát vọng.
Đề tài thuộc phương diện này có tính chấn động đối với họ, tuyệt đối có thể đánh sập niềm tin của họ.
Đối với tôi thì không có gì chấn động cả.
Tôi gật đầu nhận lời Trần Dật Hàm, rồi nói với họ:
Mọi người về trước đi. Tôi ở đây thêm lát nữa.

Mấy người họ đều nhìn tôi, Trần Dật Hàm tỏ ý ra về trước tiên. Những người khác thấy vậy, cũng đều chào tạm biệt tôi.
So với Trần Hiểu Khâu, tôi thấy lo cho Quách Ngọc Khiết hơn.
Nếu mọi đứa trẻ đều xuất hiện như vậy, mà lần nào Quách Ngọc Khiết cũng cảm nhận thấy thì đó là một nỗi đau thương dai dẳng đối với tâm lý của cô ấy.
Chuyện này chỉ tưởng tượng thôi, đã khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, Hàn Vân cũng sẽ như Ông Trời, lại có được tính cách con người. Nhưng đó cũng không còn là
Hàn Vân
nữa.
Chỉ vậy thôi.
Quách Ngọc Khiết chùi nước mắt, không khóc nữa.
Cô ấy vốn là mẫu người thẳng tính, có lòng tốt, nhưng cũng lại cực kỳ cố chấp. Mỗi giây mỗi phút đều biết có trẻ con chết đi, đến tìm mình. Người bình thường sẽ vì điều này mà cảm xúc trở bên bất bình thường. Còn tôi lo là Quách Ngọc Khiết một ngày nào đó rồi sẽ ngã quỵ vì chuyện này.
Quách Ngọc Khiết khụt khịt mũi, ngẩng lên nói:
Em ổn mà. Yên tâm đi. Em sẽ không bị làm sao đâu.

Anh ta vẫn còn chứ?

Thậm chí có khả năng do năng lực bị tước đoạt, mà tôi quên mất anh ta, quên sạch mọi chuyện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.