Chương 2086: Ma trong tranh (8)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1548 chữ
- 2022-02-12 03:45:36
Đúng vậy, cả thế giới đều đã thay đổi. Vừa rồi tôi đã nói, tôi không còn chọn lựa nào cả. Từ khi gặp Liễu Triệt, tôi đã 8không còn quyền chọn lựa.
Diệp Chính Nhất hình như đã nổi cáu, đột nhiên trở nên kích động:
Tôi chỉ muốn tiêu dao một 3đời, không còn muốn gì khác. Tôi chẳng màng công danh lợi lộc. Chuyện cứu thế giới, cũng không can hệ đến tôi. Nếu không9 gặp phải Liễu Triệt, tôi đã mặc sức rong chơi trong trời đất! Ai ngờ lại xui xẻo đến vậy…
Ông ta thở hắt ra một hơi nặ6ng nề:
Sau đó thì chẳng thể ngừng lại được… may mà khi ấy còn có năng lực, tôi cũng bị ép đến bung tiềm lực ra. Ha ha… 5bằng không, tôi đã bị giết từ lâu! Mà còn bị giết cho hồn tiêu phách tán nữa cơ!
Ông ta cười nhạt, nói tiếp:
Bây giờ thì tốt hơn rồi. Kiếp sau của gã đã có năng lực hơn kiếp đó của gã, còn tìm ra vận may là cậu đây, nên không còn sợ gì nữa. Gã đã ép đối phương vào đường cùng rồi. Trong này cậu cũng đã phát huy không ít tác dụng đấy. Một con mồi nhép như tôi, chỉ còn cách thuận dòng mà trôi. Tôi muốn làm một linh hồn, bây giờ cũng bị cậu phá hoại. Cậu còn hỏi tôi tại sao không làm ma vương? Tôi cũng muốn lắm chứ. Nhưng cậu có cho tôi cơ hội ấy không? À, không đúng, là cậu sẽ đoạt mất cơ hội ấy!
Diệp Chính Nhất đứng dậy, hầm hè nhìn tôi:
Cậu ghét thế giới bị ma vương thống trị kia, nên đã dứt khoát từ chối nó, phải vậy không?
Thậm chí tôi còn quan sát thấy sự giãy giụa trong những cử động nho nhỏ của ông ta.
Tôi đã bỏ qua ý định cãi nhau với ông ta. Những lời vừa rồi nghe có vẻ như đang trách tôi, nhưng bây giờ ngẫm lại, nó trở nên vô cùng phức tạp.
Tôi không chấp nhận thế giới do ma vương thống trị. Diệp Chính Nhất cũng chưa hẳn chấp nhận.
Tôi đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Diệp Chính Nhất.
Ông ta còn nhớ thế giới đã bị thay đổi!
Lần đó, tôi không hề gặp Diệp Chính Nhất, nhưng rất rõ ràng, ông ta đã biến thành ma vương trong cái thế giới bị ma vương hoành hành ấy.
Thanh Diệp đã từng tiếp nhận mấy vụ ủy thác như vậy và tôi cũng đã trải qua những sự kiện như vậy.
Người đã mất nên rời khỏi nhân gian.
Tôi nhấn mạnh lần nữa.
Diệp Chính Nhất ủ rũ ngồi xuống, chống tay lên trán, gục mặt, chầm chậm thở hắt ra một hơi.
Thế nhưng, tôi nghịch chuyển cả thế giới xong, ông ta cũng mất đi thân phận ma vương.
Quy tắc của thế giới đã thay đổi. Ông Trời ở thế giới tương lai có thể nói là đã bị tôi đuổi đi. Ma vương còn tồn tại trên thế giới này chỉ có thể là từ tương lai qua đây. Diệp Chính Nhất không nằm trong trường hợp đó.
Ít nhất, thì Diệp Chính Nhất ở trước mặt, không thuộc trường hợp đó.
Cậu có năng lực, nên cậu nói hay lắm. Tôi đã bảo mấy lần rồi, tôi không có quyền chọn lựa.
Diệp Chính Nhất nói một cách yếu đuối và cam chịu.
Năng lực của ông là gì?
Tôi hỏi.
Lần này Diệp Chính Nhất đã buông xuôi thực sự, có vẻ cũng không còn muốn nói dối, thẳng thắn nói:
Giống như cậu nghĩ, tranh của tôi có thể ghi lại sự kiện quái dị ở một mức độ nhất định, còn có thể triệu hồi sự kiện quái dị đã biến mất. Kể ra thì đây cũng là một dạng năng lực nhận thức có thể thay đổi hiện thực. Tương tự như người bạn này của cậu, có một chút điều kiện hạn chế.
Ông ta nhìn qua Tí Còi:
Năng lực của cậu chỉ có thể triển khai với đồ vật đúng không? Còn tôi lại cần tranh của mình.
Sau một thoáng sững sờ, tôi đã bình tĩnh trở lại.
Quái lạ ở chỗ, tôi cảm nhận thấy sự bế tắc ẩn bên trong cơn giận của Diệp Chính Nhất. Ngay cả khi nổi giận, ông ta vẫn còn giấu giếm gì đó, đã lược bớt một số nội dung cần nói. Những nội dung này e là có liên quan đến điều cấm kị kia.
Diệp Chính Nhất vẫn chưa mất hết tỉnh táo.
Không muốn chết là thật, nhưng bảo vui vẻ khi nhìn thấy thế giới lọt vào tay ma vương, người sống cam chịu cho ma vương quyết định sống chết, thì chắc chắn là không.
Nếu có thể thì…
Ông mong muốn thế giới này có ma, nhưng ma đó, chỉ là dạng ma như ông?
Tôi nói.
Năng lực của ông ta bắt nguồn từ cái chết của mẹ. Ông ta nhớ thương người mẹ, nhưng nếu tranh của ông ta vốn đã ghi lại sự kiện quái dị xảy ra trong quá khứ, chứng tỏ không chỉ nhớ mẹ, mà ông ta còn muốn thăm dò sự thật về cái chết của mẹ nữa.
Trong lòng ông ta phải có sự phản cảm, muốn bài trừ sự kiện quái dị ở một độ nhất định. Không giống những người đi theo ma chuyển phát nhanh và ma cổ trang mà tôi đã từng gặp, họ hoặc là bị cuộc sống hiện thực ép buộc, hoặc muốn có được năng lực của ma, mới chọn trở thành ma, chọn ủng hộ ma vương.
Diệp Chính Nhất tuyệt đối không phải người như vậy.
Người đã khuất tồn tại dưới một hình thức khác, duy trì kết nối với người sống thì cái chết đã không còn đáng sợ.
Giống như người đàn ông trong video vậy, anh ta có năng lực giao tiếp với người chết, xây dựng quan hệ với họ. Đây là một mối quan hệ ấm áp.
Thế nhưng, ma xét cho cùng thì vẫn là ma. Rất hiếm ma giữ được lý trí. Dẫu lúc chết không có ý hại người, thì thời gian dần trôi, chấp niệm của họ, bản thân họ, đều sẽ dẫn đến cái chết của người khác.
Nếu tương lai vẫn là như thế, có lẽ ông ta sẽ thành ma vương trong tương lai. Cũng có thể, trước đó ông ta đã bị ma vương hoặc người năng lực nào đó giết chết.
Có thể ông ta còn bị giết bởi chính điều cấm kị ấy.
Diệp Chính Nhất đột nhiên nổi giận đùng đùng, mặt đối mặt với tôi, tựa như đã lột bỏ lớp vỏ ngụy trang từ trước tới giờ, không còn co đầu rụt cổ sẵn sàng nói dối để đạt được mục đích. Hình như ông ta đã hoàn toàn vứt bỏ sự kiên trì trước đây của mình, đã vỡ thì cho nát luôn, không bận tâm tiếp theo sẽ đối mặt với điều gì.
Khác với quan điểm của Diệp Thanh, Diệp Chính Nhất cảm thấy làm ma tốt hơn nhiều, không cần phải lo vấn đề sống chết, đó là hình thức khác của mạng sống vĩnh hằng. Mà khi sống, ông ta không phạm pháp, sau khi biến thành ma, cũng không hại người, chỉ sống một cách tự do mà thôi.
Diệp Chính Nhất không tiếp lời.
Nếu mọi hồn ma đều giống ông, tôi cũng chấp nhận thế giới này có ma.
Tôi nói.
Ông có thể khống chế nội dung mình vẽ ra.
Tôi lại nói, lần này không phải đặt câu hỏi.
Diệp Chính Nhất đã hiểu ra:
Chỉ khống chế ở mức độ nào đó thôi. May mà có Liễu Triệt.
Nhắc đến Liễu Triệt, giọng điệu của Diệp Chính Nhất đã có đôi phần mỉa mai:
Gã dạy giỏi lắm, ép buộc tôi nắm vững năng lực này. Mấy chục năm tôi sống trước đó, cũng luôn nghiên cứu về năng lực của mình, mà cũng chưa từng nghĩ mình có thể làm được đến mức độ này.
Diệp Chính Nhất vừa nói, vừa lướt mắt qua Tí Còi, rồi dừng lại ở tôi:
Một số người trời sinh ra đã phi thường, ý chí kinh người, luân hồi đổi kiếp nhiều lần như thế, mà vẫn không thể tiêu hủy được ý chí ấy của họ. Nhìn lại tôi, nhìn lại cậu, nhìn lại những người có năng lực khác, à, ví dụ như người đã gửi thư cho người chết kia…
Giọng điệu ông ta tràn đầy mỉa mai:
Chắc anh ta đã thử rất nhiều lần, thử đến mấy kiếp rồi. Tôi làm ma lâu như thế mà vẫn vô dụng, nhưng cậu lại có tiềm năng được vun trồng rất tốt.
Tôi không đếm xỉa đến lời của Diệp Chính Nhất.
Tôi không thấy mình có tiềm năng hơn Diệp Chính Nhất. Thứ tôi nhiều hơn ông ta có lẽ là trải nghiệm bị người thân và bạn bè rũ bỏ. Thứ ông ta ít hơn tôi chắc là người nhà, bạn bè chí cốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.