• 3,637

Chương 2093: Tiệm nhỏ của kẻ dệt mộng (5)


Di động mở loa ngoài, giọng của nhân viên trực máy lập tức vang ra.

Tôi trình bày rõ ràng mạch lạc sự tình:
… họ không chịu rời đi…
<8br>
Hai nam sinh lập tức la lên:
Là các người bán đồ phi pháp!


Nhân viên trực máy hỏi:
Anh vừa mới nói…

Hai nam sinh, một người chặn nhân viên cửa tiệm, một người thì nhìn tôi một cái, rồi nhảy vào quầy lễ tân, định mở cánh cửa ở phía sau quầy.
Ba người họ cãi vã ỏm tỏi, khiến người ta không nghe rõ họ đang nói gì.
Tí Còi khẽ hỏi:
Như thế ổn chứ?


Cậu đợi đó. Tôi đang hỏi họ.
Cảnh sát nhấc tay lên.

Mua bút máy. Có thể xem là đồ cổ. Hàng nước ngoài.
Tôi đáp chung chung.

Chắc chắn có giấu hàng cấm!


Dẫu sao cũng đã bứt dây động rừng. Chắc chúng chạy sạch rồi. Bây giờ chỉ là kiểm chứng một chút thôi.
Tôi điềm tĩnh nói.
Giọng điệu thì điềm tĩnh, nhưng mây mù trong lòng tôi thì càng lúc càng dày đặc.
Tôi thực sự không biết mình còn làm được gì.

Anh này vừa nói đó là đồ cổ.
Cảnh sát hỏi.

Tính trên số năm thì chắc là vậy. Bốn năm trăm năm lịch sử còn gì. Nhưng đây là hàng nhập vào qua đường hải quan, không phải đồ cổ xách tay. Đây là một giao dịch chính quy. Người thừa kế đem bán đồ của tổ tiên, dạng phá của ấy, người ngoài cũng đâu khuyên can được.
Quản lý béo ung dung nói, dẫn cảnh sát vào trong.
Hai nam sinh kia cũng muốn đi theo, nhưng bị chặn lại ở cửa.
Quản lý béo nói với họ:
Bên trong cũng có camera an ninh mà. Hơn nữa hàng bên trong đều rất đắt. Nếu các cậu làm hỏng thì phải bồi thường đấy.

Hai nam sinh khinh khỉnh:
Ông bớt diễn đi.


Cây bút mà các cậu cần.
Quản lý béo chỉ tôi và Tí Còi:
2400 tệ. Đây là vẫn còn rẻ đấy. Hàng giá vài chục ngàn cũng có.

Nhân viên trực máy lặp lại địa chỉ, thông báo cảnh sát sẽ lập tức có mặt.
Tôi ngắt máy, nhìn hai nam sinh:
Được rồi. Lát nữa cảnh sát sẽ đến.

Hai nam sinh nhìn tôi, chụm đầu thì thào với nhau.
Lúc họ thì thào, nhân viên cửa hàng đã hớt ha hớt hải định gọi điện.
Tôi và Tí Còi đều tỉnh bơ.
Hai nam sinh rất nhạy bén, vừa thấy thế liền ngừng xì xầm với nhau, lập tức lớn tiếng la lên, còn xông đến định giật di động của nhân viên.

Các người làm gì đấy!


Mày muốn báo cho đồng bọn biết à!


Vừa rồi họ đã nói đến gian trong!

Trừ kế hoạch của Diệp Thanh, kế hoạch của Liễu Triệu thì không còn cách nào khác.
Tôi cảm thấy hoang mang, cái cảm giác bất lực còn nặng nề hơn trước đây.
Lời của Diệp Chính Nhất cứ vang vọng trong đầu.

Này, tôi bảo cậu đợi đó. Tôi đang hỏi anh ta cơ mà.

Trong hoàn cảnh rối beng, còn có tiếng bán tán từ bên ngoài vang vào.
Giọng nói điện thoại ấm ức của nhân viên cửa hàng cũng chốc chốc vang lại.

Chúng tôi đến đây mua đồ.
Tôi tiến tới một bước:
Họ không chịu đi, còn nghi ngờ chúng tôi mua bán phi pháp, nên tôi đã báo cảnh sát.


Anh báo?
Cảnh sát ngờ vực nhìn tôi:
Các anh muốn mua gì?


Mua hàng cấm!
Nam sinh lại cướp lời.

Đây chắc chắn là ám hiệu!


Này này, hai cậu sinh viên kia, đừng có ồn nữa.
Cảnh sát quát lên.

À. Thứ đó à.
Người đàn ông kéo dài giọng ra, xin ý kiến cảnh sát:
Hai đồng chí cảnh sát, tôi vào lấy hàng một chút… hay là các anh cùng tôi vào lấy nhé. Hàng để bên trong, không chưng ra ngoài. Thứ đó khá đắt, hơn nữa cũng đã lâu năm.

Không tìm ra được ma vương, không tìm ra được cửa ra vào thông với thế giới tương lai, năng lực của tôi cũng chưa đạt đến mức độ tôi mong đợi.
Có lẽ, sau khi kiểm chứng được điều mình suy đoán, năng lực của tôi sẽ đạt đến ngưỡng mà tôi mong đợi.
Ngoài ra, không còn cách nào khác.

Họ cho rằng ch3úng tôi đang mua bán hàng phi pháp…


Họ bán hàng cấm.
Hai nam sinh lại cướp lời.
Tôi không bực bội:
Chuyện là vậy đấy. Làm 9phiền các vị cử người đến điều tra một chút được không?

Chúng tôi đợi một lát thì quản lý tiệm đến.
Quản lý là một người đàn ông trung niên béo, mặc áo khoác lông, mở khuy kéo, để lộ lông cừu và cái bụng to ở bên trong ra ngoài. Đầu hơi hói. Ông ta đi xe điện đến, lúc xuống xe vẫn còn thở dốc.

Chào, chào các anh. Tôi là quản lý của tiệm này. Tiệm chúng tôi kinh doanh đàng hoàng mà, có giấy phép hẳn hoi, hóa đơn nhập hàng cũng có đủ.

Tôi không biết số bảng hiệu của cửa tiệm, đành báo tên đường và tên tiệm.
Nhân viên đã giận sôi máu:
Các người cố tình đến gây sự đúng không!


Tôi thấy anh bị tóm chắc rồi! Các người đúng là có bán hàng cấm!
Hai nam sinh càng điên cuồng hơn, hồ hởi phấn khích cứ như trúng vé số.

Không phải! Hai tên khốn ấy nói bậy! Hoàn toàn không có bán hàng cấm!
Nhân 6viên cửa hàng trở nên căng thẳng, cũng đã bắt đầu cướp lời.
Thấy vậy, hai tên kia lại càng khoái chí, tựa như đã tìm được bằng chứng t5huyết phục hơn, nên tự tin là cửa hàng này có bán hàng cấm.

Vị trí của các anh là…
Nhân viên trực máy điềm tĩnh hỏi.

Không có! Hai gã này đến gây chuyện! Tôi sắp đóng cửa, họ không chịu đi!
Nhân viên tức giận nói:
Tôi chỉ là một nhân viên bán hàng ở bên này, quản lý không có ở đây.


Anh kêu quản lý đến đây. Lấy giấy phép kinh doanh ra cho tôi kiểm tra.
Cảnh sát nói, ngăn đôi bên vẫn đang muốn tranh cãi lại.
Một cánh sát khác nhìn qua tôi và Tí Còi.
Không còn sự lựa chọn nào hết.
Tôi không có sự lựa chọn trong chuyện này. Điều này có lẽ đã được định sẵn ngay khi tôi mới bắt đầu gặp phải Thanh Diệp rồi.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt. Người đến chắc là cảnh sát ở đồn cảnh sát gần trường đại học. Xe cảnh sát đậu trước cửa tiệm, cực kỳ bắt mắt. Trên con đường này lại toàn là sinh viên. Cuộc ẩu đả vừa rồi ở trong tiệm đã thu hút một số ánh mắt, có điều những người đang quan sát xung quanh đều tập trung bên ngoài tiệm.
Sau khi cảnh sát đến, tách ba người đang đánh nhau ra.
Cánh cửa thông ra phía sau tiệm đã bị tông bật ra, có ánh sáng ảm đạm và kì dị rọi ra qua khe cửa.

Họ bán hàng cấm! Ở trong đó đó!
Nam sinh la lên.

Các người chắc chắn bán hàng cấm!
Hai sinh viên lại ngoác mồm la lên.
Người đàn ông béo quét mắt qua một lượt, sau khi bắt tay cảnh sát cũng không đếm xỉa đến hai nam sinh, mà nhìn sang tôi và Tí Còi:
Là hai cậu muốn mua đồ à? Các cậu muốn mua gì?


Bút máy của Nam tước George con.
Tí Còi đáp.

… Có khi nào là giang hồ chơi giang hồ không nhỉ?


Có lẽ là cảnh sát ngầm?


Cậu ngốc thế! Cảnh sát ngầm nào lại đi báo cảnh sát kiểu đó? Tớ thấy là phóng viên đó.


Ông bớt hù người ta đi!



Tôi nào có hù dọa ai. Biên bản xét duyệt của hải quan cũng có, hợp đồng giao dịch cũng có. Chúng tôi tốn bao nhiêu tiền mới mua được đồ ở nước ngoài, tốn bao nhiều phí vận chuyển để đem về nước, mọi khâu đều rất rõ ràng. Nếu các cậu làm hỏng, chắc chắn chúng tôi sẽ báo cảnh sát, còn khởi kiện nữa. Cộng với chuyện hôm nay, không chừng sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự các cậu đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.