• 6,027

Chương 722: Thôn quẹo cổ (1)


Theo tiếng thở dài của bà chủ, ngoài trời chợt loé lên vài tia chớp chói loà, chiếu sáng cả bầu trời đen kịt.

Sau tia chớp loá mắt cùng với tiếng sấm đì đùng, tôi loáng thoáng thấy cơ thể bà chủ nghiêng dần rồi ngã rầm trên mặt đất. Ông cụ nãy còn ngồi cạnh bàn đã hoàn toàn biến mất rồi.

Tiếng sấm tắt hẳn khiến không gian im lặng như tờ.

Ngoài trời mưa cũng đã tạnh, mây đen tản đi, ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi.

Trong phòng sáng dần, cảnh tượng y như những gì tôi thấy trước đó, bà chủ ngã sõng soài trên nền đất có chút mơ màng, sau đó hết sờ đầu lại kiểm tra khắp người rồi mới từ từ bò dậy.

Vị trí ông lão vừa ngồi giờ trống không, ông ấy đã biến mất rồi.

Trần Tử An như bị điện giật, bỗng nhảy chồm lên rồi chỉ vào khoảng trống đó, miệng lắp bắp nói không thành câu.

Tôi nhìn về phía bà chủ.

Mặc dù cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng với bản tính đanh đá sẵn có, bà chủ trợn mắt nhìn tôi nói lớn:
Nhìn gì mà nhìn? Mấy người không biết kéo tôi dậy hả? Không có mắt nhìn hay không có lòng trắc ẩn?


Không biết vì bà chủ là người ngoài lạnh trong nóng, hay vì khoảng cách quá xa không đổ lỗi cho bọn tôi được, nên bà ta không đem việc bị ngã đổ lên đầu bọn tôi.

Có điều, tình hình bây giờ có chút quỷ dị.

Bà chủ vừa xoa cái trán vừa lầm bầm lẩm nhẩm mắng.

Trần Tử An này đúng là không sợ chết, còn xông đến hỏi bà chủ xem biết chuyện ông lão là ma chưa.

Bà chủ liền quát:
Ma cái gì mà ma! Ông mới là ma thì có!


Bà ấy chửi một lúc lâu, từ đó bọn tôi cũng nghe được chút tình huống.

Ông lão chính là bố chồng của bà chủ, chồng bà ta ra ngoài làm ăn xa rồi chạy theo người đàn bà khác. Bà chủ ở lại quê chăm sóc bố mẹ chồng và mấy đứa con. Đến khi đứa con riêng của chồng học cấp hai thì bà ta mới vỡ lẽ chuyện chồng ngoại tình. Bà ta làm ầm ĩ lên cũng không kéo được chồng về; ngược lại còn khiến cả một nhà đó chạy mất, tìm không được nữa. Bà ta chỉ đành coi như người đàn ông phụ bạc đó đã chết và trở về Hối Hương làm một quả phụ. Mấy năm trước mẹ chồng qua đời, mấy đứa nhỏ cũng đỗ đại học rồi đi làm xa nhà, mỗi tháng đều gửi tiền về nên bà ta cũng không phải lo chuyện ăn mặc. Bà ta liền tùy tiện mở một khu du lịch nông thôn nhỏ, coi như đó là một cơ hội phát tài.

Trong ấn tượng của bà ta đương nhiên là có người bố chồng như ông lão. Ông lão sức khỏe còn khá dẻo dai, dù đất đã cho người khác thuê hết, hai người không cần phải làm việc nông nhưng thi thoảng ông vẫn ra thăm đồng ruộng.

Nếu không thấy ông cụ trong nhà thì bà ta liền cho rằng ông đang ngoài ruộng nên cũng không nghĩ nhiều.

Tôi nghĩ chắc hồn ma đó nếu không phải là nhân lúc bố chồng bà chủ không có nhà liền cố ý đến tiếp cận chúng tôi, thì là sớm đã thay thế ông lão rồi. Hoặc là nói nó đã sớm đứng vững cái vị trí này trước mặt bà chủ rồi. Bây giờ nó cũng chỉ là rời khỏi cái nhà này, tìm đến chỗ khác lánh nạn.

Dù Trần Tử An có gợi chuyện thế nào cũng chỉ nhận được có chút xíu nội dung như vậy. Ngoài bà chủ ra thì ông ta nhất thời cũng không có nhân chứng nào khác để hỏi nữa.

Đương nhiên tôi không hề muốn lãng phí thời gian ở đây, tôi còn muốn đi tìm nhóm Trần Hiểu Khâu nữa. Những con ma khác ở Hối Hương nếu muốn làm chuyên gì trước mắt tôi thì tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng hồn ma ông lão lại không có ý muốn làm tổn thương hay hãm hại người khác, quá khứ cũng rất đáng thương nên tôi cũng lười quan tâm đến chuyện này.

Trong bốn người bọn tôi, Trần Tử An là người nhiều chuyện nhất nhưng cũng là người có lời nói không trọng lượng nhất.

Khi chúng tôi rời đi, Trần Tử An còn tỏ ra không vui.

Ông ta nhìn chằm chằm về phía núi Khóc Mộ, nói:
Haizz, thế không đến ngọn núi đó xem thật à? Không biết người nhà của hồn ma ông cụ đang ở đâu nhỉ? Mà sao ông ta không về nhà? Chẳng nhẽ có trận pháp hay kết giới nào đó?


Không biết Trần Tử An nghe những
từ chuyên ngành
này ở trong câu chuyện ma nào mà giờ nói như chuyên gia vậy.

Tôi nghe thấy những tiếng khóc phát ra từ núi Khóc Mộ. Tiếng khóc tang của nhiều người đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn tiếng khóc ai oán của người phụ nữ, cũng chính là cái âm thanh lúc đầu bọn tôi nghe thấy mà thôi.

Bước trên con đường bùn lầy lội do mưa lớn trong thôn, lòng tôi không hề cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi không muốn đụng độ với hồn ma trên núi đó. Chuyện ông lão nói ra khiến tôi cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Nếu như những gì ông lão kể là sự thật thì mọi chuyện ắt hẳn bắt đầu từ mấy trăm năm trước tại cái động trên núi kia. Một con ma nữ chết oan, vài người dân vô tội bị giết, thêm mấy thứ của bọn biết chút phép bày ra, còn có cả người dẫn đường đến từ chỗ đó... những điều này gộp lại khiến mọi chuyện không còn đơn giản là ma ám nữa.

Trang Hoài và Lữ Xảo Lam đều im lặng.

Chúng tôi quay về xe cảnh sát, trong thôn dần có người bước ra sân tán dóc, dường như đang bàn về trận mưa to khủng khiếp vừa rồi.

Xe lái từ thôn này đến thôn Quẹo Cổ, chúng tôi đi theo đường cũ tới đó, nửa đường đều là ổ gà, không quá đẹp nhưng đến nửa đường còn lại thì giống như lúc trước khi đi đến đây, không có chút vết nước nào. Giới hạn của trận mưa lớn vừa nãy phân chia rất rõ ràng, chúng tôi thậm chí còn nhìn thấy đường ranh giới.

Đến thôn Quẹo Cổ, không khí quanh thôn yên tĩnh lạ thường.

Mặc dù ông lão có nhắc đến cái động trên núi, nhưng vị trí chính xác thì chúng tôi cũng không biết.

Sau khi đi theo đường cái được một đoạn, chúng tôi không thể không xuống đi bộ.

Thôn bị bỏ hoang đã lâu nên cỏ dại mọc khắp nơi, càng gần núi cỏ càng rậm rạp, nhìn thì đã rất lâu không có người lui tới. Chẳng khác gì cảnh nơi rừng núi hoang vu, không một bóng người.

Tôi và Lữ Xảo Lam trước đây chưa từng đến nơi nào hoang dã như vậy. Dù từng đi du lịch tự nhiên, nhưng đó đều là những nơi được quy hoạch làm khu du lịch hoặc những nơi nhiều đoàn du lịch từng đến.

Ngược lại Trang Hoài nhanh chóng thích ứng với không khí nơi đây.

Trần Tử An nhìn thì có vẻ không giống như người chưa từng đến nơi như thế này. Tôi nghi ở Hối Hương thì ông ta đã không ít lần không sợ chết mà đi lung tung tìm ma cũng nên.

Tôi nhìn Trần Tử An, không kìm được tò mò bèn hỏi:
Ông sớm đã nghe thấy tiếng khóc rồi, vì sao lúc đó không chạy đến xem?


Trần Tử An ngạc nhiên nói:
Tôi đâu phải thằng ngu! Dù ma nơi này không giết người, nhưng nó trêu đùa một chút thì tôi cũng mất nửa cái mạng rồi!


Tôi thấy bực bội trong lòng. Cảm giác giống như ông ta vồ lấy tôi, coi tôi là tấm bùa hộ mệnh, sau khi mang theo bên người thì có thể không hề cố kỵ ma quỷ gì mà đi xem để mở mang tầm mắt vậy.

Trang Hoài rẽ đám cỏ cao ngang ngực ra một cách khó khăn rồi nói:
Cứ thế này thì không ổn. Chúng ta cần tìm một vài dụng cụ mới có thể đi tiếp được.


Tôi cũng nhận thấy môi trường nơi này càng ngày càng tồi tệ. Cỏ lúc ban đầu chỉ cao đến bắp chân vậy mà giờ lại cao hơn rất nhiều, lại còn vô cùng bén nhọn, dễ dàng cứa vào da thịt để lại vết thương.

Trần Tử An nói:
Cái động kia trước đây chắc chắn có nhiều người lui tới mới đúng chứ? Không thể nào hoang vu đến mức độ này được. Dù sau lời đồn có ma không ai dám đến nữa, nhưng chẳng phải nơi âm khí nặng thì cỏ không phát triển được sao? Chắc cái động đó không ở hướng này đâu nhỉ?


Logic này làm cho người ta khó mà bác bỏ.

Có điều bây giờ chúng tôi cũng không có cách đi tiếp về phía trước được nữa.

Trang Hoài muốn gọi cảnh sát đến tiếp ứng. Không nói là đến bắt ma, mà là nói nơi này phát hiện sòng bạc dưới lòng đất hoặc dấu vết của người mất tích. Như vậy cảnh sát nhất sẽ định phải vào cuộc.

Quay lại gần chỗ xe cảnh sát, Trang Hoài liền dùng bộ đàm liên lạc với Cục Cảnh sát.

Mở bộ đàm lên chỉ nghe thấy tiếng tạp âm rè rè.

Tôi quay ngoắt người lại nhìn về phía sau lưng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.