Chương 2088: Ma trong tranh (10)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1413 chữ
- 2022-02-12 03:45:36
Cùng với sáng tác của Diệp Chinh Nhất, tôi đã nghe thấy tiếng sông chảy róc rách, tiếng máu chảy, tiếng khóc của phụ nữ,8 tiếng gào thét kinh hãi của đàn ông.
Những âm thanh ấy vang vọng lại từ trong hư không xa xôi, thoắt ẩn thoắt 3hiện bên cạnh tôi.
Tí Còi trình bày suy nghĩ của mình, không thể đưa ra quyết định.
Lúc này tôi đã nhận ra một điểm khó khác trong chuyện này.
Tôi giật mình, định thần lại từ những hình ảnh trong tranh, ngoái đầu nhìn sang Tí Còi vẫn còn đang trong trạng thái thất thần.
Tôi lập tức nhắc Tí Còi.
Dòng sông trong tranh đã thành hình trọn vẹn, tôi nhìn thấy5 những ma nữ như đàn cá trong sóng nước. Bức tranh vô cùng rõ, ngay cả khuôn mặt bị lột da của họ cũng hiện rõ mồn một trên giấy. Giấy vẽ ấy lại giống như màn chiếu phim, có thể nhìn thấy những lớp xa gần khác nhau.
Cả bức tranh đột nhiên hoạt động, những ma nữ và con sông không còn cố định trên mặt giấy, mà bắt đầu trôi đi. Trung tâm của bức tranh cũng đang di chuyển, vốn đang tập trung ở một đoạn sông, có thể nhìn ma nữ thành bầy bơi ngang qua. Lát sau, góc nhìn này bắt đầu di chuyển, giống như hình ảnh được camera quay lại, cùng với ống kính camera mà di chuyển đến những nơi khác của dòng sông.
Tí Còi chỉ nghe cuộc đối thoại của chúng tôi, hẳn là đủ để đoán ra đại khái. Nghe Diệp Chính Nhất hỏi vậy, cậu ta tỏ vẻ băn khoăn.
Điểm khó của chuyện này là chúng tôi phải khống chế linh hồn phép thuật.
Tí Còi cũng là người phản ứng nhanh nhạy, lập tức tập trung tinh thần, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Mấy phút sau, tôi đã nghe thấy tiếng nước kêu rào rạt.
Tôi đã tiêu diệt mấy tên ma vương rồi, cũng đã nhìn thấy cảnh tượng quái vật hoành hành ở thế giới tương lai.
Kế hoạch mà Diệp Thanh đề ra là lựa chọn duy nhất của tôi.
Tôi cũng không mấy rành rẽ về sông ngòi trong nước, Diệp Chính Nhất chỉ vẽ ra con sông, không có bờ và nhà cửa mang tính cột mốc ở ven con sông.
Tôi chỉ nhìn thấy hình ảnh tập trung vào bầy ma nữ.
Tiếng nước vẫn còn, tiếng hát của ma nữ thì mất rồi, tiếng nước cũng trở nên đơn điệu, chỉ là tiếng nước chảy theo quy luật thiên nhiên.
Diệp Chính Nhất cầm bức tranh lên, tiện tay đưa cho tôi, mắt thì lại nhìn Tí Còi.
Đương nhiên là kế hoạch tôi đề xuất đầu tiên.
Diệp Chính Nhất đáp.
Tôi sững người:
Ông muốn khôi phục linh hồn phép thuật?
Tôi hỏi, ánh mắt di chuyển đến bức tranh Diệp Chính Nhất tự vẽ mình.
Nghĩ đến đây, lòng tôi như lại phủ lên một lớp bóng tối.
Từ khi bắt đầu gặp phải chuyện quái dị, tôi đã thấy lo lắng cho người thân và bạn bè.
Họ là nỗi lo và cũng là động lực của tôi. Nhưng tôi rất rõ, với năng lực của tôi, rất khó để bảo vệ họ trong cái thế giới đang ác hóa này. Dẫu tôi chết, biến thành ma, biến thành ma vương, cũng chưa chắc chuyện gì cũng có thể làm chu toàn.
Trình Cửu là một tấm gương. Ma vương đồ chơi cũng là một tấm gương.
Thực ra hoàn cảnh của tôi cũng tương tự với Diệp Chính Nhất. Ông ta đã gặp Liễu Triệt, tôi gặp phải Diệp Thanh và sau đó, chúng tôi đều không còn quyền lựa chọn.
Trong này, những thay đổi nho nhỏ, những giãy giụa và trăn trở nho nhỏ, đều không đáng kể.
Họ tựa như mãi mãi không biết mệt, liên tục ca hát, động tác bơi đi cũng không ngừng nghỉ.
Diệp Chính Nhất đã nhấc tay lên, đậy bút máy lại.
Tâm trạng của Diệp Chính Nhất bình tĩnh trở lại, đã vẽ ra những ma nữ theo lời tôi, sau khi khen ngợi Tí Còi đôi câu, liền hỏi tôi:
Bây giờ được rồi chứ? Với cậu thì tôi vô dụng rồi.
Tôi không đáp.
Bóng dáng những ma nữ vốn luôn luôn tồn tại trong tranh, chớp mắt đã biến mất hoàn toàn.
Trong tranh trống không, chỉ có sóng nước.
Bức tranh đã phát sinh biến hóa mới.
Những ma nữ ấy xoay người, đổi hướng bơi. Họ đã bơi ra khỏi giấy vẽ, biến mất ở mép của bức tranh.
Năng lực của Tí Còi hơn phân nửa là bẩm sinh, trong những nhân tố tác động trong quá trình lớn lên, then chốt nhất chính là bạn gái cũ của cậu ta - Kỳ Bạch. Lần trước, khi chúng tôi trải qua chuyện của Lina cũng đã mang lại cho Tí Còi cơ hội rèn luyện quan trọng.
Trong năm người chúng tôi, đương nhiên tôi là
thảm
nhất, còn lại thì phải tính đến Tí Còi.
Tí Còi thấp thỏm ngọ nguậy cơ thể, hình như có chút không quen với tình huống hiện tại.
9
Sắc đỏ đậm đậm nhạt nhạt, lấp đầy bức tranh.
Dần dần, tiếng nước chảy và tiếng hát phụ nữ đã thay cho những6 âm thanh khác. Xung quanh chỉ còn hai âm thanh ấy.
Diệp Chính Nhất hờ hững nói:
Có thể không cần tranh của tôi. Năng lực của bạn cậu rất khá, linh hồn phép thuật cũng không cần thiết phải chọn tôi. Chắc cậu đã nghĩ ra đối tượng thích hợp hơn đúng không?
Câu hỏi sau cùng, là hỏi Tí Còi.
Cũng không tệ. Năng lực rất mạnh.
Diệp Chính Nhất đánh giá:
Cậu hẳn chưa được Liễu Triệt đào tạo đúng không? Bẩm sinh?
Tí Còi không đáp.
Không có loại đồ này thì cũng không thành vấn đề chứ nhỉ?
Tí Còi nói.
Vậy cậu giúp tôi một chuyện. Tôi cần một thứ có thể bảo vệ con người.
Diệp Chính Nhất thoải mái đưa ra điều kiện nhượng bộ:
À, hai cái đi. Từ Thiên Thành một cái, vợ cũ của Diêu Nhiếp một cái. Yêu cầu này, không tính là quá đáng chứ?
Ban đầu tôi đã phản đối chuyện Diệp Chính Nhất làm linh hồn phép thuật, bây giờ cũng không mấy tán thành. Đối với Diệp Chính Nhất, tôi cảm thấy cùng chung cảnh ngộ là một chuyện, nhưng hoàn toàn tin tưởng Diệp Chính Nhất, tin rằng sau khi thành linh hồn phép thuật, ông ta chỉ làm một
vật may mắn
, không dùng năng lực của mình làm gì đó, lại là một chuyện khác. Đương nhiên hiện giờ tôi không tin ông ta chỉ là một vật may mắn.
Tí Còi suy nghĩ một lát, rồi bối rối nói:
Đối tượng này, chọn thế nào? Phải có một thứ mang tính điển hình đúng không? Cầu thủy tinh, sách phép thuật, búp bê bị nguyền rủa… của phương Tây, nếu là thứ mà cả Đông và Tây đều có thì búp bê bị nguyền rủa… Thứ này có rất nhiều, hiện nay có những người nộm, búp bê vải rất nổi tiếng… cả người giấy nữa… loại này không ổn lắm nhỉ? Những thứ khác… bùa? Phương Tây chấp nhận thứ này không nhỉ? Nhưng tôi không biết chút gì về bùa, cũng không có món nào thích hợp…
Năng lực của Trần Hiểu Khâu, Quách Ngọc Khiết và Gã Béo đều khá đặc biệt, rèn luyện năng lực của họ như thế nào, là chuyện rất khó mà tưởng tượng ra.
Nói chung, bốn người họ đều không có khả năng tự bảo vệ mình. Có lẽ, chỉ có bạn gái của gã Béo - Tiết Tĩnh Duyệt, là có năng lực kể ra cũng thiết thực, có thể chỉ dẫn cô ấy tránh khỏi những nơi nguy hiểm.
Diệp Chính Nhất nói tiếp:
Dù sao đi nữa, tôi cũng đã phối hợp với cậu, làm theo ý cậu, chống lại ma vương. Tôi có chút yêu cầu, cậu không để ý chứ?
Ông muốn gì?
Tôi nhìn Diệp Chính Nhất.
Ban đầu nếu dùng tranh của tôi, đương nhiên tôi có thể dùng năng lực và ý chí của mình, để dẫn dắt một chút. Còn bây giờ thì…
Diệp Chính Nhất khẽ nhếch mép, vẻ mặt như đang xem trò vui.
Tôi nhìn sang Tí Còi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.