• 3,639

Chương 2047: Chết chóc lan tràn khắp nơi (4)


Ánh mắt của hai người lập tức di chuyển về phía thang máy.

Màn hình hiển thị phía trên thang máy đang sáng số
2
đỏ tươi.

Cửa kim8 loại màu bạc mở ra, kèm theo tiếng động khẽ của dàn máy. Người ở bên trong cũng theo đó lộ diện trước mặt hai người.
Thai phụ sững sờ nhìn Tiều Điềm:
Cậu đang nói gì thế? Rốt cuộc là chuyện gì?

Tiểu Điềm ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào mắt thai phụ:
Giai Giai, cậu còn nhớ chuyện khi chúng ta vào đơn vị chứ? Thi vấn đáp, sau đó được tuyển dụng rồi họ thuê chúng ta làm việc.

Thai phụ gật đầu:
Ừ. Chúng ta đều là sinh viên mới tốt nghiệp khóa ấy. Được nhận vào cùng lúc. Thì sao? Họ vào khác thời điểm với chúng ta…

Gần như cùng lúc, tiếng bước chân đã đến ngay cửa và tiếng gõ cửa đã vang lên.

Tiểu Điềm, Giai Giai, hai5 người làm cái gì vậy? Mở cửa đi.


Chị Tiểu Điềm, sao chị lại trốn chúng tôi?

Thai phụ lúc này đã không chịu nổi nữa, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Điềm.

Rốt cuộc… rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Thai phụ hoang mang hỏi.
Tiểu Điềm chỉ lắc đầu, rồi lại rơi nước mắt, nhọc nhằn đáp:
Họ đều, đều là ma… tất cả, toàn bộ, toàn bộ đều là ma…

Tiểu Điềm đang đứng ngay sau lưng cô ta, không tiến tới.
Giọng của Tiểu Điềm tựa như vang lại từ chỗ rất xa:
Là họ đúng không? Tắt máy tắt máy ngay. Van cậu đấy, đừng nghe, tắt máy mau!

Thai phụ nhìn sang Tiểu Điềm.
Thai phụ khi nãy bị Tiểu Điểm đẩy một cái suýt té. Hai tay cô ta bám lên kệ giày gần cửa, vẻ mặt cũng hãi hùng, trố mắt nhìn Tiểu Điềm, run như cầy sấy.
Tiếng gõ cửa vẫn còn, tiếng nói của người ở bên ngoài cũng còn. Họ thong thả gõ cửa, kêu gọi, rõ ràng đang thúc giục, nhưng giọng điệu lại cứng đờ đến quái lạ.
Tôi cảm thấy khó hiểu. Không nhìn thấy âm khí trên thân thể ba người phụ nữ ấy, cũng không nhìn thấy hơi thở gì lạ.
Thai phụ rùng mình, muốn vùng thoát khỏi tay của Tiểu Điềm.
Cô ta cố nặn ra nụ cười méo xệch, lắp bắp nói:
Cậu đừng có dọa tớ. Tiểu Điềm, hiện giờ tớ đang mang thai đó… Mọi người rõ ràng, rõ ràng đều rất tốt…


Tớ đã tận mắt nhìn thấy đấy. Tớ đã tận mắt nhìn thấy. Tớ cũng đâu có muốn như vậy… Họ, rõ ràng họ không có ở đó… Lúc mở cửa cho tớ, cậu có nhìn thấy không? Trước đấy họ đâu có ở đó, thình lình đã…
Tiểu Điềm khẽ giọng lại, rụt rè nhìn về phía cửa nhà.

Mở cửa mau.

Tiểu Điềm một tay cầm khóa cửa, một tay để lên cánh cửa, cả người đang run lên khe khẽ.
Cô ta cất lên tiếng khóc đầy sợ hãi, từ từ quỳ xuống sàn nhà.
Trong thang máy khô3ng chỉ có một, mà là ba người, đều là nữ, ăn mặc không có gì đặc biệt lắm.
Tôi không nhìn ra vấn đề gì, nhưng biểu cảm của thai phụ và Ti9ểu Điềm thì đã thay đổi rõ rệt.
Tiểu Điềm đẩy thai phụ vào nhà, đóng sầm cửa lại, rồi cuống quýt vặn ổ khóa dưới tay cầm của cửa.
Cạch – khóa đã bật ra.
Đùng đùng đùng!
Tiếng gõ cửa đột nhiên trở nên rất lớn.
Hai người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa chính.

Không phải!
Tiểu Điềm kích động ngắt lời thai phụ:
Họ! Tất cả họ đều là ma!
Cô ta hét to lên, nhìn vẻ mặt sững sờ của thai phụ, siết chặt tay thai phụ, nói tiếp:
Họ chưa bao giờ vào phòng chứa hồ sơ! Căn phòng đó, sếp đã giao hẳn chìa khóa cho tớ, bảo tớ quản lý! Lúc đó tớ mới vào chưa được bao lâu! Tư liệu học viên trong ấy hầu hết đều do hai chúng ta quản lý! Sáng đi làm, chiều tan ca, họ đều chưa từng đi cùng chúng ta! Một là chúng ta về trước, hai là họ về trước! Có một lần! Cậu nhớ không? Có một lần, họ rời khỏi văn phòng sớm hơn chúng ta một bước, chúng ta thu dọn đồ đạc xong thì đi theo ngay, nhưng họ đã mất tăm! Cậu còn bảo họ đã đi xuống bằng thang máy rồi! Thang máy rõ ràng đang đi lên! Lúc đó thang máy đang đi lên! Chúng ta còn bảo hay là họ đi cầu thang bộ…

Tiểu Điềm tựa như muốn xác nhận lại, lúc này đã lặp lại những nội dung từng nói với tôi lẫn nữa.
So với lúc kể cho tôi nghe bằng giọng như tự lầm bầm một mình thì lúc này cô ta đang cuống quýt nhờ thai phụ xác nhận lại.
Nhạc chuông di động chợt vang lên.
Tiểu Điềm giật mình quay đầu lại, nhìn di động đang sáng.

Có lẽ là chồng tớ…
Thai phụ vịn tường đứng dậy.
Vẻ mặt của thai phụ dần thay đổi.

… Và cả giờ cơm trưa! Chúng ta chưa từng sinh hoạt nhóm, chưa từng ăn cơm chung. Bữa trưa cũng vậy! Ban đầu cậu từng than thở với tớ, bảo họ lạ quá, bảo bầu không khí không được tốt. Cậu kể lúc mình đi thực tập vào năm ba, công ty nhỏ ấy rất ấm áp tình người, mọi người đều thân thiết. Cậu bảo có lẽ cậu sẽ làm ở đây không lâu. Chúng ta từng cùng nhau ăn cơm, chỉ có mỗi chúng ta… chúng ta còn từng nói với nhau, hay là mình đã bị cô lập, phải chăng họ muốn thuê lao động rẻ mạt, kiểu thực tập xong một đợt là nghỉ việc… Lúc đó chúng ta đã từng nói với nhau đó…

Tiểu Điềm tựa như đã kiệt sức, ngồi nhũn ra sàn, lầm bầm:
Cả ở trên lầu… người của công ty trang trí nội thất ở trên lầu, nam nhân viên mới, cùng khóa với chúng ta… lúc ăn cơm chúng ta đã gặp cậu ta, sau này cậu ta cũng đã đổi việc. Cậu ta từng nói, công ty đó cũng rất quái lạ… Lúc làm việc thì rất thoải mái, mọi người còn cười đùa với nhau, đến giờ ăn hay lúc đi về thì thoáng chốc người đã chẳng thấy đâu… không hề giao lưu… giống như không có thật…. đó chính là người giả. Đều là đồ giả… họ là ma… họ đều là ma…

Tiếng đập cửa đùng đùng ấy không át nổi nhịp tim của hai người họ. Tôi nhìn thấy ngực của họ phập phồng dữ dội, thân thể như hóa đá ngay tại chỗ.
Không lâu sau, tiếng đập cửa đã ngừng.
Tiểu Điềm thở hắt ra một hơi, đã quên cả khóc, kéo thai phụ, ngồi xuống sàn.
Cô ta cầm di động lên, nhìn vào màn hình.
Tên đang hiển thị trên màn hình là
Sếp
.
Cô ta lập tức khựng lại, không nghe máy.
Cửa nhà ở sau lưng Tiểu Điềm đột nhiên lại vang lên tiếng động.
Cửa bị gõ vang, có tiếng người hét lớn ở bên ngoài.

Mở cửa đi, Giai Giai!

Vội ngoảnh đầu lại, nhìn thai phụ và Tiểu Điểm, tôi mới cảm nhận được một tia hơi thở của cái chết.
Tôi muốn nhìn bàn tay mình, nhưng lúc này tôi lại không điều khiển được tầm nhìn của mình.
Động tác ngoảnh đầu mới một giây trước hình như cũng không xuất phát từ ý muốn của tôi, có điều tình cờ ngay lúc ấy tôi đang muốn xoay đầu mà thôi. Tầm nhìn cũng lại phát sinh biến đổi.
Tiểu Điềm từ cửa lùi lại, va phải kệ giày ở cửa, loạng choạng. Cô ta nghiêng đầu nhìn thai phụ, đưa tay về phía ấy theo phản xạ.
Thai phụ thì đang dùng hai tay ôm bụng, co ro run rẩy ở góc tường.

Giai Giai, Giai Giai…
Tiều Điềm khẽ gọi, nước mắt không ngừng rơi. Cô ta dùng những ngón tay run rẩy tóm lấy tay thai phụ.

Trịnh Giai, mở cửa mau. Khương Tâm Điềm, cô cũng đang ở trong đó đúng không? Rốt cuộc cô muốn làm gì? Bệnh viện và cảnh sát đều đang tìm cô.
Tiếng quát tháo ở bên ngoài đã chuyển thành giọng nói nghiêm nghị, chính là
sếp
mà trước đây thai phụ từng nghe máy.

Tiểu Điềm lùi lại, tránh xa cánh cửa.

Thai phụ cũng vừa cầm di động vừa lùi lại, lát thì nhìn cửa, lát lại nhìn Tiểu Điềm.

Cô ta siết chặt di động, nhấn nút.

Tiếng chuông đi động đã ngừng, có tiếng nói vang ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.