• 3,637

Chương 2108: Cuộc gọi đến


Tôi đang đợi cha mẹ trả lời.

Không lâu, nhưng tôi cảm thấy một giây đồng hồ dài như một năm.
Tôi vừa ngắt máy với Tí Còi thì di động lại đổ chuông ngay.
Lần này là Quách Ngọc Khiết gọi đến.
Tôi không đáp ngay, mà suy nghĩ thật nhanh một lượt, mới hỏi:
Bây giờ sao?


Vâng, bây giờ. Bây giờ anh không có ở nhà đúng không? Chúng tôi điều tra được tòa lầu nơi anh đang sống đã bị cháy, người nhà anh hẳn đã được sơ tán, mới đây đã vào ở tạm trong khách sạn gần đó.

Dù không phát hiện ra vết tích của thi thể trong phòng, thì vụ cháy lớn như thế, lại có người trong khu chung cư mất tích, nó đều sẽ khiến cảnh sát coi trọng. Khi xác định trong nhà dì Tiểu Vương còn có đứa con ruột của dì ấy là Từ Thiên Thành, rồi điều tra ra Từ Thiên Thành cùng tôi rời khỏi khu chung cư, sau đó thì tôi về một mình, không lâu sau liền xảy ra hỏa hoạn, mấy chuyện này không khó điều tra.
Họ phát hiện sự kiện quái dị xảy ra ở
Tiệm nhỏ của Kẻ dệt mộng
và vụ cháy kì lạ này gần như xảy ra cùng một lúc, cũng không hề khó.

Vâng.


Chúng tôi là Cục cảnh sát khu Dịch Hạc. Bên này có một vụ án, mời anh đến cục để trả lời vài câu hỏi. Vụ án ở cửa hàng ‘Tiệm nhỏ của Kẻ dệt mộng’.
Người ở đầu dây bên kia nói.
Tôi khẽ chau mày, thầm nghĩ có thể là ma vương nào đó, nhưng tôi cũng không sợ.
Chuyện kiểu này cũng không cần thiết phải sợ hãi và đề phòng.
Hòn đá đè nặng trong lòng tôi không hề nhẹ đi qua cuộc nói chuyện này, mà nó còn nặng nề hơn.
Có lẽ… có lẽ lúc tôi còn nhỏ, trong những anh chị em của cha mẹ, thực sự đã có người chết vì tôi.
Tôi đang định lên tiếng thì di động đã đổ chuông.
Gọi đến là một số lạ.

Dạ không, không phải chuyện đó.
Tôi lắc đầu:
Chuyện đó… có lẽ sau này cũng sẽ mời con.

Tôi đã cùng Từ Thiên Thành rời khỏi khu chung cư này.
Cô ấy cũng được phân cục cảnh sát ở nơi đơn vị đặt trụ sở gọi đến.
Trần Hiểu Khâu cũng nhận được cuộc gọi tương tự ngay sau đó.
Đám ma vương kia dựa vào đủ thứ thủ đoạn mà bây giờ tôi đã phát hiện ra để đưa xúc tu ra khắp xã hội. Thế thì năm xưa, đa số chúng cũng đã có được sức mạnh tương đương lúc này, có thể theo dõi tất cả mọi người, để phát hiện ra người có năng lực.
Như Diệp Thanh đã sắp xếp kế hoạch từ mười mấy năm trước vậy.
Tôi hiểu cha mẹ và cha mẹ cũng hiểu tôi.
Tôi yên lặng chờ đợi, nhưn9g nhịp tim đã hoàn toàn bình thường trở lại, tôi trở nên vô cùng bình tĩnh.
Mẹ đang vẫy tay, đứng kề vai bên cạnh cha. Cha thì đang ôm lấy vai mẹ, chứ không còn động tác gì nữa.

Này anh, lên xe chưa?
Tài xế giục một tiếng.
Nhịp tim tôi cũng đ8ập dồn dập trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi đã nhìn thấy sự thay đổ3i rất khó nhận ra trên biểu cảm của cha mẹ.
Cả những gì tôi trải qua một năm nay, họ cũng chẳng hỏi đến, càng không hỏi đến chuyện của Diệp Thanh.
Đây vẫn là thái độ lẩn tránh.

Vâng, đúng là vậy. Tôi biết rồi. Bây giờ tôi qua ngay.
Tôi đồng ý.
Ngắt máy, tôi xin lỗi cha mẹ:
Con có chuyện cần làm…
Tôi ngần ngừ một thoáng, rồi nói thật cho họ biết mình sắp đi đâu:
Cảnh sát mời con đến để hỏi một số chuyện…

Tôi nương thế đứng dậy, từ phía sau nhìn họ đi ở trước mặt, lòng lại trở nên nặng trĩu.
Tôi vẫn chưa hỏi ra điểm then chốt mà mình muốn hỏi. Cha mẹ cũng chẳng chịu nói hết tất cả mọi chuyện.

Chỉ một lần. Sau đó cha mẹ chuyển nhà, đổi6 việc, đổi số điện thoại thì không ai liên lạc nữa.
Cha lắc đầu.
Quả đúng như tôi đoán.
Tôi thì dồn hầu hết chú ý vào kính chiếu hậu. Qua kính chiếu hậu thì không thể trông thấy bóng dáng của cha mẹ. Tôi thu hồi ánh mắt, ngẩn người một lát mới nhớ ra mà gọi điện cho Tí Còi.
Không ngoài dự liệu, cậu ta cũng nhận được cuộc gọi của phân cục Dịch Hạc, suýt soát thời gian với tôi.
Tôi định thần lại, lên xe, nói địa chỉ.
Tài xế nghe tới Cục cảnh sát thì khẽ liếc nhìn tôi một cái.
Tôi biết, hiện giờ chuyện mình có thể làm là rất ít, ngoài kế hoạch mà Diệp Thanh đề ra cho tôi thì tôi chẳng còn con đường nào khác để thay đổi cả thế giới.
Xuống lầu, đi trên vỉa hè, cha mẹ đều nhìn sang tôi, đợi tôi quyết định tối nay ăn gì.
Nhưng, điều tôi đoán, 5tôi lại không muốn nó thành sự thật.
Bây giờ ngẫm lại, e là lúc nhỏ tôi gọi điện báo cảnh sát đã để lộ năng lực của mình. Diệp Thanh tìm đến tận nhà, nhưng nhận thấy lứa tuổi, tâm trí của tôi trong lúc ấy đều chưa thích hợp để huấn luyện trực tiếp. Cha mẹ cũng không đồng ý để anh ta làm như thế.
Tôi chắc chắn sẽ bị tìm đến.
Mà lần này, Trần Dật Hàm sẽ không giúp được tôi.
Cũng như chuyện mà Nam Cung Diệu đã trải qua. Anh ta gây ra cái chết của người thân, những người thân khác hoặc là sợ, hoặc là căm thù anh ta.
Tôi sải bước, bám theo cha mẹ, không biết có nên hỏi tiếp không.
Tôi nói cha mẹ đừng lo, trông họ có vẻ cũng đã bình tình lại.
Tôi vẫy vẫy tay, định ra giao lộ đón xe.
Lý trí thì bảo, tôi nên hỏi. Đã lỡ mở miệng thì phải hỏi cho đến tận cùng. Tình cảm lại bảo tôi không muốn hỏi nữa, khiến họ nhớ lại chuyện cũ là đã làm khổ họ rồi, nếu còn tìm về nguồn gốc của nỗi khổ ấy là quá tàn nhẫn. Huống chi, cho dù tôi biết lúc mình còn nhỏ đã xảy ra chuyện gì thì cũng rất khó để bảo nó vẫn còn ý nghĩa đối với tình hình hiện tại.
Bất kể đã xảy ra chuyện gì thì nó cũng đã xảy ra rồi.
Tựa như đã có linh cảm, trước khi lên taxi, tôi đảo mắt quanh một lượt.
Cha mẹ vẫn đang đứng ở cổng khách sạn. Cách khá xa nên tôi không thấy rõ biểu cảm của họ.
Tra rõ thân phận và đường đi nước bước của tôi, nhưng không đến gặp tôi trực tiếp…
Video trích từ camera trong khách sạn chắc là đã được cảnh sát đem đi, họ cũng đã xem nó…
Tính mức chênh lệch tuổi tác của Diệp Thanh và ma vương, xét lại thời điểm ma vương xuất hiện thì sự sắp đặt của đám ma vương thế giới tương lai có lẽ đã kéo dài cả ngàn năm rồi.
Không, phải nói là bố trí của Ông Trời trong tương lai.
Anh ta chọn cách quan sát từ xa, ngay khi gia đình tôi chẳng hay biết gì, đã lặng lẽ theo dõi tôi, chuẩn bị mọi thứ cho mai sau.

Được rồi, đi ăn cơm thôi.
Cha đổi giọng, kéo tay tôi.
Có lẽ chính là bác cả, người mà đến giờ họ vẫn tức giận khi nhắc đến. Có lẽ cũng vì ông ta đã gây ra mọi chuyện, ông ta lại vì tôi mà chết, nên họ không bao giờ nhắc đến ông ta với anh em tôi. Bây giờ nhắc lại, dù vẫn bùng lên cảm xúc, nhưng lại nhanh chóng khống chế được cảm xúc.
Cũng có thể, là người khác. Kết quả là ông bác cả ấy liên tục quấy rối, khiến sự tình trở nên vô cùng phức tạp, nên họ mới không thể không dời nhà, đưa tôi chạy trốn.
Tôi lập tức nghe máy.

Xin chào, cho hỏi có phải anh Lâm Kỳ không ạ?

Chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi của Trần Dật Hàm, cảnh sát ở phân cục Dịch Hạc gọi đến đã là một điềm báo rồi.
Cuộc gọi của Trần Dật Hàm không phải vì anh ta lo lắng quá độ mà dẫn đến suy nghĩ lung tung. Quyền lợi của một Cục trưởng như anh ta có lẽ đã mất sạch.
Tôi vẫn chưa nói xong, mẹ đã tỏ ra lo lắng.
Mẹ buột miệng hỏi:
Là chuyện của tầng trên à?


… Em không liên lạc được với chú út…
Trần Hiểu Khâu nói một số chuyện, giọng trầm xuống, ẩn chứa một chút lo lắng.

Tôi không an ủi được cô ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.