• 1,162

- 18 -


Số từ: 3455
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Sáng hôm sau Sota bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Người gọi cho anh chính là Akiyama Rino.
A lô!
Anh uể oải nghe máy.
Anh vẫn đang còn ngủ hả?
Rino nói với giọng trách móc. Sota nhìn sang cái đồng hồ đặt bên giường. Bây giờ đã là gần mười một giờ trưa.

Cô dậy rồi cơ à, giỏi thật đấy!

Đêm qua sau khi ăn tối, họ đi tới Shinjuku rồi lượn qua một vài quán rượu. Sota uống rượu không phải kém nhưng vẫn bị sốc trước tửu lượng của Rino. Vào đến quán thứ mấy rồi mà cô còn gọi tequila.
Cuối cùng họ uống đến hơn hai giờ sáng rồi trở về bằng taxi. Anh vẫn còn lờ mờ nhớ đã chạm mặt bà Shimako nhưng không chắc chắn lắm.

Thật ra tôi chẳng thể kêu ca người khác được bởi chính tôi cũng thường hay ngủ qua trưa. Nhưng hôm nay có chuyện quan trọng nên tôi đã để chuông báo thức.


Chuyện quan trọng gì thế?

Nghe Sota hỏi, Rino tỏ ra chán nản.

Quả nhiên anh quên thật rồi. Anh đã hứa chắc chắn với tôi rằng bắt đầu từ hôm nay anh sẽ tìm hiểu một cách triệt để về cây hoa khiên ngưu vàng đó còn gì.


Hoa khiên ngưu à…


Đúng thế. Anh Gamo đã khẳng định đó chắc chắn là hoa khiên ngưu, là một phát hiện chấn động còn gì. Anh cũng không nhở luôn há? Thật hết biết!


Xin lỗi nhé! Tại tôi say quá. Tôi vẫn hiềm nghi đó chính là hoa khiên ngưu vàng trong truyền thuyết. Thế nên mới nói ra.


Gì cũng được! Thế bây giờ anh tính sao? Tôi vừa mới liên lạc với người đã từng nghiên cứu chung với ông nội tôi và hẹn hôm nay sẽ đi gặp ông ấy.

Sota không thể không ngưỡng mộ khả năng hành động của Rino. Các vận động viên thể thao hàng đầu cũng sở hữu khả năng phân giải cồn cao à.

Đương nhiên tôi sẽ đi cùng cô. Tôi phải đến chỗ nào đây?


Trung tâm nghiên cứu đó nằm ở Chofu nên…

Cô hẹn gặp anh lúc ba giờ chiều ở ga Shiniuku rồi tắt điện thoại.
Mặc dù đầu còn nhức nhưng anh vẫn quyết tâm ngồi dậy. Máy tính xách tay đặt trên bàn học anh dùng từ hồi xưa vẫn đang mở. Đó là vật thân thiết với anh suốt những năm trung học. Anh nhớ ra đêm qua mình đã khởi động nó sau một thời gian dài, để kiểm tra lại một số thông tin liên quan đến Iba Takami.
Thời điểm anh gửi thư qua lại với cô là mùa hè năm lớp Tám. Sau khi bị cấm hẹn hò với cô, anh đã xóa hết thư lưu lại trong hòm thư. Tuy nhiên những thứ quan trọng anh không muốn quên được lưu lại trong một thư mục riêng tên là Takami
. Đã mười năm rồi anh mới mở nó ra.
Thế nhưng trong đó chỉ có số điện thoại, địa chỉ thư điện tử, trường cấp hai của Iba Takami khi ấy và sinh nhật của cô. Chuyện cô thay đổi số điện thoại và địa chỉ hòm thư anh đã biết từ mười năm về trước rồi.
Anh nhớ lại lời Akiyama Rino nói, có thể sẽ biết thêm thông tin qua bạn bè trong đội bơi. Nhận ra bản thân cũng trông đợi vào chuyện đó, Sota chua chát tự cười mình. Chắc chắn Rino nghĩ anh là một gã ủy mị.
Anh xuống tầng một, vào nhà tắm rửa mặt rồi bước ra phòng khách thì thấy bà Shimako đang bấm điện thoại di động. Lần đầu tiên anh thấy mẹ mình dùng di động nên cảm thấy rất bất ngờ, song nghĩ lại thì thời buổi bây giờ những người không dùng di động mới hiếm. Nhưng điều khiến anh băn khoăn là vừa nhìn thấy anh, bà đã vội gập máy lại.

Mẹ đang làm gì thế? Nhắn tin cho ai à?
Sota hỏi thử.

À, ừ!
Bà Shimako cười gượng gạo rồi đứng dậy.

Có phải là anh Yosuke không?

Anh chỉ hỏi bâng quơ nhưng không ngờ mặt bà biến sắc.
Không phải,
bà vừa nói vừa đi vào bếp rồi đột nhiên dừng lại nhìn về hướng Sota.
Con vẫn còn say à? Hôm qua con uống đến khuya, mùi rượu nồng nặc lắm.


Không sao đâu. Con đã gọi điện báo về muộn rồi còn gì.


Con nói là đi uống với bạn bè hồi cấp ba nhỉ. Ai thế? Mochizuki à?


Mẹ không biết nó đâu. Vì lâu rồi mới gặp nên bọn con hào hứng quá.

Bà Shimako giữ nguyên vẻ mặt không hài lòng bước vào trong bếp. Anh nhìn theo và nói,
Hôm nay con ra ngoài một chút.

Mẹ anh quay lại.
Con định đi đâu thế?


Con vẫn chưa rõ. Hôm nay con đi gặp một đứa bạn khác.


Bạn con vẫn chưa đi làm à?


Nó bị lưu ban mất mấy năm nên vẫn còn là sinh viên. Bây giờ đang nghỉ hè nên nó khá rảnh.


Hừm… nhưng mà này, con về lần này để làm gì thế?

Sota nhún vai.
Chỉ là để xả hơi thôi. Con đã nói mấy lần rồi còn gì.

Bà Shimako tránh ánh mắt của con trai, khẽ gật đầu,
Mẹ đi nấu cơm luôn đây,
rồi đi khuất vào trong bếp.
Sau đó Sota ăn bữa sáng muộn ngon lành do mẹ anh tự tay chuẩn bị. Anh xới thêm những hai lần.

Anh Yosuke đâu mẹ? Vẫn chưa về à?


Ừ,
bà Shimako khẽ trả lời. Có vẻ bà muốn tránh nhắc tới chuyện đó.

Mẹ à, mẹ có biết gì về hoa khiên ngưu vàng không?

Khuôn mặt bà Shimako trở nên căng thẳng.
Cái gì? Sao đột nhiên con lại hỏi thế?


Mẹ biết gì thì kể cho con. Bố với anh Yosuke chưa bao giờ nói về hoa khiên ngưu vàng ạ?


Làm gì có hoa khiên ngưu vàng…


Con cũng biết chuyện đó. Nhưng cũng có thể nó vẫn ở đâu đó hoặc nó thật ra vẫn chưa tuyệt chủng, mẹ chưa nghe chuyện đó à?

Bà Shimako rầu rĩ lắc đầu.

Mẹ chưa từng nghe chuyện đó. Tại sao con lại hỏi điều đó? Có chuyện gì à con?


Người cần hỏi có chuyện gì là con mới đúng. Chuyện nhà ta là sao, anh Yosuke bây giờ đang đi đâu, làm gì?
Anh bất giác xẵng giọng.

Làm gì à… làm việc chứ làm gì?


Nhưng mà là việc gì mới được chứ? Có đúng là việc của Cơ quan Cảnh sát quốc gia không?

Trong khoảnh khắc, bà Shimako nhìn như đang bị buộc tội, nhưng rồi bà mau chóng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Nếu không phải như thế thì con bảo là làm gì?


Mẹ!
Sota nhìn thẳng vào mắt bà.
Tại sao nhà mình lại đi ngắm hoa khiên ngưu? Năm nào cũng thế, tại sao nhà ta hồi xưa luôn đi đến phố hoa khiên ngưu? Không phải, không phải là xưa
. Có lẽ năm nay mẹ với anh Yosuke cũng đi đúng không. Tại sao lại như vậy?


Đó là truyền thống gia đình rồi mà…

Sota chầm chậm lắc đầu rồi đứng dậy.

Con không tin chuyện lại đơn giản như thế.

Anh chuẩn bị ra khỏi phòng khách thì nghe mẹ gọi lại,
Sota!


Không biết con đã hiểu nhầm chuyện gì nhưng con chỉ cần quan tâm đến tương lai của bản thân con thôi. Đó là điều mà anh Yosuke mong muốn nhất. Bố con ở trên kia cũng nghĩ như thế đấy.

Sota không trả lời, cứ thế bước ra khỏi phòng.
Đúng ba giờ chiều Sota và Akiyama Rino gặp nhau ở ga Shiniuku. Cô mặc áo sơ-mi sáng màu và quần soóc bò.
Cô đi dép xăng-đan cao gót nên nhìn ngang ngửa với một người cao một mét bảy mươi bảy như Sota.
Thấy trên tay cô xách túi giấy của một cửa hàng bánh nên anh liền hỏi bên trong có gì. Cô trả lời là bánh tổ ong, quà cho người đến gặp hôm nay.

Cô chu đáo thật! Tôi chẳng bao giờ để ý đến chuyện quà cáp.


Đó là người đã đến dự lễ tang của ông nội nên tôi không muốn thất lễ với ông ấy. Nhưng nghĩ lại mới nhớ hôm xảy ra chuyện với ông nội, tôi cũng mang bánh tổ ong đến nhà ông,
nói đến đó mắt Rino hơi đỏ lên.
Hai người lên chuyến tàu nhanh của tuyến Keio. Chắc chắn họ sẽ đến Chofu sau hơn mười phút nữa. Tàu khá đông nên hai người đứng gần cửa lên xuống.

Chuyện về Iba Takami ấy, tôi đã liên lạc rồi,
Rino nói.
Tôi đã nói là có một người bạn trong đội bơi của trường cô ấy rồi đúng không? Lúc nãy, tôi đã gửi tin nhắn hỏi thử. Cô ấy trả lời khi nào có thời gian sẽ tìm hiểu thử xem sao.

Sota nhìn cô.

Sáng nay tôi cũng đã nghĩ, sao cô lại hành động nhanh như thế?


Tính tôi hễ băn khoăn chuyện gì là phải tìm hiểu ngay lập tức.


Cô tuyệt thật đấy! Tuy nhiên cũng chưa hẳn cô gái chơi keyboard đó là cô ấy… là Iba Takami đâu.

Rino cau mày.
Hôm qua chính anh bảo không phải nhầm người còn gì.

Đúng là tôi nghĩ như thế. Nhưng mà tôi chẳng có bằng chứng gì chắc chắn cả. Vậy nên tôi mới muốn tìm ra bằng chứng trước.


Thế là được rồi. Dù thế nào thì cũng cần phải xác nhận lại mà. Với lại, tôi cũng nghĩ anh không nhận nhầm người đâu.


Tại sao?


Vì,
cô tiếp tục,
cô ấy là mối tình đầu của anh mà. Người ta không thể nhận nhầm một người quan trọng như thế được. Ít nhất anh không thể nhầm.

Sota cười thiểu não.
Cô còn chưa biết rõ về tôi mà đã khẳng định vậy rồi.


Những chuyện khác về anh có thể tôi không biết nhưng chuyện này tôi có thể tự tin. Nói sao nhỉ, anh đã bắt tôi nghe về Iba Takami nguyên một đêm cơ mà.

Sota giật mình.
Nguyên một đêm?

Rino ngửa người ra sau vẻ ngạc nhiên.
Anh cũng không nhớ chuyện đó luôn à? Tôi đã nghe ít nhất năm lần đó. Chuyện hai người mua kem chẳng hạn.

Sota lấy tay day day thái dương. Mặt anh nóng bừng lên.

Vậy nên tôi mới nghĩ không phải nhầm người. Tôi tin anh!

Đôi mắt to của cô nhìn thẳng vào anh khiến anh bối rối.
Vậy thì… cảm ơn cô trước nhé.
Anh ấp úng trả lời.
Rino lấy điện thoại ra gọi cho người kia khi tới ga Chofu. Cô vừa nhìn xung quanh vừa nói chuyện, một lát sau, cô có vẻ đã nắm được thông tin và tắt máy.
Ông ấy đến rồi. Mình mau lên thôi.

Hai người ra khỏi cổng bắc của ga. Địa điểm hẹn là một quán cà phê nằm ờ tầng một tòa nhà Parco. Vừa đi cô vừa cho anh biết tên người đó là Hino.
Quán khá vắng. Khi hai người bước vào, một người đàn ông thấp bé ngồi trong góc đứng dậy. Ông ta khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.
Rino cất tiếng chào trước.
Xin cảm ơn ông vì đã đến dự lễ tang của ông nội cháu. Cháu xin lỗi vì hôm nay lại quấy rầy ông trong lúc bận rộn thế này.


Ấy không, không!
Ông ta xua tay.
Nếu tôi có thể giúp được gì thì xin cô cứ nói ra. Dù sao tôi cũng rảnh rỗi mà.

Rino giới thiệu Sota là một người bạn họ Yamamoto. Vì họ sợ cái họ Gamo sẽ làm cho ông thấy nghi ngại. Chẳng có gì đảm bảo là Yosuke chưa đến gặp người này.
Vì đây là quán cà phê tự chọn nên Sota đi mua đồ uống. Rino gọi cà phê latte còn ông Hino đã có sẵn một cốc cà phê đặt trên bàn rồi.
Khi anh bưng khay đựng cốc cà phê nóng và cà phê latte về chỗ ngồi thì Rino đang lướt ngón tay trên màn hình tinh thể lỏng của chiếc điện thoại di động.

Đây chính là bông hoa đó,
cô đặt chiếc điện thoại xuống trước mặt ông Hino. Trên màn hình chính là bông hoa màu vàng bí ẩn kia.

Xin phép cho tôi xem một chút,
ông Hino nói rồi cầm lấy cái điện thoại.

Ra là thế,
ông ta ngẩng đầu lên sau một lúc lâu.

Đây là bông hoa cuối cùng mà ông Akiyama chăm sóc ư? Thật là thú vị!


Ông nghĩ sao ạ?
Rino hỏi.

Có khả năng nó là hoa khiên ngưu. Tuy nhiên tôi không dám chắc chắn. Nó cũng có thể là một loài thực vật khác có đặc điểm giống với hoa khiên ngưu. Tôi chưa thể khẳng định được điều gì trước khi nhìn thấy tận mắt cây hoa và kiểm tra gen di truyền.


Cháu đã nghe anh Yamamoto bảo,
Rino liếc sang Sota,
nếu đây là hoa khiên ngưu thật thì đúng là một chuyện kỳ diệu. Hoa khiên ngưu vàng bây giờ không còn tồn tại nữa.

Ông Hino gật mạnh đầu.

Đúng thế! Chính vì vậy nên tôi mới phải phát ngôn cẩn thận.


Ông nội cháu hồi xưa có nghiên cứu tạo ra các loài hoa mới đứng không? Ông nội cháu không nghiên cứu về hoa khiên ngưu vàng ạ?

Ông Hino mỉm cười khi nghe Rino hỏi.

Ông ấy có nghiên cứu về hoa khiên ngưu nhưng thứ chúng tôi quan tâm không phải hoa khiên ngưu màu vàng mà là màu xanh.


Màu xanh? Không phải nó rất phổ biến sao?


Đúng là như thế. Vấn đề nằm ở chỗ tại sao hoa khiên ngưu xanh lại phổ biến như vậy. Xét cho cùng, giống như tôi đã nói ở đám tang, mục tiêu của tôi và ông Akiyama vẫn là hoa hồng xanh. Màu sắc của hoa được quyết định bởi các sắc tố nên nếu xét về đặc điểm đó thì cả cây hoa hồng lẫn khiên ngưu đều không thể nở ra hoa màu xanh được. Nhưng hoa khiên ngưu xanh lại rất phổ biến đúng như cô nói nên chúng tôi rất quan tâm đến chi tiết nay. Mục đích cuối cùng của chúng tôi vẫn là tạo ra hoa hồng xanh thôi.


Tuy nhiên hai người đã thất bại trong cuộc cạnh tranh tạo ra hoa hồng xanh ạ?


Đúng thế?


Sau đó ông cháu có định thử sức với hoa khiên ngưu vàng chỉ có trong truyền thuyết không ạ?

Ông Hino cười buồn bã, chầm chậm lắc đầu.
Chuyện đó không xảy ra. Chi phí nghiên cứu cho hoa hồng xanh đã làm công ty thua lỗ nặng nề nên ông Akiyama phải rời khỏi công ty còn bộ phận nghiên cứu của chúng tôi cũng bị đóng cửa. Với chúng tôi lúc ấy không còn từ sau này
nữa.


Ra là như vậy,
Rino trầm ngâm.

Cháu xin lỗi,
Sota xen vào.
Nghiên cứu và phát triển hoa thực tế là làm những việc gì ạ?

Ông Hino quay gương mặt đầy những nếp nhăn về phía anh.

Phải làm nhiều thứ lắm. Chúng tôi vừa phối giống đơn thuần, vừa ghép gen di truyền. Cũng có khi chúng tòi còn dung hợp tế bào nữa. Nhưng đó cũng chỉ là một phần nhỏ trong công việc của chúng tôi thôi.


Nghĩa là sao ạ?


Công việc chủ yếu là chăm sóc hoa. Vì không có chuyện ghép gen xong là một tiếng sau bông hoa mình muốn sẽ nở đâu. Công việc chủ yếu của chúng tôi là phải chăm sóc hoa cho đến lúc nở. Chúng tôi muốn hoa nở trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể nên có khi cả ngày phải căn chỉnh nhiệt độ và ánh sáng trong nhà kính không biết bao nhiêu lần. Vì mỗi loài hoa lại có cơ chế ra hoa khác nhau mà.

Rino thở dài.

Ông nội trồng rất nhiều hoa trong vườn có lẽ do thói quen từ thời đó.


Cũng có thể là như thế.
Ông Hino gật đầu.
Sota chỉ vào điện thoại của Rino vẫn đang đặt trên bàn.

Ông có nghĩ là chính ông Akiyama đã tạo ra cây hoa này không?

Hino khẽ nhíu mày.
Ông Akiyama trước đây đã trồng hoa khiên ngưu rồi à?
ông hỏi Rino.
Cô lắc đầu.

Theo như cháu biết thì từ trước đến giờ trong vườn nhà ông không có hoa khiên ngưu.


Vậy thì tôi buộc phải nói khả năng đó là rất thấp,
ông Hino quay sang trả lời Sota.
Riêng việc nhân giống đã phải mất hàng thập kỷ. Tôi có người quen trồng hoa khiên ngưu, nghe ông ta kể mất không biết bao nhiêu năm công sức mà vẫn không tạo ra được loại hoa ưng ý. Không hề có chuyện tạo ra được ngay loại hoa mà mình muốn chỉ trong vài ngày đâu. Chuyện này tôi có thể khẳng định chắc chắn.


Biết đâu ông Akiyama đã sáng tạo ra được một phương pháp mới chẳng hạn?
Sota kiên trì.
Ông Hino nghiêng đầu.

Nếu như tôi được giao cho việc tạo ra hoa khiên ngưu vàng thì tôi sẽ bắt đầu từ việc phối giống, trước hết là thử kết hợp với loài hoa màu vàng cùng họ. Nhưng tôi nghĩ cách đó đã có người làm rồi. Nếu không phối giống thì có thể sử dụng cách dung hợp tế bào. Đó là lấy tế bào của hoa khiên ngưu cho dung hợp với tế bào của một loài hoa màu vàng khác. Hoặc một cách nữa là ghép gen. Tách gen di truyền trong enzym sắc tố vàng ra rồi cấy vào gen của hoa khiên ngưu. Trước đây đã có người dùng chính phương pháp này để tạo ra hoa tử linh lan vàng nhưng không thành công. Nếu những phương pháp này vẫn không được thì phải dùng tia phóng xạ để tạo ra biến dị. Tóm lại hầu hết là phương pháp tiến hành dựa trên phỏng đoán thôi. Dù gì cũng phải thử nghiệm rồi thất bại nhiều lần. Tuyệt đối không thể làm một lần là thành công ngay được. Tôi không nghĩ ông Akiyama có thể bí mật nghiên cứu một thứ như thế mà lại tại nhà riêng được đâu.

Rất tiếc, những lời của ông Hino rất có sức thuyết phục. Như vậy thì chỉ có cách tìm xem còn khả năng nào khác hay không thôi.

Ông có từng nghe trung tâm nghiên cứu nào thành công trong việc tạo ra hoa khiên ngưu vàng chưa ạ?

Thế nhưng người kỹ sư lớn tuổi vẫn lắc đầu.

Tôi chưa từng nghe. Nếu có ai thành công trong việc cải tạo giống như thế thì họ sẽ phải báo lên Bộ Nông lâm thủy sản. Tuy nhiên tôi chưa từng nghe thấy chuyện đó.


Vậy ạ…
Sota và Rino nhìn nhau. Cô khẽ nhíu mày.

Có vẻ như câu trả lời của tôi không thỏa mãn được sự mong đợi của hai người nhỉ? Tôi cũng muốn tin rằng ông Akiyama đã tạo ra được nó bằng một phương pháp mang tính bước ngoặt nhưng chuyện không thể thì vẫn là không thể thôi,
ông Hino nói với giọng nuối tiếc.
Nếu điều đó vẫn chưa đủ thuyết phục thì các vị cứ thử hỏi người có chuyên môn xem sao. Lúc nãy tôi đã nói là có người bạn chuyên tạo giống hoa khiên ngưu, nghề nghiệp của ông ấy tuy không phải là trồng hoa nhưng kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn vô cùng phong phú đấy.


Ông có thể giới thiệu cho cháu được không ạ?

Nghe Rino hỏi thế, ông Hino liền đáp
Đương nhiên rồi
và lôi điện thoại di động ra.
Ông ta cho cô địa chỉ hên lạc của một nha sĩ có họ là Tahara.

Tôi cũng sẽ hên lạc với ông ấy. Tôi chắc chắn ông ấy sẽ cung cấp được nhiều thông tin có ích.
Ông Hino nhẹ nhàng kết thúc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.