• 52

Chương 16 Buổi tiệc của các thành viên mới


Số từ: 2302
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Buổi đi chơi chính thức đầu tiên của bọn tớ là thứ Bảy kế tiếp; bọn tớ cùng đi mua váy dự Bữa tiệc Khiêu vũ. Tớ còn phấn khích hơn nữa vì chị Rita đã từ miền Tây Bắc trở về nhà và chị ấy sẽ là thành viên danh dự trong chuyến đi của bọn tớ.
Nhưng trước hết, bọn tớ phải sống sót sau bữa tối với bố mẹ vào tối thứ Sáu.

Ôi, các con về nhà thật là vui quá,
Mẹ cứ lặp đi lặp lại.
Tớ cố phớt lờ mẹ và kiểm tra thực đơn tại nhà hàng quen thuộc của gia đình, nhà hàng The Wilderness. (Tớ chưa bao giờ hiểu một nhà hàng gia đình gắn chặt vào trung tâm mua sắm có gì là điên rồ không.)
Phục vụ bàn đến ghi món và tớ cắm mặt xuống bàn để chị Rita là người đầu tiên gọi món. Trước mặt bố mẹ, chị ấy dũng cảm hơn tớ nhiều.

Dạ, cho em gọi thịt fi-lê và khoai tây nghiền có tỏi,
chị nói và nhìn thẳng vào mắt Mẹ, để thách thức Mẹ.

Rita à…
Mẹ nói với vẻ cực kỳ không tán thành.
Chị Rita bỏ khăn ăn ra khỏi đĩa và đặt lên đùi.
Mẹ ơi, con gái mới lớn cần phải có protein chứ. Penny ơi, em gọi món gì?

Người phục vụ nhìn tớ với vẻ lúng túng rõ ràng. Tớ chỉ cười khi gọi bánh mì thịt xay phết pho mát – loại chín tới.
Mẹ bắt đầu can thiệp, và khi đó, đôi mắt to màu nâu – giống hệt của tớ – hẹp lại khi mẹ nhìn chị Rita chằm chằm.
Rita à… Penny Lane này…
Ôi, hay chưa, tớ cũng gặp rắc rối nữa đấy.
Hai con biết đấy, bố mẹ rất tôn trọng quyết định được ăn món ăn ưa thích của các con, nhưng mẹ rất mong hai con hiểu rõ xuất phát điểm của bố mẹ.


Mẹ ơi, con biết mẹ đến từ nơi nào mà.
Chị Rita thể hiện tư thế trang trọng khi chị giơ hai tay ra.
Con biết Paul sẽ làm thế nào trong tình huống này, nhưng con không phải Paul McCartney. Con là Rita Bloom, và con gọi món thịt. Thật nhiều thịt.
Trong khi phần lớn con người ta ăn kiêng vì lý do sức khỏe hoặc vì lý do đạo đức, Bố Mẹ tớ lại ăn kiêng chỉ đơn giản vì Paul McCartney là người ăn kiêng.
Khi cảm thấy sự căng thẳng trên bàn ăn, bố quay sang tớ.
Penny này, con có kế hoạch gì với chị gái vào cuối tuần này vậy?

Tớ cũng định bụng sẽ nói cho bố mẹ biết về chuyến đi mua sắm sắp tới, đúng lúc đó chị Rita xen ngang,
Con thích lắm vì con sẽ được gặp Hội của Penny.

Ối – trời.

Con yêu, con gia nhập một hội! Hay chưa kìa,
Mẹ nói khi mẹ uống một ngụm nước.

Ừ, hay lắm, con yêu này, hội gì vậy con?
Bố nghiêng người hỏi tớ với vẻ mặt hứng thú.

Dạ, cũng không hẳn là một hội chính thức ạ.
Tớ ném cho chị Rita ánh mắt hình viên đạn. Thế này thì bẽ mặt quá. Tớ biết nói gì đây? Bố Mẹ ạ, con chán ngấy đám con trai vì đứa con trai của người bạn thân thiết nhất của bố mẹ chỉ là một tên đần độn, vì vậy, con quyết định rủ bạn bè lập nhóm và quên béng tụi con trai đi.

Penny là người khởi xướng. Đó là Hội những trái tim cô đơn,
chị Rita xen vào.

Ôi, Penny Lane, quả thực rất tuyệt vời!
Mẹ giơ một tay lên ngực và hồi hộp vì tớ đặt tên một hội theo tên bài hát của Beatles, mặc dù mẹ cũng không biết hội đó ủng hộ vấn đề gì. Nếu tớ có thành lập hội tên là Thủy thủ tàu ngầm Vàng và lôi kéo cả đám trẻ con lặn xuống đáy đại dương thì bố mẹ vẫn rất tự hào.

Con gái, thật vui khi con thích thú với sự kế thừa. Tuyệt lắm!
Bố cười rạng rỡ.
Sự kế thừa của tớ? Cụ đằng nội nhà tớ đến từ nước Anh, đúng, nhưng ở đó cũng có gần Liverpool đâu. Và gia đình ngoại nhà tớ có nguồn gốc từ Đức cơ mà.

Bố mẹ có muốn biết hội này vì cái gì không?
tớ nói.
Con và vài người bạn quyết định thôi không hẹn hò nữa… ít nhất cũng phải sau khi bọn con tốt nghiệp trường McKinley.

Hai mắt bố sáng lên.
Penny Lane, đây là sáng kiến tốt nhất cho một hội.

Mẹ có vẻ đăm chiêu mất một phút trước khi nói,
Penny Lane ơi, có lý do đặc biệt nào khiến con thành lập hội không?

Tim tớ đập uỳnh uỵch. Mẹ biết đấy. Tớ lắc đầu.
Không hẳn vì một lý do mẹ ạ. Có rất nhiều yếu tố. Con chán phải nhìn bạn bè bị tổn thương…


Ừm, Penny Lane à, bố phải nói lại lần nữa rằng việc này quả là siêu tuyệt diệu.
Bố với ngang bàn ăn và cầm tay tớ.
Bố muốn con biết rằng bố sẵn sàng mang thêm bàn xuống tầng hầm khi hội của con họp. Thật tuyệt vời khi biết con gái nhỏ của bố đã thành lập một Hội Beatles!


Đó không phải là Hội Beatles mà bố!
tớ rụt tay lại.
Bố nháy mắt với tớ.
Ừm, một ông bố cũng có thể mơ ước này nọ chứ, phải không con?

Mẹ ngồi im lặng bên bàn ăn. Tớ không dám chắc mẹ hiểu hết chuyện này. Nhưng mẹ không nói gì khi thức ăn được mang đến, còn tớ và chị Rita mải mê ăn món thịt đo đỏ, say sưa thưởng thức từng miếng thịt.

Lạ thật. Từ khi học tiểu học tới giờ, tớ đã tham dự vô số buổi khiêu vũ và sự kiện bán chính thức. Nhưng đây là lần đầu tiên tớ đi mua váy với một nhóm bạn. Việc này thực sự nâng cao tầm quan trọng của hội, và khẳng định tụi tớ sẽ có vô số niềm vui ngay cả khi không có tụi con trai. Tớ nghĩ người bán hàng cũng thấy hơi khó chịu khi phải tiếp đón tận sáu khách hàng nữ chạy lung tung quanh gian váy hò hét lẫn nhau nhưng chị Rita nhanh chóng nắm quyền kiểm soát.

Xét về độ nóng bỏng thì em xứng đạt đạt điểm ưu đấy!
chị nói với Amy khi cô nàng bước ra khỏi phòng thử đồ với chiếc váy màu đen.
Trong khi tớ đứng nhìn, chị lấy điện thoại từ trong túi ra và bắt chước người dẫn chương trình trò chơi.
Tiếp theo là Amy Miller trong chiếc váy sa-tanh màu đen. Quý vị hãy chú ý đến các hạt được đính trên tay áo và phần eo thon gọn để thấy bộ ngực phổng phao của nàng nổi bật lên…

Amy đỏ bừng mặt, khẽ xoay chân và nhún gối chào.
Cánh cửa phòng thử đồ bên cạnh hé mở.
Sẵn sàng đến lượt em nhé?
Tracy hỏi khi cô nàng bước ra để mấy chị em tớ chiêm ngưỡng chiếc váy của cô nàng… hay gọi là gì gì cũng được.
Mấy chị em tớ chỉ biết nhìn. Tracy mặc thứ tốt nhất nên được miêu tả là một chiếc áo khoác ngoài – một chiếc áo khoác hoa hòe hoa sói gớm guốc mà ngay cả bà nội tớ cũng không thèm đếm xỉa đến. Tracy vênh váo đi đến chiếc gương ba chiều.
Pen ơi, tớ sẽ sắm một cái tủ quần áo khi tụi mình trở thành hai mụ gái già.
Cô nàng mỉm cười khi cởi chiếc áo khoác gớm ghiếc đó ra và để lộ một chiếc váy lụa đỏ vừa khít với một chiếc đai bên dưới. Trông cô nàng đẹp mê hồn.
Chị Rita ơi – độ nóng bỏng của em đáng mấy điểm?


Điểm tối đa!

Tracy khẽ vỗ tay vào đùi và sung sướng nhảy lên nhảy xuống. Tớ nhìn thấy càng ngày cô nàng càng cư xử giống Diane hơn.
Chắc chắn cô nàng sẽ thủ tiêu tớ ngay nếu tớ nói ra điều đó.

Vậy là các em đều có váy rồi,
chị Rita nói khi bọn tớ kiểm tra váy của nhau. Diane có một chiếc váy xếp li màu hồng, Jen có chiếc váy đen không dây cổ điển, Morgan mặc chiếc váy lộ đỏ để lộ vòng eo thon thả trong khi tớ chọn chiếc váy màu đen với dây đeo quanh cổ và một chiếc áo sơ mi ngắn vừa khít.
Bọn tớ xếp hàng trước gương để nhìn tổng thể.

Cậu biết không,
Jen nói.
Thật vui vì tớ tìm được một chiếc váy cho mình. Ngày trước, tớ luôn mua váy chỉ vì cậu ấy sẽ thích chiếc váy đến mức…


Ừ,
Amy nói.
Thích đến mức cởi tuột nó ra.

Jen mỉm cười.
Tớ thấy gánh nặng đã được trút bỏ khỏi hai vai.

Diane lo lắng cắn môi.
Tớ biết, đặc biệt là kể từ khi tớ có thể tập trung vào các việc khác. Thật ra là tớ cần sự giúp đỡ của cậu Jen ạ. Tớ quyết định thôi không làm hoạt náo viên sau Bữa tiệc Khiêu vũ này… và tớ sẽ xin vào đội bóng rổ.

Có hai người há hốc miệng ra. Chị Rita vỗ tay tán thưởng.

Thánh thần ơi!
Tracy kêu lên.
Diane ơi! Cậu…

Diane đỏ mặt và ngó xuống sàn nhà.

…quả là ấn tượng!

Diane cười thật tươi.
Thật sao?


Thật chứ sao! Tớ mong quá đến khi thầy hiệu trưởng Braddock nghe được tin này. Thầy sẽ tự tử mất nếu thầy phát hiện ra một trong số các hoạt náo viên yêu dấu của thầy ấy… ừm, đổi đội.

Diane cười.
Tớ chỉ có thể hình dung lời đồn đại sẽ được dấy lên ra sao một khi tớ tiết lộ thông tin này với đám con gái trong trường.


Cậu có phiền không nếu tớ hỏi tại sao cậu lại quyết định tham gia vào đội bóng rổ? Quyết định này cũng không dễ dàng gì mà,
Jen nói.

Không, không khó lắm đâu. Tớ vẫn rất thích bóng rổ, và tớ thường tập bóng với bố vì bố không có con trai để chơi cùng. Nhưng tớ muốn trở thành một phần của đội. Tớ muốn thử một cái gì đó khác. Có thể là tớ hơi ích kỷ, nhưng tớ chán phải cổ vũ cho người khác rồi. Tớ muốn người khác cổ vũ cho tớ.


Cậu có muốn tham dự ngay trong tuần này và tập luôn không?
Jen gợi ý.
Diane mỉm cười.
Thế thì hay quá. Ryan cũng đang tập với tớ, và bọn tớ vẫn thường tập với nhau vào cuối tuần.


Thật sao?
Tracy hỏi.

Ừ!
Nét mặt Diane nhanh chóng thay đổi.
Khoan đã nhé – giữa bọn tớ không xảy ra chuyện gì đâu nhé. Hy vọng cậu không nghĩ thế.

Tracy nhún vai.

Cậu ấy vẫn động viên tớ tham gia đội, và tớ cần phải tập luyện để biết mình có cơ hội không. Nhưng hình như cậu ấy nghĩ là tớ sẽ làm tốt. Có lẽ không phải là khởi đầu hay gì gì đó, nhưng với tớ điều đó không thành vấn đề. Tớ chỉ muốn tham gia đội bóng rổ thôi.

Jen gật đầu.
Đó là tinh thần của đội đấy! Và tớ tin là cậu sẽ tập rất tốt.


Tớ cũng không biết…

Tất cả bọn tớ đều động viên Diane. Tớ thấy cô nàng mỗi lúc một tự tin hơn khi nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người.
Tracy giơ một tay ra và tất cả bọn tớ cùng nhìn bàn tay đó trong một giây.
Nào các cậu…
cô nàng nói.
Tớ đặt tay lên mu bàn tay ấy, và mọi người lần lượt đặt tay theo. Bọn tớ đứng đó, trong bộ váy mới và trước hàng gương soi.
Tracy nhìn tớ muốn nói gì đó.

Chúc mừng các thành viên mới của chúng ta, chúc mừng các bộ váy cho đêm hội Khiêu vũ mê ly, và chúc mừng Diane, nữ siêu nhân bóng rổ!

Bọn tớ hưởng ứng và hò reo. Mấy chị bán hàng tội nghiệp đứng cạnh đó suýt chết ngất tại quầy.
Sau khi mua xong váy vó, Tracy gợi ý bọn tớ
phải đi ăn nhiều đến mức không mặc vừa váy nữa thì thôi.
Bọn tớ đã ăn hết sức mình.
Sau khi tạm biệt nhau, Tracy đưa chị Rita và tớ về nhà. Tracy cho đĩa vào đài.
Thưa quý cô Penny Lane, tôi có bất ngờ dành cho quý cô.
Giọng hát của ban nhạc Beatles ngân vang khắp ô tô.

Ôi, Tracy ơi! Không tin được…


Ừm, tớ muốn nghĩ rằng tớ cũng có thể mang lại bất ngờ lắm chứ!
cô nàng nháy mắt với tớ.
Chị Rita nhoài người lên giữa người lái xe và ghế hành khách.
Pen à, em biết không, hai em sẽ càng ngày càng nổi tiếng cho mà xem. Bố sẽ xây thêm phòng để đủ chỗ cho các em đấy.

Tớ mỉm cười. Có lẽ chị Rita nói đúng. Có lẽ đây mới là khởi đầu.
Tracy vặn to nút âm thanh và ba người bọn tớ cùng hát theo ban nhạc.
I’ve got to admit it’s getting better…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hội Những Trái Tim Cô Đơn.