• 155

Chương 50: 51


Một mình Trang Du yên lặng ngồi trên chiếc ghế dài đặt ở sảnh, vẻ mặt hốt hoảng, trạng thái tiều tụy, khiến người ta nhìn t8hấy rất đau lòng.

Cho đến giờ Miêu Tiêu vẫn luôn không giỏi an ủi người khác. Bình thường cứ đụng đến việc người n3hà của người mất kiểu này, tuy trong lòng cô cảm thấy khó chịu nhưng vẫn sẽ giả bộ không nhìn thấy để đi vòng qua. Cô sợ m9ình nói sai sẽ lại xát muối lên vết thương của người ta, lần này cũng không ngoại lệ.


Trang Du không có cách nào phản bác được lời Miêu Tiêu, quả thật những người mà Miêu Tiêu nói không phải số ít.
Những gì mà họ từng trải qua còn đau đớn hơn so với bà nội cô, khó khăn lắm mới được trở về từ cõi chết, nhưng lại bị người thân vứt bỏ, bị quê nhà phỉ nhổ, bị ánh mắt người đời tàn nhẫn róc thịt hết lượt này tới lượt khác.

À…
Tiếp theo nên nói gì đây? Miêu Tiêu cứ đứng đờ người, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhưng ý nghĩ trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển. Có thể coi như cô đã cố vắt óc nhưng vẫn không giải quyết được chuyện năng lực biểu đạt thiếu thốn, dường như càng khiến cho bầu không khí lúng túng hơn.
Ngay lúc cô đang định từ bỏ, muốn tạm biệt Trang Du…
Có nên tiếp tục hay không, cô cũng không biết nữa, nhưng trong lòng cô đã có định hướng, chỉ cần một lý do. Mà trực giác nói với cô rằng, Miêu Tiêu có thể cho cô cái lý do này.

Bởi vì kẻ phạm tội nên chịu trừng phạt.
Miêu Tiêu trả lời không do dự, cảm xúc trở nên kích động:
Người cần phải nhớ rõ đoạn lịch sử kia không chỉ có chúng ta, mà bọn họ cũng cần phải nhớ kĩ, đời đời kiếp kiếp đều phải nhớ kĩ tội trạng tàn bạo mà tổ tiên của bọn họ từng gây ra! Dựa vào gì mà người bị hại lại chỉ có thể nén giận sống qua ngày trong bóng tối, còn đám tội phạm chiến tranh đó lại có thể được cung phụng trong đền thờ như những người anh hùng? Điều này không công bằng!


Trước kia tôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng tôi lại bỏ qua mất bà nội…
Trang Du hoảng hốt nhìn Miêu Tiêu, dường như thấy được hình ảnh chính mình đang dựa vào lý lẽ để tranh luận với bà:
Theo cách nhìn của chúng ta, hẳn là nên hùng hồn đứng ra nói cho toàn thế giới đều nghe thấy, những chuyện cũ mà cả đời này họ không hề muốn nhớ lại.


Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà khi không muốn nhớ lại những chuyện cũ đó, cũng bằng lòng che đậy giùm bà. Nhưng điều này không có nghĩa là những người gặp phải cảnh ngộ đó đều sẽ nghĩ như vậy. Cô đã từng tiếp xúc với nhiều ‘úy an phụ’ như vậy, hẳn là cô cũng hiểu rõ hơn tôi, trong số những người phụ nữ ấy có một số người muốn nói ra, muốn cho toàn thế giới biết người sai không phải họ. Chẳng lẽ những người này đều không quan trọng chút nào sao?


Nhưng…
Miêu Tiêu im lặng cân nhắc từ ngữ một lúc lâu:
Nhưng cô cũng không có ác ý mà.


Có đôi lúc có ý tốt mà phạm sai lầm còn đáng sợ hơn.

Khi sắp đi đến cửa công ty, 6cô bỗng nhiên dừng bước, cuối cùng vẫn không kìm được hít một hơi thật sâu, sau đó quay người đi về phía Trang Du…

Cô Trang, cô còn chưa đi sao?
Rốt cuộc vẫn có lòng nhưng không đủ lực, lời mở đầu này cứng nhắc đến nỗi ngay cả chính Miêu Tiêu cũng không nghe lọt tai.
Cũng may Trang Du không có tâm trạng để ý, cô chỉ ngước mắt nhìn Miêu Tiêu, thậm chí còn miễn cưỡng cong khóe miệng tạo thành một nụ cười, dịu dàng trả lời:
Ừm, Trang Lễ và ba tôi đi lấy xe, bảo tôi ngồi ở đây đợi họ.


Cô có thể tâm sự với tôi một lát được không?
Trang Du đột ngột hỏi.

Đương nhiên.
Miêu Tiêu vội vàng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.

Đúng vậy, điều này không công bằng…
Lúc trước Trang Du cũng giống hệt Miêu Tiêu, giấu trong lòng nỗi căm phẫn và nhiệt huyết, cho rằng mình có thể đòi lại được sự công bằng này, đến mức cô quên luôn cả một chuyện rất quan trọng:
Thế nhưng thứ mà những ‘úy an phụ’ kia cần thật sự là công bằng sao? Hay nên nói rằng, đây chỉ là điều chúng ta muốn?






Miêu Tiêu hơi run, tuy Trang Du đã đoán ra được nhưng cô vẫn không muốn đưa ra lời khẳng định tàn nhẫn, chỉ có thể giữ im lặng không nói gì.

Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều ‘úy an phụ’, trên người họ đều còn sót lại chứng cứ, tôi từng thấy rất nhiều những vết thương như thế…
Giọng Trang Du bắt đầu nghẹn ngào, cô hơi ngừng lại, cố gắng đè nén:
Nhưng tôi lại không nhìn thấy vết thương của bà mình.


Sự tự hào dân tộc trào dâng khiến chúng ta không cam lòng nhẫn nhục mà đè nén khoảng thời gian đó vào trong lòng. Thế nhưng chúng ta cần bọn họ xin lỗi, cần bọn họ nhận lỗi, chuyện này lại không hề liên quan đến những ‘úy an phụ’ kia, thậm chí họ…
Ánh mắt Trang Du hơi lóe lên, muốn đối mặt với sự ích kỷ của mình cần phải có dũng khí rất lớn, cố gắng lắm cô mới lấy ra được dũng khí để nói:
Thậm chí chúng ta chỉ đang thể hiện rõ ràng hơn rằng mình là quân cờ mạnh mẽ đến thế nào thôi.


Không phải thế…
Nên nói thế nào mới được đây? Miêu Tiêu ngẫm nghĩ một lát mới nói:
Tôi thừa nhận, cảm giác tự hào dân tộc đúng là ngày càng dâng cao, đó là bởi vì… Mỗi một tấc đất tấc biển này của chúng ta hiện giờ đều do tổ tiên liều chết giữ vững. Đời cha chúng ta cùng khai hoang mở ra lãnh thổ rộng lớn, cảm giác tự hào này là nhờ sinh mệnh và tuổi trẻ của biết bao thế hệ đổi lấy cho chúng ta, vậy chúng ta thì sao? Chúng ta có thể làm cho họ được những gì? Và có thể để lại cho đời sau được những gì? Đây là thời đại tốt nhất, chúng ta có cơ hội khiến thế giới đều nghe được tiếng nói của chúng ta, năm đó họ đã không nhận được lời xin lỗi và sự sám hối, vậy chúng ta giành lấy, điều này là sai sao?


Tôi không biết, tôi không biết phải làm thế nào mới đúng, nhưng nếu như cô muốn hỏi ý kiến của tôi, vậy thì tôi cho rằng…
Miêu Tiêu hít sâu một hơi, nói tiếp:
Có lẽ cô nên tiếp tục đi giúp đỡ những ‘úy an phụ’ kia.


Tại sao?
Trang Du nhìn Miêu Tiêu bằng ánh mắt khó hiểu.
Bầu không khí vẫn rất lúng túng, Trang Du vẫn giữ im lặng, Miêu Tiêu cũng không biết nên phá vỡ sự im lặng này thế nào.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Trang Du cũng mở lời, bất ngờ hỏi:
Có phải trên người bà tôi có rất nhiều vết thương không?


Bà ấy cũng không hi vọng cô nhìn thấy.


Đúng vậy, bà không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy, nhưng tôi lại hết lần này tới lần khác ép bà để lộ những vết thương đó ra cho cả thế giới nhìn.


Ả từng ngủ với bọn giặc ngoại xâm, không còn sạch sẽ nữa.

Dấu hiệu này đã khắc cực sâu trên người những người phụ nữ ấy.
Các bà muốn kéo nó xuống, muốn nói cho những người kia rằng các bà không hề sai. Cho đến giờ
úy an phụ
chưa hề tự nguyện!
Chỉ sợ thời gian không đủ, nếu không các bà vẫn luôn muốn nhận được sự tôn trọng bình thường nhất đáng lẽ nên thuộc về mình.


Miêu Tiêu không phản bác được, loại sai lầm này cô cũng đã từng phạm phải.

Thậm chí cho đến lúc bà qua đời, tôi vẫn còn chưa nói được câu xin lỗi nào với bà.


Không phải bà vẫn thường hay nói rồi sao? Cuộc sống là như vậy đấy, không phải mọi chuyện sẽ đều chờ cô chuẩn bị sẵn sàng rồi mới xảy ra…
Miêu Tiêu khẽ thở dài, tiếp tục nói:
Lúc trước Trang Lễ cũng từng nói, tôi căn bản không hiểu được tâm trạng của bà như thế nào khi nói ra câu này. Sau đó nghe chuyện mà bà kể cho mình, tôi cho rằng lúc ấy mình đã hiểu, nhưng lại phát hiện ra rằng đến tận bây giờ tôi mới thực sự hiểu rõ… Có quá nhiều chuyện đều sẽ xảy ra ngay lúc chúng ta chưa kịp chuẩn bị gì, tránh không được, trốn không thoát, điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là đối mặt.

Trang Du ngẩn người, bỗng hỏi:
Cô cảm thấy tôi nên đối mặt thế nào đây?


Cô đã từng muốn thay mặt những ‘úy an phụ’ đó đứng ra mà không để ý đến bà nội mình. Hiện giờ lại vì bà nội mà không quan tâm đến các bà ấy. Đây chẳng lẽ không phải là bỏ một con đường cực đoan để đi vào một con đường cực đoan khác sao? Sau khi trải qua sự tiếc nuối như thế, cô lại không có một chút xíu tiến bộ nào sao?
Giọng điệu chất vấn của Miêu Tiêu tiếp tục vang lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Hồng Trắng.