- 32 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 2473 chữ
- 2020-05-09 04:28:46
Số từ: 2459
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Ông Akiyama là người mà tôi đã làm việc chung trong đúng mười ba năm tròn, tính cả thời gian ông ấy tiếp tục làm việc tại công ty sau khi về hưu. Nội dung công việc thì tôi đã nói với anh rồi, đó là tạo ra các chủng loại thực vật mới. Đặc biệt, mục tiêu của chúng tôi là tạo ra hoa hồng xanh, chắc chắn sẽ có nhu cầu thị trường lớn nếu thành công.
Nhưng như anh đã biết, chúng tôi thất bại trong cuộc đua tạo ra hoa hồng xanh. Nghe có vẻ vẫn còn cay cú vì thua nhưng thực sự đúng là chúng tôi chỉ còn cách thành công có một bước nhỏ mà thôi. Tôi nghĩ chúng tôi thua không phải ở trình độ kỹ thuật, mà vì sự hỗ trợ của công ty. Nếu như lãnh đạo có thể thông cảm cho chúng tôi thêm một chút và cấp thêm nhân viên cũng như ngân sách thì tình thế có lẽ đã khác.
Thế nhưng thái độ của lãnh đạo công ty rất lãnh đạm. Nếu như không tạo ra thành quả thì chúng tôi chỉ có nước bị gán cho cái mác những kẻ thất bại. Với họ thì ông Akiyama chỉ là ‘một kẻ vô dụng chẳng nên trò trống gì mặc dù được công ty đặc biệt mời làm việc tiếp sau khi về hưu’. Sau đó họ không tiếp tục ký hợp đồng với ông Akiyama và tinh giảm bộ phận phát triển chủng loại thực vật mới. Bộ phận này chỉ mang tính hình thức với tôi là nhân viên duy nhất.
Thật sự là sau đó một thời gian tôi không gặp lại ông Akiyama. Tuy nhiên khoảng cuối tháng Sáu năm nay, ông ấy bất ngờ liên lạc với tôi, nói rằng có một thứ muốn cho tôi xem, không biết tôi có thể đến gặp ông ấy ngay không. Khi tôi hỏi chuyện gì thì ông ấy trả lời là việc có liên quan đến hoa, hơn thế nữa có thể trở thành một chuyện nghiêm trọng nên tôi không thể nào không quan tâm. Tôi cũng thấy tò mò vì giọng của ông Akiyama tỏ ra rất phấn chấn.
Tràn trề hy vọng, tôi đến gặp ông Akiyama. Ông Akiyama ra đón rồi dẫn tôi vào thăm vườn. Tôi khá bất ngờ khi thấy ông ấy trồng rất nhiều cây cối trong vườn nhà. Tôi nghĩ rằng ông ấy vẫn còn dành rất nhiều tình yêu cho thực vật, rằng ông ấy yêu chúng từ tận sâu trong trái tim.
Nhưng thứ khiến tôi bất ngờ nhất là sau đó, ông Akiyama chỉ cho tôi xem một chậu cây rồi hỏi tôi có biết đây là loài hoa gì không.
Lúc đó hoa vẫn còn chưa nở nhưng vì tôi là người nghiên cứu thực vật nên chỉ cần quan sát hình dáng của lá và dây leo thì cũng có thể đoán được. Tôi trả lời ông ấy đó là một loài hoa thuộc họ bìm bìm.
Ông Akiyama mỉm cười rồi bảo tôi đi theo ông ấy vào trong nhà. Sau đó ông ấy cho tôi xem một tấm ảnh.
Đó là một tấm ảnh chụp hoa. Tôi nhận ra ngay đó là bông hoa của loài cây trong chậu lúc nãy. Ông Akiyama hỏi tôi nhìn tấm ảnh có nhận ra điều gì không.
Tất nhiên tôi hiểu ngay điều ông ấy muốn nói. Tôi trả lời ông là màu sắc của bông hoa. Cây hoa đó có một màu vàng rực rỡ. Hoa thuộc họ bìm bìm có màu vàng cực kỳ hiếm.
Ông Akiyama lại hỏi tôi xem đó là hoa gì. Tôi huy động vốn kiến thức nghèo nàn của mình để suy nghĩ và nói không biết có phải là hoa khiên ngưu châu Phi hay không. Tôi chỉ nghĩ được đến khả năng đó thôi. Hoa khiên ngưu Merremia cũng có loại màu vàng nhưng nhìn hoàn toàn khác.
Nghe tôi trả lời xong, ông Akiyama lấy ra một tập báo cáo rồi bảo tôi đọc thử. Trên đó có ghi tên trường đại học của ông Akiyama. Ông Akiyama nói mình đã đem lá của cây hoa đó đến trung tâm phân tích gen nhờ xác định chủng loại của nó.
Tôi đọc bản báo cáo rồi nín thở. Vì trong đó có ghi ‘Xác định được đây là một loại hoa khiên ngưu.’
Tôi thật sự bất ngờ. Hoa thuộc họ bìm bìm có màu vàng đã hiếm nhưng hoa khiên ngưu vàng thậm chí còn không tồn tại. Vẫn có tư liệu ghi rằng nó từng tồn tại trong quá khứ nhưng đến bây giờ đã biến mất rồi. Thỉnh thoảng cũng có vài bông hoa nở ra có màu gần giống màu vàng nhưng còn xa mới đạt đến mức độ vàng rực rở như thế.
Thế nhưng bông hoa trong ảnh lại có màu vàng không lẫn vào đâu được. Tôi hỏi ông Akiyama bằng cách nào ông lại có thể hồng được một cây hoa như thế.
Câu trả lời của ông Akiyama không như những gì tôi hình dung. Ông ấy bảo không có gì khó khăn cả, chỉ là có người đưa hạt nhờ ông ấy trồng, kết quả ra được bông hoa này. Vì có lý do nên ông ấy không nói ra danh tính nhưng người nhờ ông ấy không phải là chuyên gia về thực vật.
Khi nghe tôi hỏi ông ấy định làm gì với cây hoa đó thì ông ấy trả lời đương nhiên sẽ nghiên cứu về nó nên mới liên lạc với tôi.
Trước hết chúng tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cây hoa này. Nếu như là hoa khiên ngưu thì có thể hy vọng nó sẽ tiếp tục nở hoa. Chứng tôi sẽ quan sát quá trình phát triển, và nếu có thể được sẽ thu hoạch hạt giống. Chúng tôi sẽ trồng hạt giống đó để xem màu sắc tương tự có được truyền sang thế hệ tiếp theo hay không. Song song với đó, chúng tôi sẽ phân tích gen và tìm ra cơ chế tạo ra màu vàng của cây hoa. Đó là kế hoạch của ông Akiyama.
Nghe xong, tôi thấy rất phấn chấn. Nếu như có thể thu hoạch được hạt giống và cho nở ra được cây hoa tương tự thì đây sẽ là một phát hiện lớn. Kể cả chuyện này không thành công thì miễn là có thể nghiên cứu làm sao cho cấy hoa khiên ngưu vàng kia sinh trưởng ổn định được cũng là một phát minh mang tính thời đại rồi.
Tôi vui vẻ nhận lời đề nghị cộng tác của ông Akiyama. Như đã nói từ đầu, tôi hiện đang ở một bộ phận mang tính hình thức, chẳng được giao công việc nào đáng kể, chỉ ngồi chờ cho đến khi về hưu. Tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả. Tôi muốn làm cho những người trong công ty phải nhìn nhận lại về chúng tôi.
Sau đó tôi tập hợp các tư liệu liên quan đến hoa khiên ngưu, bắt đầu chuẩn bị phân tích gen. Tôi không nói với ai về cây hoa khiên ngưu vàng đó cả. Nếu như lộ chuyện này ra thì chắc chắn sẽ có kẻ xuất hiện để moi thông tin từ chúng tôi. Tôi cũng đã hứa với ông Akiyama đây sẽ là chuyện bí mật giữa hai người.
Đúng lúc đó thì vụ án xảy ra.
Ngày hôm đó tôi định đến nhà ông Akiyama lấy một phần mẫu cây hoa để nghiên cứu. Trước đó tôi có gọi điện nhưng ông ấy không nghe máy nên tôi đến thẳng nhà. Tôi đi ô tô vì nghĩ tùy theo tình hình mà có thể phải mang cả chậu cây về. Vì thế nên tôi mới cầm theo găng tay và túi giấy đủ to để đựng một chậu hoa.
Tôi đỗ xe ở một bãi giữ xe tự động gần đó rồi đi đến nhà ông Akiyama. Tôi bấm chuông nhưng không có ai trả lời. Tôi nghĩ chắc ông ấy đi đâu vắng nhà nên gọi điện thêm một lần nữa nhưng vẫn không ai nghe máy. Chán ngán, khi nhìn về phía tiền sảnh trước lúc ra về, tôi thấy có gì đó là lạ. Cánh cửa đang hé. Nhìn kỹ, tôi thấy một chiếc giày bị kẹt ở khe cửa. Tôi vừa cảm thấy có lỗi khi tự tiện bước vào, vừa lại gần tiền sảnh và mở cửa ra.
Tôi đã bị sốc. Cánh cửa kéo ngay cạnh tiền sảnh mở toang, mọi thứ trong phòng lộn xộn. Đồ đạc bị vứt lung tung trên sàn, có vẻ như là đồ bị lôi ra từ trong tủ.
Tôi gọi tên ông Akiyama rồi đi vào sâu trong nhà và phát hiện ông Akiyama nằm gục trong phòng khách.
Tôi vừa gọi vừa lay ông ấy nhưng ông ấy không có phản ứng gì cả. Tôi nhận ra là mình đã đến muộn. Tôi lấy điện thoại định gọi cảnh sát Thế nhưng lúc ấy, ánh mắt tôi dừng lại ở một phong bì đặt trên bàn. Trong đó có một tấm ảnh thò ra.
Đấy chính là tấm ảnh chụp cây hoa khiên ngưu vàng kia. Tôi không biết vì sao ông Akiyama lại đặt tấm ảnh đó ở đây nhưng khi nhìn thấy nó, tôi bỗng cảm thấy do dự. Nếu tôi cứ thế này mà báo cảnh sát thì chắc chắn chỗ này sẽ bị cấm ra vào. Nhiều khả năng tất cả mọi thứ ở đây sẽ phải gian nộp chỗ cảnh sát. Chắc chắn hộ cũng sẽ điều tra tấm ảnh này. Và nếu như người ta làm rõ đó là hoa khiên ngưu thì dù không liên quan gì đến vụ án, nó cũng sẽ gây ra một chấn động lớn. Những nhà nghiên cứu và các chuyên gia sẽ quan tâm đến nó. Như thế thì kế hoạch của chúng tôi sẽ tan thành mây khói.
Tôi quyết định trước khi báo cảnh sát sẽ mang những thứ có liên quan đến cây hoa khiên ngưu đi. Tôi nhét tấm ảnh vào phong bì rồi đút vào túi. Sau đó tôi đeo găng vào để không lưu lại dấu vân tay rồi cầm lấy cái máy tính để trên bàn làm việc vì tôi biết trong đó còn lưu lại nhiều dữ bệu quan trọng.
Nhưng khí tôi đứng lên định đi cắt ngang qua phòng thì dây máy tính vướng vào tách trà trên bàn làm đổ. Tôi nhìn thấy bàn uống nước bị ướt nên vội vã lấy giấy lau đi. Tôi đặt tách trà như cũ nhưng lại nghĩ không thể để nó rỗng không như thế được nên đã đổ một chút trà ở chai nhựa bên cạnh vào trong đó. Đó không phải tính toán kỹ lưỡng gì cả, tôi chỉ đơn giản muốn mọi thứ trở lại nguyên vẹn như ban đầu thôi.
Tôi ra ngoài vườn, bỏ chậu cây kia vào túi rồi mang cái túi với máy tính quay lại bãi đậu xe. Sau khi cất hết đồ vào xe, tôi quay lại nhà ông Akiyama một lần nữa. Tôi không gọi cảnh sát khi ở bãi đậu xe vì tôi nghĩ khi nghe thông báo họ sẽ hỏi tôi về tình trạng của hiện trường. Tôi cũng sẽ phải giải thích lý do tại sao tôi lại rời khỏi đó.
Nhưng khi tới gần nhà ông Akiyama, tôi thấy một cô gái trẻ đứng trước cổng. Tôi dừng chân, quyết định quan sát từ chỗ nấp. Không lâu sau, cô gái bước vào nhà.
Tôi quyết định quay lại bãi đỗ xe. Cô gái đó chắc là cháu gái của ông Akiyama vì tôi đã từng nghe ông Akiyama kể về cô ấy. Tôi chắc chắn cô ấy sẽ thông báo với cảnh sát. Biết là không đúng, nhưng tôi quyết định giấu việc mình tới đó ngày hôm ấy. Như thế tôi cũng không phải nói với cảnh sát về cây hoa khiên ngưu vàng kia.
Tôi mang chậu hoa trở về nhà. Bây giờ nó vẫn nằm ở ban công nhà tôi. Cả vợ và con trai tôi đều không hề biết đó là một chậu hoa rất quý mà chỉ nghĩ là một thú vui của tôi thôi.
Trên đây là tất cả những gì tôi làm liên quan đến vụ án. Tôi thật sự xin lỗi vì đã mang đi một chứng cứ quan trọng tại hiện trường. Nhưng vì lúc đó tôi nghĩ nó chỉ đơn thuần là một vụ giết người cướp của, không có liên quan đến cày hoa khiên ngưu kia.
Xin anh hãy tin tôi. Tôi không phải là người giết ông Akiyama. Khi tôi đến thì ông ấy đã bị giết rồi.
Tôi dự định bắt đầu nghiên cứu sau khi vụ án này được giải quyết nhưng tôi đã tính toán sai. Mấy ngày trước cô cháu gái của ông Akiyama đến gặp tôi, có vẻ như cô ấy đang tìm hiểu về cây hoa kia. Nếu sau này tôi công bố đã tạo ra được hoa khiên ngưu vàng thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là kẻ ăn trộm chậu hoa khi xảy ra vụ án. Mặc dù tôi đã nhấn mạnh với cô ấy rằng ông Akiyama không nghiên cứu về hoa khiên ngưu vàng và tôi cũng chưa từng nghe chuyện ông ấy trồng được cây hoa đó nhưng không chắc cô ấy có tin hay không. Do vậy tôi mới giới thiệu cô ấy tới gặp ông Tahara, một người rất am hiểu về hoa khiên ngưu. Người này luôn hoài nghi về khả năng tái sinh của hoa khiên ngưu vàng nên tôi hy vọng ông ấy sẽ đưa ra được lời giải thích hợp lý cho cô cháu gái về việc cây hoa của ông Akiyama nở ra hoa màu vàng.
Đó là tất cả những gì mà tôi biết. Bây giờ thứ duy nhất mà tôi quan tâm chỉ là cây hoa kia sẽ thế nào thôi. Anh có định tịch thu cây hoa ấy không? Nếu anh bắt buộc phải tịch thu nó thì có thể để cho tôi hoàn thành việc phân tích gen được không? Ngoài ra nếu các anh đem nó đến một cơ sở nghiên cứu nào đó để phân tích thì có thể cho tôi tham gia cùng không, tôi không cần thù lao gì cả.