Chương 2079: Ma trong tranh (1)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1685 chữ
- 2022-02-12 03:45:36
Cha mẹ Tí Còi đều vắng nhà, vì thế hai chúng tôi tiện nói chuyện hơn nhiều.
Tôi lập tức trải bức tranh của Diệp Chính Nhất ra, 8kể cho Tí Còi nghe câu chuyện của Diệp Chính Nhất.
Thứ ập vào mắt đầu tiên là tranh của Diệp Chính Nhất, nhưng không phải tranh mỹ nhân, mà là tranh sơn thủy.
Bức tranh có tên là
Sông Hoa Đào
, ảnh chụp bức tranh khiến người ta gần như không thể xem rõ. Theo giới thiệu của ảnh chụp, thì đây là ảnh do một du khách chụp được. Bản gốc, bản phục chế, số liệu trong kho lưu trữ, đều đã lạc mất. Đây còn là tác phẩm mà viện bảo tàng Dân Khánh đã đánh mất, vào tháng trước, viện bảo tàng cải tạo kiến trúc, sắp xếp lại vật sưu tầm, mới phát hiện ra đã mất một bức tranh, dựa vào thông tin trong biên bản cũng không tìm ra. Nhân viên trong viện bảo tàng còn nhớ chút ít về bức tranh, vất vả lắm mới xác định được tên của bức tranh đã mất, nhưng tư liệu tìm được lại cực kỳ giới hạn.
Những thông tin tôi biết đều là do Diệp Chính Nhất kể tôi nghe. Trong lịch sử có họa sĩ nổi tiếng, họa sĩ nổi tiếng trong giới quái dị là một người có năng lực chỉ say mê sơn thủy và mỹ nhân, bất chợt bắt tay nghiên cứu lịch sử, khám phá ra chuyện cơ mật của Liễu Triệt, còn hiểu khá sâu về cái gọi là cấm kị.
Tôi càng đi sâu vào tư duy, càng khó kìm nén nổi sức tưởng tượng của mình.
Có khi nào, là ma da biến thành không nhỉ?
Tí Còi lập tức phát huy sức liên tưởng phong phú của mình.
Tôi không phụ họa theo.
Bức tranh này sau đó 6đã bị sửa.
Tôi đành
lộ bài tẩy
sớm, cho Tí Còi biết bước ngoặc then chốt này.
Tí Còi nghe xong cũng không kinh ngạc:
Sửa r5ồi?
Năng lực của ông ta hình như hơi giống họa sĩ truyện tranh Bạch An nhỉ?
Tí Còi nói.
Chắc không đâu.
Tôi lại tra tìm thông tin về Sông Hoa Đào, nội dung đã tìm được lại liên quan đến thông tin của viện bảo tàng khi nãy.
Đây là do kiếp sau của ông ta làm. Ông ta đã giết Diệp Chính Nhất, ép hồn ma Diệp Chính Nhất sửa lại bức tranh. Tranh mỹ nhân hiện giờ đã không còn khả năng như trước đây nữa.
Những tranh khác thì sao?
Tí Còi cuộn bức tranh lại.
Tranh của Diệp Chính Nhất chắc đã bị đốt hết rồi.
Diệp Chính Nhất biến thành ma, điều tra rõ ràng chuyện của Liễu Triệt, lại không một chút quan tâm đến tác phẩm của mình khi còn sống sao?
Là người đã nuôi ma, người nuôi ma đầu tiên, chủ của Mạc Vấn, còn là sư tổ của Huyền Thanh Chân Nhân.
Tôi bổ sung.
Tí Còi đã nhớ ra.
Viện bảo tàng không sưu tầm được bao nhiêu về thông tin liên quan đến những tác phẩm của Diệp Chính Nhất, nhưng dữ liệu lịch về Sông Hoa Đào đã bị phóng viên đào ra. Những thứ này có thể tìm thấy trong bộ sưu tầm văn hiến của viện bảo tàng. Cũng không biết là do phóng viên đào ra thật, hay để tìm ra lai lịch của bức tranh mà viện bảo tàng đã cất công điều tra những thông tin nền tảng này.
Địa điểm cũ của sông Hoa Đào vốn ở trong thành phố Dân Khánh, trong lịch sử từng xảy ra một trận chiến khốc liệt, thây chết đầy trên sông. Thuyền chuyển xác đã bị châm lửa thiêu rụi ngay trên sông Hoa Đào. Con sông ấy sau này đã bị lấp, biến mất trên bản đồ. Nhưng trước khi biến mất, nơi ấy từng có không ít truyền thuyết ma da. Văn nhân thời xưa còn ghi chép lại vài câu chuyện có liên quan, lưu truyền về sau. Nhưng nội dung phần lớn cũng như những chuyện ma da phổ biến khác, không đặc sắc mới mẻ gì.
Nhóm Diệp Thanh đã điều tra về bức tranh này. Khi ấy bức tranh này còn có hiện tượng quái dị, có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của xác chết và máu tựa như từng cánh hoa đào trôi nổi trong dòng sông.
Tranh đã bị Thanh Diệp đốt.
Tưởng tượng này chưa chắc đã chính xác, nhưng lại là thứ chúng tôi đang cần.
Tôi băn khoăn mãi, cuối cùng vẫn nói với Tí Còi:
Có khi nào, Diệp Chính Nhất đã không còn là Diệp Chính Nhất ấy nữa?
May mà thông tin đã khôi phục, Meditation đã không còn, đám ma vương đó hình như cũng không định dùng cách này để giết người nữa.
Tôi mạnh dạn lên mạng tra cứu, thông tin về Diệp Chính Nhất đã hiện ra trước mặt hai chúng tôi.
Tôi vừa thốt ra, Tí Còi liền sững người.
Diệp Chính Nhất, chắc là có thể tra ra thông tin ở trên mạng.
Tôi lấy di động ra.
Câu chuyện được tưởng tượng ra vốn chỉ để Tí Còi dễ bề sử dụng năng lực, bây giờ hình như đã đến gần với sự thật gì đó.
Tôi nhìn lại bức tranh mỹ nhân, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ miên man.
Bức tranh ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng quen mắt.
Nhìn bức tranh ấy, kí ức dần hiện về trong tôi.
Cậu ta đánh giá bức tranh trong tay.
Cô gái trong tranh quả đúng là rất có sức sống, đã có được cảm giác chỉ chực bước ra ngoài. Nhưng đó chỉ là cảm giác. Khiến cô ta thực sự bước ra thì không hề dễ. Khiến cô ta khống chế năng lực của Diệp Chính Nhất, e là càng khó hơn.
Khiến bức tranh này khôi phục. Sau đó, sẽ bảo Diệp Nhất Chính vẽ những tranh khác. Đây là nền tảng. Nền tảng này phải nằm trong tay của chúng ta.
Tôi nghiêm túc nói.
Chuyện này phải làm thế nào?
Tí Còi gãi đầu:
Anh bảo tôi tán thành bức tranh này có thể biến thành thật thì tôi còn hiểu được, nhưng anh bảo kiểm soát…
Điểm quan trọng trong này đương nhiên là mỹ nhân trong nguyên tác có thể mê3 hoặc lòng người.
Vẻ mặt của Tí Còi có chút bất thường, nhìn sững người phụ nữ trong tranh hồi lâu, không nói lời nào, trông t9hì giống như đang lắng nghe tôi kể chuyện, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy lòng dạ cậu ấy đang bồn chồn.
Tôi cảm thấy bực bội.
Gặp Từ Thiên Thành, Diêu Nhiếp và Diệp Chính Nhất, rồi lại nghe Diệp Chính Nhất kể những chuyện không đâu vào đâu kia, đã khiến tôi quên mất chi tiết này.
Ừ. Liễu Triệt – cậu còn nhớ người này chứ?
Tôi hỏi.
Tí Còi ngạc nhiên nhìn tôi.
Chỉ còn bức này và đây cũng là bức quan trọng nhất.
Tôi cân nhắc, không nhắc đến linh hồn phép thuật, mà định dẫn dắt Tí Còi, để cậu ấy tưởng tượng đến sức mạnh của bức tranh này.
Những tranh khác đều bị đốt rồi? Hình như anh từng kể… người của Thanh Diệp đã tra ra người này và những tác phẩm còn sót lại… Là cái công viên nước ấy đúng không? Có một bức tranh vẽ dòng sông…
Tí Còi vừa nhớ lại vừa nói.
Chuyện ma kiểu này chắc là rất nhiều đúng không?
Kiểu chuyện ma, người trong tranh bước ra đúng là rất nhiều.
Tí Còi ngẫm nghĩ:
Nhưng anh nói kiểm soát gì đó… chuyện này…
À. Anh vừa kể Diệp Chính Nhất từng sửa bức tranh này. Cả việc bị Liễu Triệt ép buộc… Liễu Triệt là một nhân vật rất ghê gớm…
Tí Còi hình như đã bất chợt nảy ra linh cảm:
Dạng năng lực này có trong rất nhiều câu chuyện ma. Đều là họa sĩ điều khiển cảnh và vật trong tranh. Nhưng cũng có những chuyện bị cắn trả…
Tôi nghe Tí Còi lầm bầm, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
Tôi vô cùng ngơ ngác, nhưng lập tức bị Tí Còi khơi gợi lại kí ức.
Hồ sơ của Thanh Diệp đều đang nằm ở nhà, hiện giờ không thể tra cứu ngay được, nhưng kí ức của Tí Còi thì không sai. Tranh của Diệp Chính Nhất không phải chỉ là tranh mỹ nhân có sức mạnh thần kỳ. Trong vụ ủy thác mà Thanh Diệp xử lý, có một sự kiện do tranh của Diệp Chính Nhất gây ra, bức tranh ấy không vẽ mỹ nhân mà là một dòng sông.
Chỉ có tranh mỹ nhân. Ông ta nói với tôi chỉ có tranh mỹ nhân. Những tác phẩm khác, ông ta không nhắc tới. Thứ mất đi sức mạnh, chắc cũng chỉ là tranh mỹ nhân.
Tôi nói với Tí Còi:
Những bức tranh này vốn có thể biến thành thật, nhưng giờ thì không được rồi. Nó đã qua sửa chữa và cũng mất đi cái đẹp vốn có.
Tì Còi gật gù:
Vậy, anh Kỳ, ý anh là…
Không biết Diệp Chính Nhất đã cố tình hay vô ý mà còn nói với tôi ông ta chỉ biết vẽ tranh mỹ nhân.
Tôi chau mày lại, cảm thấy nghi ngờ Diệp Chính Nhất. Tôi vốn không hoàn toàn tin ông ta, hiện giờ chỉ là thêm phần cảnh giác.
Tôi cảm thấy tưởng tượng khi nãy của mình thực sự chỉ là tưởng tượng mà thôi. Diệp Chính Nhất đã giấu chuyện của ông ta, nhưng có không ít chuyện ông ta đã kể, chắc đều là thật. Ông ta có giấu thì cũng là giấu những gì liên quan đến năng lực của mình.
Không phải vẽ ra mỹ nhân, vẽ ra nhân vật trong tưởng tượng.
Tranh ông ta vẽ chắc hẳn còn là khôi phục sự kiện quái dị từng xảy ra trong lịch sử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.