Chương 2110: Anh ấy bị ăn thịt rồi (1)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1608 chữ
- 2022-02-12 03:50:49
Lúc này đang giờ tan ca, nói đúng hơn, là vừa qua giờ cao điểm buổi tối một chút. Trên đường đang có không ít xe và người đi bộ, tuy không đ8ến mức ùn tắc, nhưng cũng đủ gây ra một vụ hỗn loạn.
Lúc này đám người còn ở ngoài đường, phần lớn là người trẻ tuổi.
Video3 của người có năng lực kia có lẽ họ đều đã xem, dẫu chưa xem thì cũng được truyền tai nhau. Cộng với mấy sự kiện nóng trên mạng và chuyện q9uái dị quy mô lớn của Christina, nếu bảo bây giờ có người chưa biết trên thế giới có ma thì còn có thể, chứ bảo chưa có người nghi ngờ trên6 thế giới có ma thì hoàn toàn không thể.
Người tôi đã run lên bần bật.
Không kịp nữa rồi… á… á á á!
Tiếng thét vang dài ấy cuối cùng đã tắt ngấm.
Tôi có thể nghe thấy tiếng nói yếu ớt từ trong di động vang ra.
Tiếng nói ấy u uất, hệt như tiếng than thở của hồn ma.
Anh ấy bị ăn thịt rồi… anh ấy bị ăn thịt… những người đó, không biết…
Điều khiến tôi sốt ruột là, cả di động của Gã Béo cũng chẳng gọi được.
Hai người họ rất có thể đang ở bên nhau, rất có thể đã cùng gặp phải nguy hiểm.
Tôi vẫn còn nhớ thể chất của Gã Béo.
Tôi không đội mũ bảo hiểm, chỉ cảm thấy gió lạnh quất vào má, tựa như bị ai đó véo má mình.
Người tôi run lên khe khẽ, không thể kiềm chế nổi nỗi sợ hãi trong mình.
Tôi muốn khiến mình bình tĩnh lại, nhưng không tài nào suy nghĩ được. Chỉ có từng cảnh tượng một đang lướt nhanh trong đầu. Cuối cùng, kí ức và cảnh tượng trước mắt đã trùng khớp với nhau. Đó là một tiệm thức ăn nhẹ, tôi vừa đến lúc trưa.
Tôi đang định đến nhà Gã Béo xem thử.
Ê, anh đi đâu đấy?
Cảnh sát vẫn chưa đến mà.
Cho tôi mượn xe một chút được không? Làm ơn… bạn tôi… cần tôi…
Tôi nhọc nhằn nói:
Đi đường Thành An, bên cạnh đường Thành An…
Cảnh sát giao thông tựa như đã giật mình tỉnh ra:
Anh theo tôi!
Anh ta kêu một tiếng, rồi quay đầu chạy đến bên cạnh chiếc mô tô cảnh sát.
Lâm Kỳ, anh mau cứu anh ấy! Anh mau cứu anh ấy! Anh ấy sắp chết rồi! Anh ấy sắp bị giết rồi!
Tim tôi đánh thịch một cái:
Ai? A Quang hả? Cậu ấy đang ở đâu? Cô đã nhìn thấy gì? Tiết Tĩnh Duyệt!
Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng khóc thảm thương của Tiết Tĩnh Duyệt.
Tôi không định đến phân cục Dịch Hạc nữa, nhưng cuộc gọi của phân cục Dịch Hạc chắc có thể giúp tôi dễ dàng thoát khỏi vụ này.
Di động đổ chuông khiến tôi ngừng bước.
Là Tiết Tĩnh Duyệt gọi.
Tiết Tĩnh Duyệt! Nói cho tôi biết cậu ấy đang ở đâu!! Tôi phải biết cậy ấy đang ở đâu! Tôi sẽ cứu cậu ấy! Tôi có thể cứu cậu ấy! Cô bình tĩnh lại đi, nói cho tôi biết…
Tiếng khóc đã ngừng lại.
Xung quanh vẫn yên lặng như cũ.
Huống chi…
Tôi lập tức nghĩ đến cái chết của nhóm Thanh Diệp.
Tôi sợ rằng lần này mình sẽ không cứu được Gã Béo. Cậu ta sẽ giống như những người của Thanh Diệp, cả thể xác lẫn linh hồn, đều bị tiêu hủy hoàn toàn.
Tôi nghe thấy đủ thứ tiếng động từ trong di động vang ra. Trong đầu tôi có thể tượng tưởng được chuyện đang xảy ra với Tiết Tĩnh Duyệt.
Thực ra không phải lần đầu tôi nghe thấy âm thanh như vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh sát giao thông đang đứng sững sờ tại chỗ và cả một đám đông xung quanh.
Tôi đoán là họ đều không nhìn thấy bà cụ.
Tôi vẫn đang cầm di động, không có ý định ra khỏi xe, mà tiếp tục gọi cho Tiết Tĩnh Duyệt.
Sau khi gọi đến ba cuộc mà vẫn không được, tôi đành chuyển qua gọi cho Gã Béo.
Tôi thở phào, lập tức nghe máy.
Ngay khoảnh khắc ấy, thậm chí tôi còn nghĩ đến tình huống nếu ở đầu dây bên kia không phải Tiết Tĩnh Duyệt thì mình nên ứng phó thế nào.
Lòng tôi đã nảy sinh ra suy nghĩ xấu nhất.
Dù theo chủ nghĩa duy vật, dù vững tin vào khoa học, nhưng khi vẫn chưa thể giải thích đượ5c những hiện tượng quái dị và sự thật đằng sau sự kiện quái dị thì mọi đáp án đều chỉ có thể khái quát bằng
ma
.
Meditation nói rất đúng.
Con người đang mang ảo tưởng về cái chết.
Tiếng còi xe cảnh sát khiến những người này nhẹ nhõm đôi chút. Có cảnh sát giao thông chạy mô tô đến, theo sau còn có xe cứu thương. Có điều, xe cứu thương đang bị kẹt ở giao lộ, xe cộ bên này đã dồn ứ lại với nhau do vụ tai nạn, vẫn chưa phân tán hết.
Cảnh sát giao thông đến hiện trường, bắt đầu duy trì trật tự ở hiện trường trước tiên, giải tán xe cộ, rồi báo cáo tình hình với tổng cục.
Tiếng nói bộ đàm và tiếng quát tháo của cảnh sát giao thông vang lên không ngừng.
Không phải hồn ma bình thường tấn công họ thì có thể là ma vương đã ra tay.
Bầy ma nữ do Diệp Chính Nhất vẽ phát huy được bao nhiêu tác dụng, thực sự quá khó đoán. Có lẽ hoàn toàn chẳng giúp ích được gì đã bị đám ma vương tiêu diệt rồi.
Cuối cùng tôi đã ra khỏi xe taxi, tiếp tục gọi điện, nhưng tôi không định sẽ đứng đợi tại chỗ.
Tôi lập tức bám theo, leo lên mô tô.
Đi từ đường Cù Châu, vào đường Thành An.
Tôi vừa dứt lời, anh ta đã đề máy.
Còi hú mô tô cảnh sát bật lên, phóng như bay trong dòng xe.
Vấn đề ở chỗ, ma đúng ra không hứng thú với Gã Béo, chỉ có loài quái vật mới chủ động tấn công Gã Béo thôi.
Ít nhất thì, từ lúc phát hiện ra năng lực của Gã Béo, mấy lần chúng tôi gặp nguy hiểm đều không liên quan đến Gã Béo. Gã Béo cùng lắm chỉ bị liên lụy, bị cuốn vào theo.
Tôi vẫn thấy lo cho an nguy của họ.
Nhưng tiếng của những người qua đường này đang tập trung lại với nhau, gần như đã át cả tiếng của cảnh sát giao thông.
Cảnh sát ấy cũng chịu bó tay, đành sải bước tiến tới:
Đừng ồn, đừng ồn.
Tôi đang định trình bày tình huống của mình cho anh ta rõ.
Video gì?
Anh chưa xem à? Trước khi mạng bị đứt, đâu đâu cũng tải xuống được. Có một người, siêu năng lực ấy, có điều đã bị ma giết rồi.
Đề tài nhanh chóng lệch hướng, nhưng vẫn có người bám sát tôi.
Ảo tưởng có một thế giới vĩnh hằng, ảo tưởng trên đời này có sự tồn tại siêu nhiên. Những ảo tưởng này có thể rất đáng sợ, cũng có thể rất huyền ảo.
Người cảm thấy sợ, lúc này đã chạy hết.
Người cảm thấy huyền ảo thì đang dùng ánh mắt tò mò nhìn đăm đăm, chốc chốc còn lướt mắt qua góc của xe taxi.
Này anh, có phải có ma thật không? Vừa rồi anh ngồi trong xe, có thấy thứ gì không vậy?
Anh ta bình tĩnh như vậy, là đã không bình thường rồi phải không?
Có khi nào cũng như cái người trong video không nhỉ? Tên là gì ấy nhỉ…
Chỗ này! Dừng lại!
Tôi la lớn, khiến gió lạnh thốc vào cổ họng.
Tôi chợt muốn nôn khan.
Thức ăn đã ăn vào lúc trưa đang cuộn trào trong dạ dày.
Mấy người kia chặn tôi lại, trong đó có người đàn ông đã mở cửa xe ra. Họ không tỏ ra có ác ý, chỉ hơi tò mò, đồng thời cũng thấy căng thẳng.
Tôi có việc gấp. Ở đây có camera mà, có vấn đề cảnh sát sẽ đến tìm tôi.
Tôi giải thích.
Vậy sao được chứ? Phải đợi cảnh sát tới, cậu để lại thông tin liên lạc nhé?
Nhưng đầu dây bên kia đích xác là giọng của Tiết Tĩnh Duyệt.
Tiếng la hét hoảng loạn ấy khiến giọng của Tiết Tĩnh Duyệt trở nên méo mó, nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn, đó là giọng của cô ấy.
Tôi đưa di động ra xa theo bản năng, tiếng của Tiết Tĩnh Duyệt vẫn vang ra ngoài, khiến những người xung quanh đều phải yên lặng.
Những âm thanh này đã đánh sập suy đoán ban đầu của tôi. Tiết Tĩnh Duyệt có lẽ có năng lực, năng lực tiên tri thực sự tồn tại, còn bà cụ kia thì sở hữu năng lực khác.
Hiện giờ cô ấy nhất định đã nhìn thấy chuyện liên quan đến Gã Béo! Còn là cái chết của Gã Béo!
Tim tôi tựa như bị bóp chặt. Cảnh tượng Niên Thú giết chết Gã Béo đã hiện lên trong kí ức, tôi không hề muốn lại trải qua chuyện như vậy lần nữa.
Đây là chuyện mới xảy ra vài giờ trước.
Nếu lúc đó tôi để ý đến, nếu lúc đó tôi nhớ ra…
Tôi nhảy khỏi mô tô, chạy thẳng một đường, tông mở cửa kính của tiệm thức ăn nhẹ ra.
Đang giờ ăn tối, trong tiệm có không ít khách.
Tôi nhìn thấy đầu bếp ở trong ô cửa sổ nhà bếp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.