• 3,639

Chương 2065: Hàng xóm khu chung cư (2)


Tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất, vội buông tay, cửa liền đóng lại.

Tôi lập tức chạy đến ban công, kéo mở cánh cửa s8át sàn thông ra ban công, khí lạnh liền lùa vào cửa. Mở cửa sổ ra, gió lạnh lập tức thốc vào mặt. Tôi cố gắng thò đầu ra, n3hìn thấy tình hình ở phòng bên cạnh.

Cửa sổ phòng ngủ của chủ nhà đã kéo rèm, hoàn toàn không thể thấy được tình cả9nh trong phòng. Tôi có thể nhìn ra phía sau chỗ nhăn kỳ quái của rèm cửa đang có không ít thứ đè lên.
Thở hắt ra một hơi, tôi quay người đi về phía cửa sổ ở phía bên kia.
Từ đó thò đầu ra thì có thể thấy gian phòng thứ ba, cũng chính là cửa sổ của phòng ngủ khác dành cho khách.
Rèm cửa sổ phòng ấy đang mở, không thấy bóng người nào.
Những người này e là đã bị điều khiển đi vào phòng ngủ, sau đó liền bị giết. Không giãy giụa, không phản kháng.
Tôi nhớ đến gian phòng trống rỗng, lập tức chạy qua.
Vé máy bay được tôi lấy ra trước tiên.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi xác định mình không biết người này.
Nhưng tôi biết dì Tiểu Vương có hai đứa con trai. Dì ấy tái giá, người chồng có một đứa, dì ấy cũng có một đứa con.
Người con lớn ở bên nhà chồng, mấy năm trước đứa con của anh ta sắp vào tiểu học, còn dọn về ở chung, đi học ở ngôi trường phía đối diện, họ đã giúp chăm sóc đứa bé. Đứa con ấy sau này đã đỗ vào trung học cơ sở ở địa phương, nên nhà đó cũng dọn đi.
Người vào đang gọi
Mẹ
, hình như đang đổi giày ở chỗ vào, có thể nghe thấy tiếng làu bàu ngạc nhiên của cậu ta:
Sao cửa lại mở nhỉ, người đâu hết rồi?

Tôi đi đến cửa phòng, tình cờ đụng mặt người đang vào.
Đó là một thanh niên tầm hai mấy tuổi, cực kỳ trẻ, cũng rất đẹp trai, hình như còn trang điểm, chưng diện.
Tôi quay lại trong nhà, lúc mở cửa phòng ra, vẫn cảm nhận thấy lực cản ở sau cánh cửa. Lần này lực cản đã ít hơn, tôi gồng người đẩy cánh cửa ra thì nhìn thấy xác chết nằm sấp trên sàn nhà.
Phòng này có không ít xác chết nằm ngả nghiêng trên sàn.
Trên người họ không có ngoại thương, trong phòng cũng không có máu. Mặt của tất cả đều tím tái, tựa như bị chết ngạt.
Chỉ có thể là6 người.
Qua khóe mắt chỉ thấy bóng của tôi trên kính cửa sổ.
Sắc mặt của tôi lúc này đang rất tệ, chỉ từ án5h sáng phản chiếu yếu ớt trên kính cửa sổ, cũng đủ nhận ra điểm này.

Tôi ở tầng dưới. Cậu đóng cửa đi vào trước đi.
Tôi đáp ngắn gọn, ánh mắt đã di chuyển ra sau lưng thanh niên. Chỉ lướt nhẹ một thoáng, tôi liền thu hồi ánh mắt, giả vờ như không nhìn thấy gì, nói tiếp:
Mẹ tôi bảo tôi lên gặp dì Tiểu Vương có chút chuyện. Trước đó họ bảo sẽ đánh bài, sao lại không thấy ai cả? Ra ngoài cũng không đóng cửa.

Thanh niên nghi ngờ, cũng không đóng cửa lại theo lời tôi.
Nhưng cậu ta đã đi vào trong, cởi áo lông ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo mỏng, có thể nhìn thấy cơ bắp ở bên dưới lớp áo. Chiếc áo ấy còn ngắn tay, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay.
Cậu ta lấy thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu, ngồi xuống ở bên cạnh.
Thái độ này lại khiến tôi vô cùng bất ngờ.

Cậu quen người này?
Tôi lại hỏi.
Hiển nhiên cậu ta không cảm thấy một người đi tay không như tôi có chút uy hiếp nào.
Ngay khi cậu ta đi vào, thứ sau lưng cậu ta cũng vào theo, trên khuôn mặt ấy hiện lên vẻ điên dại.
Tôi đã xông đến trước khi thứ ấy đưa tay tới.

Văn Tĩnh. Bạn thời đại học.
Từ Thiên Thành rít thuốc, điềm tỉnh đáp.

Cậu đã giới thiệu cho cô ta qua lại với một hồn ma?
Tôi hỏi tiếp.
Từ Thiên Thành nhìn tôi một cái:
Anh cũng đã xem video ấy à?

Đứa con út là con ruột của dì, nghe nói vốn theo cha, lúc nhỏ ở nơi khác, sau đó học đại học, đi làm, chuyển về Dân Khánh, bắt đầu liên lạc nhiều với dì Tiểu Vương. Lúc dì Tiểu Vương dọn đến đây, người con út ấy đã đến Dân Khánh, thường nghe dì ấy nhắc đến đứa con này.
Hai người con tên họ là gì, tôi nhất thời không nhớ.
Đang suy nghĩ về những chuyện này, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Tôi đành bịt miệng đối phương lại, đè cô ta xuống sàn.

Từ Thiên Thành đúng không?
Tôi nhìn cậu thanh niên.
Cậu ta gật đầu, yên lặng nhìn hành động của tôi.
Trong phòng không có âm khí còn sót lai, điều này khiến tôi cảm thấy bất an.
Thủ đoạn này đúng ra phải do hồn ma ra tay. Nhưng hiện trường lại không có một chút âm khí nào, chuyện này thực sự rất bất thường.
Tôi tìm kiếm trong phòng, không tìm ra mạnh mối nào cả.
Tôi không cảm thấy mừng, mà lòng càng nặng nề hơn.

Thả tao ra! Thả tao ra! Á á á.
Tiếng thét khủng khiếp vang lên, trên mặt thứ ấy đã hiện lên vẻ sợ hãi, hoang mang bấn loạn, chỉ giãy giụa theo bản năng.
Cậu thanh niên hoảng sợ, lùi lại mấy bước, hình như đã thấy rõ tình hình, hãi hùng há hốc miệng ra.
Thanh niên giật bắn người, vung tay định đấm tôi, nhưng đã tức tốc khựng lại.
Tay tôi thuận lợi tóm được cái thứ ấy, một tay bóp chặt cổ nó.
Tôi chưa sử dụng năng lực, chợt thấy sau lưng thứ đó mở ra một hố đen, vô số cánh tay thò ra, chụp lấy thân thể thứ đó.

Đóng cửa lại.
Tôi bảo cậu ta, lần này cậu ta không phản đối nữa.
Cửa đã đóng, tiếng gào thét vang vọng trong nhà.
Kiểu này không chừng sẽ khiến người ta chú ý.
Đây chắc chắn không phải con trai cả đã có con học cấp hai của dì Tiểu Vương.

Anh là ai?
Thanh niên hỏi, cau mày nói tiếp:
Chuyện gì đây? Sao anh lại từ trong phòng tôi đi ra? Còn nữa, mẹ tôi đâu? Anh đã làm gì?

Cậu ta hỏi, hình như đã điều chỉnh rõ ràng tư duy, lập tức nghĩ tôi là ăn trộm.

Từ Thiên Thành…
Tôi sững sờ nhìn cái tên này, chợt có cảm giác hình như đã nghe ở đâu đó.
Tiêu Thiên Tứ?
Là do tên na ná nhau sao?
Thế giới thật là nhỏ bé. Có lẽ, không phải thế giới quá nhỏ. Mà đây là chuyện Diệp Thanh cố tình gây ra.

Tôi bất chợt cảm thấy nổi da gà, hỏi:
Cậu có biết phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị Thanh Diệp không?



Gì cơ?
Từ Thiên Thành chợt chau mày, không giống giả ngốc.


Cậu đã từng gặp ma đúng không? Hồn ma cậu đã giới thiệu tên là gì?
Tôi lại hỏi.

Từ Thiên Thành nhìn tôi dò xét một lát:
Anh là chuyên gia bắt ma à? Là người siêu năng lực mà người ngoại quốc ấy nói?


Với người như vậy thì cũng dễ trao đổi thôi. Tôi thẳng thắn thừa nhận. Vốn cũng không có ý giấu giếm với cậu ta.


Ừ. Lúc nhỏ đã gặp một lần. Một ma nữ. Một chị gái xinh đẹp.
Từ Thiên Thành cười hi hi rồi tiếp:
Vừa đẹp, vừa dịu dàng. Có điều sau đó đã biến mất tăm. Chắc đến chỗ khác giết người rồi.
Cậu ta dửng dưng nói, nhướn mắt lên:
Phòng nghiên cứu gì đó mà anh nói… có phải đã từng xử lý chuyện này? Chị gái ấy xúi trẻ con vẽ hình người trên đất. Kiểu đường viền màu trắng bao quanh xác chết trong phim cảnh sát ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.