Chương 2057: Thư của người đã khuất (3)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1252 chữ
- 2022-02-12 03:45:36
Giọng nói buồn bã của người đàn ông từ dưới lòng bàn tay vang ra:
Tôi không biết sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào. Đại khái là một ngày nọ cách 8đây hơn một năm về trước, tôi bất chợt nhận ra bà nội và mọi người rất ít gửi thư cho tôi. Những người trước đây luôn liên lạc, đều đã không gửi t3hư nữa. Lúc đó, tôi cũng đang bận bịu công việc, sau khi phát hiện ra điểm này liền gửi thư cho bà nội.
Lá thứ ấy cũng không được hồi âm9. Tôi lại gửi thư cho tất cả những người trước đây từng liên lạc. Nhưng tất cả chúng đều như đá chìm đáy biển… Từ đó về sau, tôi bắt đầu trở nên l6o âu. Tôi đã có một dự cảm không lành.
Âm khí trên thân của ma sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của con người. Dẫu là là người trưởng thành khỏe mạnh, tiếp xúc lâu còn chưa chắc sẽ đảm bảo được sức khỏe. Trẻ con suốt ngày bị một hồn ma bám theo, tình hình chắc chắn còn tệ hơn.
Bệnh của đứa con ấy chưa hẳn có liên quan trực tiếp với âm khí của cha, nhưng xác suất liên quan thì vẫn tồn tại.
Người đàn ông gượng cười:
Tôi vốn đồng cảm với họ lắm. Gặp phải những hồn ma như vậy, tôi đều kể về chuyện trạm trung chuyển cho họ biết, dù ở lại trạm trung chuyển, hay từ trạm trung chuyển đi vào lần luân hồi mới, họ đều sẽ có được cuộc sống tốt hơn. Nhưng ở lại nhân gian… lúc gặp họ, tôi không thấy có vấn đề gì cả. Họ ở lại nhân gian, cũng không phải để trả thù…
Khoảng thời gian ấy tôi đã gặp một người đàn ông, tầm trên ba mươi, do thao tác sai đã bị cuốn vào trong máy, chết ngay tại chỗ. Anh ta công tác trong nhà máy, đã kết hôn, ở nhà còn hai con nhỏ. Anh ta cứ ngẩn ngơ, cứ khóc… vất vưởng mãi bên cạnh người thân của mình. Tôi đã từng trò chuyện, hút thuốc cùng với anh ta. Tuy anh ta không thể hút, chỉ là tự tôi rít vài hơi. Anh ta bảo không thể bỏ rơi người thân được, đã không bắt buộc phải đến trạm trung chuyển thì anh ta muốn ở bên cạnh người thân, luôn được nhìn thấy họ cũng tốt mà. Nhưng tình huống ấy… tình huống ấy không kéo dài được bao lâu. Sau mấy lần gặp mặt thì chúng tôi tách ra. Lần gặp lại, là hơn một tháng sau. Con trai anh ta đã chết. Do mắc bệnh. Vợ anh ta trở thành bà mẹ đơn thân, trong nhà mất đi trụ cột quan trọng, mất đi nguồn cung cấp kinh tế, cô ta đã trở nên cực kỳ bận rộn. Tiền bảo hiểm hoàn toàn không thấm vào đâu… đứa con đột ngột phát bệnh, tốn kém rất nhiều, cô ta càng bận bịu hơn. Con trai họ ở nhà một mình, lúc chết, chỉ mỗi mình anh ta ở bên cạnh… Anh ta là ma, những hồn ma trả thù còn có thể giết người, chứ anh ta thì không làm được gì hết.
Người đàn ông sụt sùi, gục đầu xuống.
Tôi không khỏi nhớ đến quan điểm của Thanh Diệp.
Mặt khác, hồn ma mà tôi gặp ở nhân gian lại ngày càng nhiều. Số lượng đó… Không phải hồn ma tràn 5ngập đường phố đâu. Trước đây, hiếm hoi lắm cả đời mới gặp phải một vài lần, trong đó còn có một người không thể xác định được thân phận, lúc đó là bất thình lình, giờ thì một hai tuần gặp phải một lần. Những người chết đi ấy – do liên quan đến công việc nên tôi đã tiếp xúc với không ít người chết – những người đã chết ấy, tựa như đều lập tức biến thành hồn ma. Người bị giết biến thành hồn ma, người bệnh chết biến thành hồn ma, người gặp tai nạn bất ngờ cũng biến thành ma và đều ở lại nhân gian.
Ông ta buông tay xuống, vẻ mặt vô cùng âm trầm:
Họ cũng không thích ứng kịp. Tôi đang nói những hồn ma ấy, cũng có chút không quen. Người bị sát hại thì còn đỡ hơn một chút. Họ muốn trả thù, thế là đi trả thù. Còn những người chết do tai nạn, thậm chí là tai nạn do bản thân không cẩn thận gây ra, họ cũng biến thành ma. Họ không biết phải làm sao cả, dần dần, liền thay đổi. Họ trở nên cáu bẳn, trở nên u uất, trở nên gàn bướng.
Sau khi biết chuyện này tôi liền đi tìm anh ta, muốn khuyên nhủ anh ta.
Người đàn ông nói tiếp:
Anh ta suy sụp rất nhiều, hỏi tôi, có phải người như họ, những người làm việc nặng nhọc, làm thuê cho người khác, bị như thế là đáng đời không? Thái độ của anh ta lúc đó đã trở nên bất thường rồi. Tôi không biết tại sao anh ta lại nghĩ đến khía cạnh này. Lúc đó cảm xúc của anh ta cũng không phải là đau buồn vì mất con. Tôi đã thử khuyên giải anh ta, giờ ngẫm mới thấy là vô ích. Không được mấy hôm, tôi nghe tin cả nhà anh ta bị giết chết. Cả nhà… vợ và con gái của anh ta đều bị giết. Bị giết ngay trong nhà anh ta, không tìm ra hung thủ, không thể có hung thủ. Sau đó nữa, nhà máy anh ta từng làm, chưa đến một tuần sau khi vợ con anh ta bị hại, nhà máy đó đã phát sinh cháy lớn, rất nhiều công nhân đã chết cháy, ông chủ nhà máy chết ngay trong văn phòng của nhà máy, nhưng không phải bị chết cháy, mà bị giết, kiểu chết giống hệt vợ con của anh ta.
Nói đến đây, người đàn ông đã trầm mặc rất lâu.
Họ, đều trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Người đàn ông nói:
Ma không nên tồn tại ở nhân gian. Sau khi trải qua chuyện này tôi đã có suy nghĩ như thế. Trạm trung chuyển, người siêu năng lực, ma… những thứ này đều có lý do tồn tại. Có dạo tôi đã nghĩ, trách nhiệm của mình - Ông Trời đã ban cho tôi siêu năng lực, là đã giao cho tôi trách nhiệm tiêu diệt những hồn ma đó. Nhưng siêu năng lực của tôi không thể tác động trực tiếp lên hồn ma. Tôi tiếp tục viết thư cho bà nội và những người khác, có khi một ngày viết đến mười mấy lá thư. Lúc đó tôi đã biết, sự tình đã phát sinh biến cố. Tôi vẫn viết thư cho tất cả người chết mà tôi biết tên. Một số chỉ xem được cáo phó ở trên báo, tôi cũng gửi. Tôi muốn nhận được hồi âm, muốn biết nên làm thế nào. Đủ thứ truyền thuyết tôn giáo, nghi thức tôn giáo tôi cũng đã từng nghiên cứu. Tôi cũng từng thử nghiệm những biện pháp, phép thuật trong một số truyền thuyết. Nhưng tất cả đều thất bại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.