• 156

Chương 25: 25



Hả?
Cô nghe thấy tiếng liền ngước mắt lên, giữa hai lông mày còn nét hoang mang, một lúc sau mới lấy lại tinh thần:
Không sao8 đâu.



Không sao mà lại ăn ít thế?
Anh hơi không vui, đó là kiểu không vui đối với chính bản thân mình.

Đây đâu được coi là trả lời. Anh cứ thế thì em sẽ không thể nào hết hi vọng được.
Kỷ Ương ngửa đầu, nhìn anh bằng ánh mắt bức người.

Anh không biết có phải là thích hay không, nhưng đúng là có cảm tình.
Thích một người là chuyện rất mạo hiểm, cho đến giờ, Miêu Tiêu vẫn chưa đến mức khiến anh liều mình lao vào mạo hiểm. Nhưng nếu như ngày nào đó anh định bắt đầu yêu đương, người đầu tiên anh xem xét chắc chắn sẽ là Miêu Tiêu.

Đương nhiên rồi!
Cô cắn răng, nói:
Đến bao giờ anh mới có thể mời tôi một bữa cơm đúng nghĩa? Ý tôi là không có thêm những người không liên quan kia!

Khang Kiều theo bản năng cong khóe miệng:
Cô muốn ăn cơm với một mình tôi đến thế cơ à?

Sao cứ cảm thấy dùng hết sức lực mà chỉ đánh trúng bịch bông, Kỷ Ương tức giận đến phát run, còn anh lại hời hợt.
Hoặc nên nói, anh vốn không quan tâm suy nghĩ của cô, cũng chẳng rảnh rỗi lo lắng về tâm trạng của cô.
Rất không cam tâm…
Dù là vậy, cô cũng chỉ có thể im lặng nuốt những lời này vào, bởi vì người từ bỏ trước chính là cô.

Được… được.
Lời mời này khiến Kỷ Ương lấy làm lạ, rõ ràng cô cảm thấy nhịp tim đập loạn, mừng thầm gật đầu nhưng đồng thời cũng không cầm lòng nổi liếc Miêu Tiêu ngồi đối diện một cái.
Lọt vào tầm mắt cô là vẻ mặt cực kỳ khó coi, cứ như vừa nuốt phải mấy trăm con ruồi.

Anh có cần phải nghĩ em thành như thế không?
Kỷ Ương hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, đáng tiếc trong giọng nói vẫn hơi tức giận:
Đúng, anh không hề tự mình đa tình, quả thật là do em hiểu nhầm, cũng nghĩ rằng chúng ta còn có khả năng bắt đầu lại, thế nhưng em chủ động liên hệ với anh không phải vì thứ tình cảm trai gái này, em thật lòng muốn giúp đỡ Lưu Kỳ!


Ừm.
Khang Kiều hơi gật đầu, dường như tin cô, nhưng lại không mảy may biểu hiện ra cảm xúc này một chút nào, hiển nhiên anh chỉ để ý đến kết quả:
Nói vậy là em đồng ý?


Vậy ăn nhanh đi, ăn xong tôi đưa cô về.


Không cần, tự tôi gọi xe được.



Quả nhiên không thể nào hiểu nổi.
Có lẽ hành vi thế này chỉ có chính Khang Kiều mới có thể hiểu được.

Vậy chúng ta đi ăn đồ Pháp đi!


Ý kiến hay.
Anh tỏ vẻ đồng ý.




Anh hẹn em ăn cơm chỉ là vì việc công, anh hi vọng em có thể dẫn Lưu Kỳ đến. Nếu như có em ở đó, có lẽ cô ấy sẽ bằng lòng nói nhiều hơn.

Hừ! Đàn ông!
Rõ ràng trước đó còn nói tuyệt đối sẽ không cho ai đến ở nhà của anh ta, ngủ trên giường anh ta, tiêu tiền, ăn đồ còn lại của anh ta, thế mà thân thể thì thành thật lắm!
Thấy thế, Kỷ Ương vội vàng lên tiếng:
Chờ một chút…

Anh hơi ngừng động tác, một lát sau mới bất đắc dĩ thở dài:
Được rồi, anh sẽ đi ra quầy thanh toán.


Cô ấy cũng là bệnh nhân của anh sao?
Cô tiếp tục hỏi.

Không phải.
Anh nhanh chóng phủ nhận.
Câu này khiến Kỷ Ương có một dự cảm xấu, cô hơi im lặng sau đó hỏi thẳng:
Anh muốn nói cái gì?


Có lẽ là anh tự mình đa tình, nhưng anh cảm thấy có mấy lời nên nói rõ ràng trước vẫn hơn…
Khang Kiều cố giữ vẻ bình tĩnh, muốn diễn đạt uyển chuyển một chút, nhưng uyển chuyển bình thường tức là còn đường thay đổi, cuối cùng anh vẫn lựa chọn cách từ chối thẳng thắn nhất:
Giữa chúng ta không thể nào có khả năng được nữa.

Khang Kiều tỏ ra vui vẻ, vui đến mức khiến Kỷ Ương không hiểu ra sao:
Hả? Chỗ… Chỗ nào tốt?


Nói ra rất dài…
Đó quả thật chính là lịch sử chua xót dài đằng đẵng, chỉ nghĩ lại thôi mà Khang Kiều cũng không kìm được khẽ thở dài:
Em chưa từng bị cô ấy tra tấn thì em sẽ không hiểu đâu.

Anh thừa nhận mình rất bị động trong chuyện tình cảm, nói nôm na thì chính là – sợ.
Anh đã quá nhiều lần nếm trải tư vị mất đi, đến mức từ đầu đã cảm thấy độc thân cả đời cũng không có gì không tốt, chưa từng có thì sẽ không mất đi, mãi đến khi gặp Miêu Tiêu.
Cô thấy hơi bất ngờ:
Anh thật sự mời tôi đi ăn? Chỉ có hai chúng ta? Không phải kiểu bàn công việc kia?


Không thì sao? Ngay cả hạn mức của Ant Credit Pay cô cũng không có, chẳng lẽ còn để cô mời?
Anh cố ý tránh nặng tìm nhẹ.
Đúng vậy! Anh ta sắp có bạn gái rồi!
Đột nhiên hẹn bạn gái cũ ăn cơm riêng, lại còn chọn cái kiểu ăn đồ Pháp khiến người ta dễ dàng liên tưởng kia nữa. Rõ ràng là muốn tái hợp, nhìn thái độ của Kỷ Ương, hơn phân nửa sẽ không từ chối anh ta.

Chắc… chắc là vậy…
Xem ra sau khi bị anh hỏi câu kia, Kỷ Ương cũng không quá chắc chắn nữa.

Tốt quá!


Không đâu.
Cô từ chối không chút nghĩ ngợi.


Anh lại thất vọng.
Nghĩ đến đây, cô hơi cười tự giễu, chấp nhận thỏa hiệp:
Em chỉ có thể cố hết sức, cô ấy có đến không thì em không dám đảm bảo.


Vậy thì phiền em nhé, tối nay anh sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho em, còn về thời gian cụ thể, chừng nào em thấy tiện thì đi.
Nói xong, anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế dựa.
Cô hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười, nói lời quan tâm:
Được mà, nếu anh có việc gấp thì không cần phải để ý đến em đâu.


Cũng không phải việc rất gấp, chỉ là…
Anh nghĩ nghĩ rồi nói:
Vì tránh những hiểu lầm không cần thiết.

Anh h3i vọng Miêu Tiêu có thể thẳng thắn với mình hơn, nhưng lại sợ cô quá thẳng thắn như kiểu bệnh nhân không hề che giấu khi đối mặ9t với bác sĩ.
Khang Kiều rất quen với tâm trạng mâu thuẫn này, quen thuộc đến mức khiến anh thấy sợ hãi.
Đối với sự tức giận của cô, Khang Kiều bèn thuận theo vô điều kiện:
Được được được, tôi không lo, vậy cô chú ý an toàn, về đến nhà nhớ nói với tôi một tiếng.



Sao loại đàn ông nhạt nhẽo này lại có bạn gái được?
Một lúc lâu sau Kỷ Ương mới hồi phục lại tinh thần, cười khổ:
Vì sao lúc nãy anh không nói thẳng luôn?


Anh nghĩ giờ nói cũng không muộn.
Khang Kiều nhìn Kỷ Ương bằng vẻ mặt chân thành:
Em có thể từ chối mà.


Cũng không phải, thật ra có người không liên quan hay không cũng không quan trọng. Quan trọng chính là có thể không móc nối với công việc được không?
Lúc ăn cơm bàn chuyện công việc, làm sao mà ngon miệng được!

Là thế à…
Tuy giải thích ra rất thừa, nhưng cô nhấn mạnh lặp đi lặp lại cụm từ
người không liên quan
cũng rất khiến người ta suy ngẫm. Anh nghĩ nghĩ một lúc, hỏi:
Muốn ăn cái gì? Vẫn là buffet Nhật sao?


Không hổ là bác sĩ tâm lý.
Kỷ Ương cười tự giễu, hơi ngoái đầu lại, nhìn anh không chớp mắt:
Đã nói đến như thế, nếu như em còn từ chối chẳng phải là cho thấy em chỉ đang lợi dụng Lưu Kỳ để tiếp cận anh thôi sao?

Khang Kiều cũng không phủ nhận suy đoán này, chỉ hờ hững hỏi:
Cho nên? Em muốn từ chối ư?


Vậy tại sao vừa rồi còn muốn hẹn em ăn cơm trước mặt cô ấy? Nếu là vì Lưu Kỳ sao không nói rõ ra? Đương nhiên cô ấy tức giận là đúng.


Hử?
Anh hơi kích động:
Em cũng cảm thấy cô ấy tức giận à?


Ừm…
6Cô ậm ờ, vẻ mặt xoắn xuýt:
Nói thế nào đây nhỉ… Bác sĩ Khang, anh chỉ gọi cho tôi đúng một phần Chazuke, tôi muốn ăn nhiều thì5 cũng phải có cái gì đó để ăn mới được chứ!


… Muốn ăn thì gọi thêm là được mà.
Nói xong, anh giơ tay lên, muốn gọi phục vụ mang menu đến.

Anh thực sự không tiễn cô ấy sao?
Kỷ Ương không kìm được hỏi, mặc dù có vẻ cô nói những lời này rất không thích hợp, thậm chí còn hơi giả mù sa mưa.

Lát nữa anh còn có việc, không tiện dẫn theo cô ấy.
Nói xong, anh lại quay mắt về, nhìn vào Kỷ Ương:
À này, em có thể tự mình đón xe về được không? Có lẽ anh cũng không tiện đưa em về cho lắm.


Vậy anh thích cô ấy rồi?





Ừm, điều em định hỏi chính là tại sao anh lại dẫn cô ấy đến?

Khang Kiều nhìn cô bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, cứ như cô đang hỏi một vấn đề cực kỳ ngốc nghếch:
Đương nhiên là muốn cho cô ấy hiểu hơn về Chiêm Thanh rồi.


Cũng không quy định thời gian, có chuyện gì sao?
Không đợi Khang Kiều lên tiếng, Kỷ Ương đã vội vàng bổ sung:
Nếu có chuyện, em có thể kết thúc sớm một chút.


Ừ, tối ăn chung bữa cơm đi, đồ Pháp thì sao?


Rõ ràng không phải bệnh nhân nhưng anh lại phí hết tâm tư đi giúp cô ấy, ngoại trừ thích ra thì em không nghĩ ra được lý do nào khác nữa.
Không thể nào là vì tích cực phối hợp công việc với Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình được? Đánh chết cô cũng không tin lý do này.
Khang Kiều nhíu mày, nghĩ một lúc lâu mới thốt lên một câu:
Không biết.

Kỷ Ương vừa từ nhà vệ sinh quay lại cũng vừa vặn nghe được câu này, vừa ngồi xuống vừa hỏi:
Ý kiến gì thế?


Không có gì.
Khang Kiều nhìn cô ấy nói:
Có chuyện muốn xác nhận ấy mà.

Ấn tượng của cô vẫn ngừng lại tại thời điểm họ còn đang yêu nhau, đến mức cô suýt quên mất sự dịu dàng của anh chỉ dùng cho bệnh nhân và những người mà anh quan tâm. Thái độ của anh với những người khác vẫn luôn bị nói là tồi tệ, đối với anh, giờ cô cũng chỉ nằm trong số được gọi là
những người khác
kia.
Nếu chưa từng được hưởng thụ sự đối xử đặc biệt của anh thì còn tốt, thế nhưng cô lại từng được cảm nhận rồi.

Không có gì?
Kỷ Ương cảm thấy khó hiểu.
Anh cười mỉm:
Hôm nay em phải tập luyện đến mấy giờ?

Miêu Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong bữa cơm khó nuốt này, sau đó cáo từ rời đi trước.
Khang Kiều không giữ cô lại, đương nhiên cũng không đuổi theo, chỉ lặng lặng nhìn theo bóng dáng cô rời đi.
Kỷ Ương chớp chớp mắt ấp úng đáp:
Rõ vậy mà, mù cũng nhìn ra được.


Tức giận vì anh hẹn em đi ăn sao?


Mời anh cũng được, nhưng tại sao em lại phải mời Miêu Tiêu?
Mời tình địch ăn cơm? Đùa chắc, cô đâu có ngu!
Nghe vậy, Khang Kiều không kìm được bĩu môi, lẩm bẩm:
Biết sớm thì đã không dẫn cô gái kia tới.

Đương nhiên vẻ mặt này cũng không thoát được khỏi ánh mắt Khang Kiều, anh nhìn Miêu Tiêu, cười như không cười, sau khi đánh giá cô mới hỏi:
Cô sao thế? Cũng muốn đi ăn cùng à?


Còn! Lâu! Mới! Thèm!
Cô nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Cô có tiền gọi xe không?


Ai cần anh lo!


Không cần!
Miêu Tiêu vội vàng ngăn lại:
Quả thật tôi cũng không thấy thèm ăn.

Anh bỏ tay xuống, quét mắt liếc cô:
Quả nhiên là có vấn đề?


… Không phải em muốn nói cái này.

Hai mắt Khang Kiều sáng lên:
Ý em là em sẽ thanh toán?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Hồng Trắng.