Chương 36: 36
-
Hoa Hồng Trắng
- An Tư Nguyên
- 2622 chữ
- 2022-02-04 08:23:41
Thấy vậy, Lưu Kỳ nhanh chóng bước theo, tựa như một bác sĩ điều trị chính cố gắng không xen lẫn tình cảm cá nhân giảng giải cho người nhà bệnh nhân8.
Cách đó không xa, Chung Khải sợ chuyện vừa rồi lại diễn ra một lần nữa, vội vàng quay đầu nhìn Miêu Tiêu, nói:
Cô đi nhanh lên…
Lời nói còn chưa dứt, Miêu Tiêu đã im lặng sải từng bước dài.
Anh ta ngẩn người đuổi theo, nửa đùa nửa thật trêu chọc:
Cô cũng biết điề9u lắm đó nha.
Miêu Tiêu lắc đầu không nghĩ ngợi:
Tôi không muốn biết, anh cũng không cần phải nói tất cả mọi thứ với tôi.
…
Trang Lễ khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy câu này của cô dường như là đang phân rõ giới hạn với anh ta.
Không phải bác sĩ Khang nói rồi sao, người không biết gì như tôi cũng sẽ không cố gắng cẩn thận từng li từng tí, ngược lại sẽ càng tốt hơn.
Một lát sau họ đã đứng trước cửa phòng bệnh của bà Ngô.
Lời giảng giải của Lưu Kỳ cũng gần đầy đủ, cô hít sâu một hơi, đưa ra kết luận:
Tóm lại, người thân phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chỉ trong vài ngày nữa thôi.
Câu nói này khiến bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Trang Lễ hơi ngừng lại, lúc nhận được tin trở về nước thật ra anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi. Vốn là một người nghiên cứu y học lẽ ra phải có tâm thái bình tĩnh trước sống chết, nhưng đến lúc bác sĩ điều trị chính nói ra những lời như tuyên án tử hình thế này, anh ta lại cảm thấy còn khó chấp nhận hơn những gì mình đã dự liệu.
Khang Kiều bật cười
hừ
một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc:
Có lẽ anh rất rõ chuyện của bà ấy, nhưng anh có biết thứ bà ấy muốn là gì không?
Câu hỏi này khiến Trang Lễ chìm vào im lặng, cũng khiến Miêu Tiêu hơi run lên.
Lúc trước, Trang Lễ đã không ít lần hỏi cô
Rốt cuộc thì em muốn làm cái gì?
Giọng Trang Lễ bắt đầu mất kiên nhẫn:
Vừa rồi tôi đã nói, bởi vì cô ấy chẳng biết gì cả…
Nếu anh cho rằng không biết gì thì không có tư cách bình luận, vậy phiền anh im miệng đi!
Khang Kiều bỗng nhiên mạnh mẽ ngắt lời anh ta.
Chuyện của bà, tôi biết rõ hơn anh!
Trang Lễ không chịu thua.
Mới đầu, giọng điệu khi hỏi câu này chẳng qua chỉ là không hiểu nổi, nhưng sau đó đã dần dần trở thành mất kiên nhẫn, cuối cùng thậm chí là bực bội. Bởi vì cô không trả lời được, ngay chính bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc mình muốn cái gì, chỉ có thể giải đáp bằng chứng bệnh Hysteria.
() Bệnh Hysteria (nay được gọi là chứng Rối loạn phân ly): một bệnh rối loạn tâm thần, thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý, ở người có nhân cách yếu.
Cho đến giờ cô vẫn không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, cô kinh ngạc nhìn Khang Kiều, luôn cảm thấy rằng anh có thể cho cô đáp án.
Chỉ với một điểm này, anh ta đã cảm thấy có lỗi với Miêu Tiêu.
Nghĩ đến đây, anh ta không kìm được ngước mắt nhìn về phía Miêu Tiêu…
Cô không hề phát hiện ra ánh mắt của anh ta, vẫn chỉ nhìn Khang Kiều không chớp. Ánh mắt như phát sáng kia anh ta đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho lòng anh ta buồn bực đến nhức nhối.
Khang Kiều cũng đã nhận ra ánh mắt kia, tuy anh không hề quay đầu lại nhưng cảm giác nóng rực phát ra từ trong mắt cô vẫn cứ lan theo sống lưng vào thẳng trái tim anh, anh muốn xem nhẹ nó cũng không được. Anh vốn định không nhìn, nhưng dường như cô hoàn toàn không có ý định dời ánh mắt đó đi, hết cách, anh đành phải xoay người:
Đừng nhìn anh như vậy, anh rất ngại.
Ồ…
Phát hiện ra vành tai anh đỏ bừng, Miêu Tiêu cũng không khỏi đỏ mặt theo, vội vàng cúi đầu xuống che mặt.
Nhưng một lát sau, cô lại tiếp tục ngước mắt lên, kìm lòng không đặng nhìn về phía anh.
Khang Kiều lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
Thất bại không phân biệt tuổi tác, một đứa trẻ ba bốn tuổi có thể vì mất đi một viên kẹo mà sẽ khóc đến mức không thở nổi, một thí sinh thi đại học có thể vì một lần thất bại mà tự sát… Có phải anh cảm thấy những chuyện này đều là chuyện bé xé ra to? Nhưng đối với người trong cuộc, điều này lại chính là cú đánh mang tính hủy diệt họ. Cũng tương tự, những gì Miêu Tiêu từng gặp không có ý nghĩa với anh, nhưng lại là điểm trí mạng đối với cô ấy. Chỉ dựa vào điểm này thôi anh đã không có tư cách hời hợt mà định nghĩa nó là ‘thất bại nho nhỏ’. Nếu đã không biết cách giúp cô ấy dịu bớt đau đớn, vậy thì ít nhất anh cũng nên gỡ cái thái độ cao ngạo của anh xuống, thu về lời chỉ trích mà anh tự cho là đúng kia đi.
…
Trang Lễ mím chặt môi, không nói tiếng nào.
Nói thẳng thì cho tới giờ anh ta vẫn cảm thấy chắc hẳn Miêu Tiêu đã tự học được cách điều chỉnh cảm xúc. Ban đầu chính cô khăng khăng muốn lựa chọn cái nghề này, vậy bất luận gặp phải vấn đề gì thì cô đều nên đối mặt, đây là thứ trách nhiệm của một người trưởng thành. Nhưng anh ta cũng không thể phủ nhận, quả thật anh ta xử lý chưa đủ tốt, anh ta là một người thiếu kiên nhẫn trong đại đa số mọi chuyện, cho dù nếu nhẫn nại hơn trong một số tình huống có lẽ sẽ không đến nỗi bết bát như vậy, nhưng anh ta vẫn không thể nào làm được.
…
Miêu Tiêu liếc anh ta bằng ánh mắt không vui.
Sao thế?
Chung Khải biết rõ còn cố hỏi. Anh ta cũng biết lời vừ6a nãy của mình không thân thiện cho lắm, thật ra anh ta không có tư cách để trách móc Miêu Tiêu chuyện gì. Dù sao ngay cả Khang Kiều là người tron5g cuộc cũng đã lựa chọn kìm nén, nhưng cũng vì cảm thấy Khang Kiều kìm nén rất vất vả nên anh ta mới không nhịn nổi.
Hiện giờ không phải lúc đùa kiểu này.
Sắc mặt Miêu Tiêu không đổi.
Không phải là không chấp nhận được hiện thực, tính theo tuổi tác, ngày này của bà sẽ không còn quá xa nữa, đương nhiên anh ta biết rõ điều này, chẳng qua vẫn cảm thấy nuối tiếc…
Hiện giờ bà vẫn còn chưa yên lòng nhắm mắt được.
Đang nghĩ ngợi, Miêu Tiêu bỗng nhiên huých vào anh ta, trong lúc anh ta chưa kịp hoàn hồn thì cô đã mở cửa phòng bệnh ra rồi.
Trước kia, anh ta cũng giống Miêu Tiêu, chỉ coi đây là một câu nói an ủi bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Cho đến khi anh ta hiểu được ý nghĩa phía sau câu nói này, thậm chí anh ta còn không dám nghĩ lại.
Giáo sư Trang…
Miêu Tiêu hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận xuống, giữ vững tỉnh táo:
Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi không có tư cách?
Bởi vì em không hiểu.
Trang Lễ lạnh lùng nheo mắt nhìn cô:
Loại người có cuộc sống quá trôi chảy đến mức chỉ hơi gặp một xíu thất bại đã sụp đổ ngay, vĩnh viễn sẽ không hiểu được khi bà nói ra câu này đã có tâm trạng như thế nào.
…
Quả nhiên! Cho đến giờ anh ta vẫn cảm thấy những gì trước kia cô gặp phải đều không đáng kể, cô trở thành như hiện giờ cũng chính là vì khả năng chịu đựng của cô quá thấp!
Kết luận này khiến cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng cô lại không biết phản bác như thế nào.
Mới đây, cô cũng liên tục tự kiểm điểm, so với Chiêm Thanh, quả thật khả năng chịu đựng của cô hơi thấp. Nên nói là, lần nào cô cũng đều được nâng lên quá cao, dần dần quên đi mất lý do vì sao cô lại lựa chọn bước lên con đường này…
Anh ta vẫn lặng im, ngước mắt nhìn về phía Miêu Tiêu, đột ngột hỏi:
Em không hỏi gì sao?
À hả?
Miêu Tiêu hoang mang, nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt mơ hồ.
Cậu ta đã nói đến mức độ đấy rồi, em không tò mò gì về chuyện của bà sao?
Anh ta hơi ngừng lời, một lúc sau quyết định nói tiếp:
Nếu em muốn biết, anh có thể nói cho em nghe.
Ngại quá, cắt ngang một chút.
Khang Kiều bỗng lên tiếng, sợ bà Ngô trong phòng bệnh nghe được trận cãi vã buồn cười này. Anh vươn tay khép cửa phòng lại, thuận tiện đứng chắn trước mặt Miêu Tiêu, nhướng mày nhìn vào Trang Lễ:
Anh Trang, thứ cho tôi nói thẳng, anh chưa từng nhắc tới chuyện của bà anh cho Miêu Tiêu phải không?
Trang Lễ hơi liếc Miêu Tiêu:
Vấn đề này lát nữa chúng ta bàn sau…
Nhưng Khang Kiều lại không mảy may có xu hướng dừng lại, vẫn tiếp tục hùng hổ dọa người truy hỏi:
Vì sao?
Anh ho nhẹ, làm dịu đi bầu không khí xấu hổ, nhặt lại tấm lòng lương y như từ mẫu:
Nói về chuyện chính, bây giờ điều bà ấy cần không phải là người có thể hiểu bà ấy, giống như Miêu Tiêu vậy. Bởi vì không biết rõ tình hình nên cũng sẽ không cố gắng cẩn thận từng li từng tí, như vậy sẽ tốt hơn. Anh Trang, tôi cho rằng anh không nên ngăn cản cô ấy, thậm chí còn nên thử học tập cách cô ấy ở bên bà anh. Chắc vừa rồi anh cũng đã hiểu ý của bác sĩ Lưu, thời gian của bà anh không còn nhiều nữa, tôi đề nghị người nhà hãy đối xử với bà như một người già bình thường là được.
Lúc này, Khang Kiều hoàn toàn đứng ở góc độ của bác sĩ tâm lý đưa ra lời đề nghị chuyên nghiệp, khiến Trang Lễ không thể không tạm thời buông bỏ thành kiến.
Anh ta cố dùng lý trí đè lại cảm giác không cam lòng, khẽ gật đầu:
Tôi hiểu rõ rồi.
Anh cảm thấy là vì sao?
Có vẻ Trang Lễ bị chọc giận, đồng tử đột ngột co lại:
Tôi hi vọng anh đừng hiểu lầm, không nói cũng không đồng nghĩa tôi giấu giếm cô ấy. Chẳng qua bà không muốn để quá nhiều người biết, chắc hẳn anh rất rõ điều này. Là bác sĩ tâm lý của bà, vẫn mong anh có thể tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân, chứ không phải thái độ không phân rõ việc công việc tư giống như bây giờ.
Tôi cũng hi vọng anh đừng hiểu lầm, ý của tôi là…
Khang Kiều nhìn anh ta không chớp mắt:
Anh có từng nghĩ vì sao bà anh lại không hi vọng nhiều người biết hay không?
…
Trang Lễ quay đầu sang chỗ khác, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này trước mặt nhiều người như vậy.
Cô rất khó hình dung ra tình cảm hiện giờ của mình với Khang Kiều rốt cuộc là gì, nói thích thì quá nông cạn, nói cảm kích hình như lại quá phiến diện… Anh đã giúp cô giải đáp nỗi hoang mang bao nhiêu lâu nay. Hóa ra điều cô muốn chẳng qua cũng chỉ là có một người đứng về phía cô vô điều kiện, không cần thiết phải là kiểu mặc kệ phải trái đúng sai, chỉ cần một người đưa tay ra nắm lấy tay cô, cùng cô đi tiếp trên con đường sẵn có… Mà anh chính là người đó…
Bầu không khí không được ổn lắm.
Đương nhiên, trong lòng Khang Kiều hiện giờ đang mừng thầm, nhưng tố chất nghề nghiệp giúp anh ý thức được hiện giờ không phải lúc nên hưởng thụ.
…
Anh ta không hề nghĩ quá. Không chỉ phân rõ giới hạn với anh ta mà thậm chí cô còn nói rõ lập trường của mình.
Nếu anh vẫn không yên tâm, vậy lát nữa tôi không nói câu nào là được rồi?
Cô hơi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
Tôi chỉ muốn đi thăm bà mà thôi.
Không có gì không yên tâm cả, anh cũng cảm thấy bác sĩ Khang nói rất có lý.
Nói xong, Trang Lễ giơ tay đẩy Khang Kiều ra, xoa xoa đầu Miêu Tiêu, tiện thể kéo cô về cạnh mình:
Vào thôi.
Khang Kiều vẫn không hề e dè:
Vào những năm đó, không một ai có thể hiểu được nỗi đau của bà ấy, bọn họ xem thường bà ấy, thậm chí còn cảm thấy bà ấy buồn nôn. Những điều này không khác gì đang xát muối lên vết thương của bà ấy, thế nên bà ấy lựa chọn giấu giếm. Còn hiện giờ, mọi người có thể thấu hiểu bà ấy, họ sẽ đồng tình với bà ấy, thậm chí còn ca tụng bà ấy, nhưng một chút ít thương hại từ nhóm người kia lại xát muối lên vết thương của bà ấy. Thế nên bà ấy vẫn không muốn nói.
Đương nhiên tôi biết những điều này.
Vậy vì sao anh còn muốn ngăn cản Miêu Tiêu?
Giọng điệu nghiêm túc dường như đang chế giễu sự nông cạn của Chung Khải, anh ta rất khó chịu nhưng lại không còn lời nào để nói.
Quả thật trong thế giới của người trưởng thành có quá nhiều thứ quan trọng hơn chuyện tình yêu trai gái, ví dụ như củi gạo dầu muối, ví dụ như sinh lão bệnh tử…
Nghĩ tới đây, Chung Khải hậm hực sờ mũi, không nói nữa.
Bốn chữ này khiến Chung Khải vẫn luôn đứng một bên xem nhẹ nhàng thở phào, lúc này… có lẽ là ngừng chiến rồi nhỉ?
Sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chung Khải liền đi lên trước, tránh để đêm dài lắm mộng:
Chúng ta mau mau vào thôi.
Không một ai lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn sang Trang Lễ, đợi anh ta quyết định.
Anh ta nhíu mày, trừng mắt trách cứ cô:
Em làm gì thế?
Cuộc đời chính là như vậy đấy, không phải tất cả mọi thứ đều sẽ chờ đến lúc anh chuẩn bị sẵn sàng thì nó mới xảy ra.
Miêu Tiêu dừng bước chân đang chuẩn bị tiến vào phòng bệnh, quay đầu nhìn anh ta:
Câu này bà anh vẫn thường nói, anh quên rồi sao?
Anh ta đột nhiên kích động, dường như đôi mắt bị bao phủ bởi một tầng sương, cực kỳ lạnh lẽo:
Em không có tư cách nói ra câu này.
Hiển nhiên, cảnh tượng này khiến Khang Kiều cực kỳ chướng mắt!
Kìm nén, kìm nén…
Chung Khải rất thấu hiểu nhẹ giọng nhắc nhở bên tai anh.
…
Anh đã cố nén lắm rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.