• 3,637

Chương 2091: Tiệm nhỏ của kẻ dệt mộng (3)



Chính là chỗ này.
Tí Còi vừa nói vừa bước tới hai bước, rồi ngờ vực quay lại nhìn tôi:
Sao thế?


Tôi ngoảnh đầu lại8, nhìn đoạn đường khi đến đây.


Từ đây đi qua nữa thì đến trường chúng ta đúng không?
Tôi hỏi.
Rất bình thường.
Những tiệm này đều rất bình thường.
Xung quanh bất kỳ trường đại học nào, hẳn đều có những cửa tiệm kiểu này.
Nhân viện của tiệm đứng phía sau quầy đối diện với cửa vào. Đó là một người phụ nữ đứng tuổi, trang điểm đơn giản, không mấy hợp với phong cách của cửa tiệm này.
Chị ta chỉ nói một câu
Hoan nghênh quý khách
, rồi không đếm xỉa đến chúng tôi nữa.
Tôi nhìn sang Tí Còi.

Vào xem thử đi.
Tôi nói với Tí Còi.
Tí Còi vẫn còn hơi lo, chần chừ một lát mới đi về phía cửa tiệm ấy.
Cửa tiệm rất bình thường, làm bằng kính. Trong tiệm rất chật chội, kệ hàng đều làm bằng gỗ, rất thấp, trên nóc kệ chất đầy ắp đủ loại búp bê. Phần lớn đều có tạo hình không dễ thương, mà rất quái lạ. Trái lại ánh đèn trong tiệm rất sáng, trên vách ngăn kệ hàng cũng lắp không ít bóng đèn, chiếu sáng lấp lánh những món đồ nhỏ. Những món hàng nhỏ này đều cùng phong cách với búp bê, có tạo hình quái dị, hơi khác thường.

Mấy người còn có chi nhánh?
Tôi tiến tới trước quầy.
Tí Còi ngạc nhiên nhìn nữ nhân viên, rõ ràng đây là lần đầu nghe thấy tiệm này có chi nhánh.
Nhân viên gật đầu:
Bên đại học Ngoại ngữ và đại học Bách khoa đều có.
Chị ta gõ gõ lên quầy, trên quầy có một mã QR đăng kí thành viên:
Hai cậu đăng kí thành viên chưa? Nếu đăng kí rồi, sẽ tìm được thông tin mua sắm trên app. Bên chúng tôi chỉ có thể tra tìm thông tin ở chỗ này. Có lẽ hai cậu đã mua ở tiệm khác rồi đấy.


Anh Kỳ?
Tí Còi gọi lớn, chụp lấy vai tôi, lắc lư người tôi thật mạnh.
Người trên đường đều nhìn qua. Có không ít người đều mang dáng vẻ của sinh viên, tò mò nhìn hai chúng tôi, thì thầm bán tán.
Tôi loạng choạng mấy bước mới đứng vững lại được.

Rốt cuộc anh bị làm sao thế?
Tí Còi lo lắng hỏi.
Tôi ôm đầu, gượng cười rồi đẩy Tí Còi ra:
Không sao. Không… sao…
Tôi thở hắt ra một hơi, nhìn lại Tí Còi, rồi nhìn chăm chú cửa tiệm kia một lát.
Hơi thở của hai đều không thay đổi, không có chút khác thường nào.
Có lẽ tôi đã hỏi hơi nhiều.
Nhân viên ngờ vực nhìn tôi, vẫn chịu trả lời:
Có một nhà kho, ở khu bảo thuế…


Khu bảo thuế?
Tí Còi kinh ngạc thốt lên.

Nhập hàng từ những chi nhánh khác?


Chi nhánh khác chắc cũng không nhiều. Mặt bằng của chúng tôi rất nhỏ.


Mấy người có cửa hàng đại lý chứ?


Hả? Đúng rồi3. Qua nữa là đến cửa đông khuôn viên trường cũ.
Tí Còi đáp, vẫn tỏ vẻ ngờ vực.

Gần thế…
Tôi lại nói.

Anh 9Kỳ?


Không phải, tôi vốn đã đến đây mấy lần rồi. Do Kỳ Bạch giới thiệu, sau đó cũng tự đến mấy lần. Mấy hôm trước chị còn đưa tôi vào trong nữa.
Tí Còi nói:
Mua hoa sen trước Phật ở chỗ các chị, hai đóa, hai miếng… à không, túi nhỉ?

Nữ nhân viên chau mày lại:
Cậu đợi chút.

Chị ta thao tác trên laptop một lát, hình như đang tìm văn bản giao dịch trước đó, rồi ngẩng lên nhìn Tí Còi:
Anh mua ở chỗ khác thì phải? Chỗ chúng tôi không có văn bản ghi lại.

Có điều bây giờ tôi mới giật mình nhận ra, trong quá khứ có thể mình đã sinh hoạt trong môi trường như vậy.
Tim tôi không khỏi chợt tăng nhịp đập, cảm thấy choáng váng.
Cả một con đường, cửa tiệm trên vỉa hè đều xoay vòng quanh tôi. Thân thể tôi vẫn ở tại chỗ, linh hồn thì đã bay lên, không ngừng xoay vòng, còn có cảm giác bay lên cao, nhìn xuống toàn bộ con đường này.

Ơ, đúng rồi.
Nhân viên càng thấy khó hiểu hơn.
Quy mô cửa hàng này rõ ràng đã vượt quá tưởng tượng của Tí Còi.

Mấy người cũng có cửa hàng ở nước ngoài à?

Tí Còi vẫn giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc.
Tôi hỏi tiếp:
Bây giờ có thể mua hoa sen trước Phật không?


Có. Hai cậu cần à? Hàng dự trữ không nhiều lắm. Nếu cậu cần nhiều, bên chúng tôi có thể nhập hàng về, phải đợi vài hôm.


Quá gần…
Tiếng tôi nhỏ đến mức khó nghe được, gần như tự nói thầm trong lòng và nhớ lại hoàn cảnh xung quanh t6rường đại học.
Con đường ăn vặt, hè phố buôn bán nhỏ lẻ, khu bán đồ điện gia đụng, siêu thị lớn, trạm chuyển phát nha5nh, chi chánh dịch vụ chuyển phát nhanh, công ty đào tạo, phòng kinh doanh truyền thông…
Tôi lại nhìn sang cửa tiệm nhỏ có bảng hiệu để
Tiệm nhỏ của Kẻ dệt mộng
, rồi nhìn các cửa hàng nhỏ xung quanh. Cách qua kính cửa sổ, tôi gần như có thể nhìn thấy trọn vẹn bên trong các tiệm ấy.
Sắc mặt cậu ta bình thường, không biểu hiện ra trạng thái kì lạ như trước đây.
Cậu ta đi thẳng đến chỗ nhân viên, nói muốn vào gian trong.

Bên trong là phòng làm việc và kho hàng của chúng tôi.
Nhân viên ngạc nhiên nhìn Tí Còi:
Cậu muốn mua gì? Đặt hàng rồi à?
Vừa nói, chị ta vừa thao tác laptop trên quầy, tạm dừng trò chơi đang chơi giữa chừng, mở một tệp tin ra:
Tên gì?

Nhân viên nhìn tôi:
Vốn đã từng mở tiệm ở nước ngoài. Tổng công ty nằm ở nước ngoài mà. Mặt hàng chúng tôi bán phần lớn cũng là của nước ngoài, đều nhập thẳng qua hải quan. Hàng chắc chắn không vấn đề gì, đều là hàng thật. Nếu cậu muốn xem thông tin nguồn gốc hàng hóa, thông tin qua kiểm duyệt của hải quan, đều được hết. Nếu cậu cảm thấy hàng có vấn đề, cũng có thể trả lại. Trả hàng có một quy trình…


Tí Còi sốt ruột cắt ngang lời giới thiệu đầy tinh thần trách nhiệm của chị nhân viên:
Những thứ như thế cũng có thể thông qua thủ tục kiểm duyệt bình thường của hải quan? Đầu lâu, có cả máu…


Nhân viên nhìn chúng tôi dò xét, rồi lại nhìn cửa tiệm:
Hai cậu, hai cậu đều là dân sành sỏi thú chơi này mà. Hàng tuyệt đối là thật. Còn những chuyện thông qua kiểm duyệt, chúng tôi có cách của chúng tôi. Tôi giải thích như vầy nhé, lúc chuyển hàng vào, đương nhiên không thể nói là đầu lâu, chế phẩm từ máu thật, đi qua con đường kiểm duyệt đặc thù, kiểu như y tế, nghiên cứu khoa học. Bị điều tra ra tuyệt đối cũng không vấn đề gì. Chúng tôi làm nghề này rất nhiều năm rồi. Trước đây còn phải đưa phong bì, hiện giờ đã được chính quy hóa. Chưa kể, những người sành sỏi như chúng ta mới biết những thứ này dùng như thế nào, còn người không biết, hầu như không để tâm đến. Đều xem như những món đồ chơi nhỏ thôi.
Chị ta dùng móng tay đẩy đẩy một chiếc đầu lâu trang trí đang nằm trên quầy, chiếc đầu lâu trang trí ấy lắc lư, trông vào giống như búp bê lắc lư có phong cách quái lạ. Chị ta mỉm cười, còn đưa ra ví dụ:
Cậu nghĩ đi, bên ngoài có nhiều tiệm bán pha lên bằng nhựa, cửa hàng trang sức thì bán pha lê thật, chúng tôi cũng bán pha lê thôi. Nhưng chỉ các cậu mới biết chúng tôi bán pha lê gì. Đúng không?


Tí Còi không còn gì để đáp, không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu.

Tôi đã sớm dự đoán được, hiện giờ cũng chỉ là nhận được sự xác nhận từ miệng của một nhân viên bán hàng là người bình thường.

Mà đây cũng không thể xem là lời xác nhận.

Nhân viên này nói như thế, hình như tin chắc rằng hàng mà họ chuyên bán đều là
Hàng thật chất liệu thật
, bản thân cũng biết một ít kiến thức về phương diện quái dị, thậm chí có thể còn biết một số thứ kiểu như phép thuật. Cũng có thể, chị ta cùng lắm là giống như nhân viên của cửa hàng chuyên bán dụng cụ ma pháp, phép thuật lừa đảo vậy, dùng cách giải thích này để làm sách lược bán hàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.