- 15 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 1411 chữ
- 2020-05-09 04:28:41
Số từ: 1398
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Mặc dù cậu cảnh sát hình sự cấp dưới nói là sẽ đi nhưng Hayase vẫn xách túi giấy lên và rời khỏi trụ sở. Thật ra anh chỉ muốn thay đổi không khí thôi. Dạo này, anh toàn ngồi ở văn phòng tổ điều tra. Ở gần các sếp mặt mày khó đăm đăm suốt 24/24 giờ, quả là ngột ngạt.
Việc điều tra vụ án giết người cướp tài sản ông lão ở Nishi Ogikubo vẫn hoàn toàn mờ mịt. Không có lời làm chứng nào đáng giá, chẳng thu được manh mối gì từ những đồ vật còn lại tại hiện trường. Những đồ vật bị lấy mất vẫn chưa có tung tích. Các điều tra viên bắt đầu cảm thấy như bị lạc vào một mê cung.
Hayase cũng dần dần nản lòng. Nghĩ lại thì ngay từ đầu anh đã có dự cảm như vậy. Chính xác là từ sau khi gặp người nhà của nạn nhân ở đồn. Họ hầu như chẳng nắm được gì về cuộc sống của ông. Theo lời cô cháu gái thì nạn nhân chỉ trò chuyện với những bông hoa. Một người già cô độc chẳng gặp gỡ ai bị giết và cướp của tại nhà riêng… Trong thời đại này không có hành vi phạm tội nào đơn giản hơn thế. Nhưng càng đơn giản thì việc điều tra lại càng khó khăn do không có nhiều manh mối.
Lời nói của Yuta vẫn còn văng vẳng bên tai anh. ‘Bố phải bắt được hắn! Bố hãy thay con hai mình trả ơn cho ông ấy nhé.’
Anh cười tự trào, nghĩ rằng mình vốn đã không có mật mũi nào gặp lại con, nay chắc đôi bên sẽ còn xa cách hơn nữa.
Hayase đi tàu điện tới ga Chofu. Từ đó đi bộ đến Trung tâm nghiên cứu thực phẩm Kuon
hết khoảng mười lăm phút nữa. Nhìn trời có vẻ sắp mưa nên anh đã định đi tới bến taxi, nhưng rồi nghĩ lại ngay và quyết định đi bộ. Hôm nay không phải là đi điều tra nên anh không thể lãng phí tiền bạc.
Anh ngoắc ngón tay vào quai túi giấy. Trong túi có danh sách nhân viên hồi ông Akiyama Shuji còn làm việc và những báo cáo ông từng viết. Sau khi vụ án xảy ra, anh đã mượn để tìm hiểu quan hệ cá nhân của ông Akiyama, Mục đích hôm nay là trả lại chúng.
Anh đã nhìn thấy tòa nhà trụ sở công ty, không biết có phải để tạo cảm giác sạch sẽ hay không mà tường được sơn trắng muốt. Những nhân viên ra vào tòa nhà cũng mặc đồng phục màu trắng.
Anh giới thiệu mình với bảo vệ rồi nhận thẻ dành cho khách. Bên trong tòa nhà có một bàn tiếp tân, tại đó anh phải thông báo địa điểm và tên người muốn gặp. Lần trước anh đến tìm trưởng phòng Fukuzawa nhưng lần này chỉ là để trả tư liệu nên gặp ai cũng được.
Đúng vào lúc anh đẩy cửa kính bước vào và tiến đến bàn tiếp tân thì phía hành lang bên mé xuất hiện một người anh đã từng gặp. Hayase liền nép sau cây cột cạnh đó.
Có vẻ người kia không để ý đến Hayase. Anh ta đang bước vội ra ngoài, dường như không đi cùng ai.
Tại sao anh ta lại tới đây?
Mới gặp vài ngày trước nên anh vẫn chưa quên được gương mặt ấy. Đó là người đàn ông họ Gamo ở Cơ quan Cảnh sát quốc gia.
Ngày hôm đó Gamo đã hỏi anh về nơi làm việc của ông Akiyama Shuji. Liệu có phải câu trả lời của Hayase và cộng sự có vấn đề gì không? Chẳng lẽ họ đã sơ suất trong việc điều tra?
Hayase đành bước về phía bàn tiếp tân, đăng ký. Cô gái trẻ trực quầy mỉm cười với anh sau khi liên lạc với bộ phận nào đó qua đường dây nội bộ.
Ông Fukuzawa ở phòng Sinh học phân tử sẽ đến ngay. Xin anh chờ ở đây một chút.
Anh ngồi chờ ở ghế sô-pha trong sảnh một lúc thì ông Fukuzawa xuất hiện trong bộ đồng phục.
Xin lỗi đã bắt anh phải chờ.
Tôi cũng xin lỗi vì đã quấy rầy lúc ông đang bận.
Ấy không, không hề. Mà anh đâu cần phải cất công đem đến tận đây, chỉ cần gửi qua bưu điện là được mà.
Ấy, đâu thể thế được. Nhỡ đâu có chuyện gì làm thất lạc tài liệu thì sao. Cảm ơn ông nhé!
Hayase đưa cái túi ra.
Ông Fukuzawa nhận lấy rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Tình hình thế nào ạ? Chỗ tài liệu này có giúp được gì cho các anh không?
Vẫn chưa có gì. Hy vọng nó có thể có tác dụng trong thời gian tới.
Hayase vừa nói vừa cảm nhận được sự trống rỗng trong lời mình. Thực ra anh chẳng tìm được manh mối gì từ đó và cũng chẳng có hy vọng gì dùng được vào công tác điều tra trong thời gian tới cả.
Nhưng ông Fukuzawa có vẻ không hiểu được tâm trạng của viên cảnh sát nên vẫn hỏi,
Anh đã tìm được kẻ tình nghi nào chưa?
Chưa tới bước đó. Chúng tôi vẫn đang thu hẹp phạm vi điều tra.
Hayase đáp đại.
Vậy sao? Thế giới này quả là đáng sợ. Tôi hy vọng các anh sẽ bắt được hắn càng sớm càng tốt.
Đương nhiên rồi, chúng tôi vẫn đang nỗ lực hết sức mình để làm điều đó.
Anh trả lời một cách máy móc.
Xin lỗi nhưng tôi hỏi một câu không liên quan lắm có được không?
Chuyện gì vậy?
Hôm nay có ai từ Cơ quan Cảnh sát quốc gia đến chỗ ông không?
À…
Ông Fukuzawa ngập ngừng, vẻ bối rối không biết nên trả lời thế nào.
Vậy đúng là có người đến rồi. Thực ra lúc nãy tôi có nhìn thấy một người quen ở ngay kia.
Ha ha. Ra là thế.
Vẻ mặt ông Fukuzawa bớt gượng gạo hẳn.
Thế thì tôi cũng không giấu nữa. Đúng là có người vừa ở đây. Tuy nhiên anh ta bảo tôi phải giữ bí mật chuyện này với các nhân viên điều tra hiện trường.
Anh ta đến vì chuyện gì thế?
Anh ta không giải thích cụ thể, chỉ nói là điều tra một vài việc không liên quan trực tiếp đến vụ án.
Điều tra?
Anh ta hỏi tôi là các nhân viên điều tra đã hỏi những chuyện gì, thái độ và ngôn từ các anh dùng như thế nào. Tôi thấy hơi ngạc nhiên vì có cảm giác như anh ta đang đánh giá các anh vậy.
Hayase không nghĩ thế. Đó không phải công việc của bộ phận mà Gamo trực thuộc.
Ông Fukuzawa thấy Hayase đăm chiêu, cho rằng anh đã hiểu nhầm nên vội vã xua tay.
Anh đừng lo. Tôi không nói ra chuyện gì ảnh hưởng đến các anh đâu.
Ngoài ra, anh ta còn hỏi chuyện gì khác không?
Sau đó anh ta hỏi về nội dung công việc của ông Akiyama. Anh ta hỏi rất cụ thể là ông ấy đã nghiên cứu những loài thực vật nào. Khi tôi hỏi chuyện đó có liên quan gì đến công việc của Cơ quan Cảnh sát quốc gia thì anh ta chỉ cười bảo đây là sở thích cá nhân thôi.
‘Chính là nó đấy,’ Hayase nghĩ thầm. Chuyện điều tra chỉ là viện cớ thôi. Có lẽ động cơ thực sự của anh ta chính là những nghiên cứu về thực vật của ông Akiyama Shuji.
Có điều anh không hiểu mục đích của anh ta. Rốt cuộc anh ta đang âm mưu điều gì?
À anh Hayase này. Như tôi đã nói lúc nãy, anh ta dặn phải giữ bí mật với các nhân viên điều tra nên anh đừng nói là đã nghe chuyện này từ tôi…
Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ không nói chuyện này với ai đâu. Cảm ơn ông đã không quản bận bịu mà tiếp tôi.
Hayase cúi đầu chào ông Fukuzawa rồi bước ra cửa.