Chương 3 Tớ thấy mất mát, tớ cần phải trốn chạy
-
Hội Những Trái Tim Cô Đơn
- Elizabeth Eulberg
- 1337 chữ
- 2020-05-09 02:39:35
Số từ: 1327
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Chỉ có một việc duy nhất giúp tớ xoa dịu nỗi đau. Tớ tìm đến bốn chàng trai duy nhất chưa bao giờ làm tớ thất vọng. Bốn chàng trai duy nhất chưa bao giờ làm tan vỡ trái tim tớ, và họ cũng chưa bao giờ khiến tớ tuyệt vọng.
John, Paul, George và Ringo.
Ai cũng sẽ hiểu được điều này nếu họ từng bám riết lấy một bài hát như bám lấy một tấm phao cứu sinh. Hay nếu họ hát một bài hát để nói lên cảm xúc, hoặc kỷ niệm. Hay nếu tâm trí họ chỉ ngẫm nghĩ đến một bản nhạc để nhấn chìm một cuộc trò chuyện, hay một khung cảnh nào đó.
Ngay khi quay trở lại phòng và lòng dạ tan nát trước sự khước từ của Nate, tớ bật nhạc to đến mức giường của tớ rung bần bật. Ban nhạc Beatles luôn là lớp vỏ bọc an toàn của tớ. Họ là một phần cuộc đời tớ từ trước khi tớ chào đời. Thực tế, nếu không phải vì Beatles, có lẽ tớ chưa bao giờ được sinh ra.
Bố mẹ tớ gặp nhau tại một điện thờ tạm tại công viên Chicago vào đúng đêm tài tử John Lennon bị bắn chết. Họ là người hâm mộ suốt đời của ban nhạc, và sau này, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt tên ba đứa con gái theo tên ba ca khúc của nhóm Beatles: Lucy in the Sky with Diamonds, Lovely Rita, và Penny Lane.
Tất nhiên, hai chị gái tớ đủ may mắn để có tên đệm bình thường, nhưng bố mẹ tớ lại đặt cho tớ trọn vẹn một cái tên là tên bài hát của Lennon/McCartney: Penny Lane. Tớ được sinh ngày 7 tháng Hai – ngày kỷ niệm nhóm Beatles đến Hoa Kỳ lần đầu tiên. Tớ không tin đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tớ không ngần ngại tin rằng chắc chắn mẹ tớ không chịu rặn đẻ để tớ phải được sinh ra vào đúng ngày hôm đó.
Phần lớn các kỳ nghỉ của gia đình tớ đều được tổ chức tại Liverpool, nước Anh. Tất cả các tấm thiệp Giáng sinh mà nhà tớ gửi đi đều được gia đình tớ sáng tạo từ các bìa đĩa nhạc của nhóm Beatles. Thực ra mà nói, đáng ra tớ phải căm ghét nhóm Beatles. Đáng ra tớ phản đối họ. Nhưng thay vào đó, nhóm nhạc này lại trở thành một phần của tớ. Dù buồn hay vui tớ đều được vỗ về bằng lời hát, tiếng nhạc của họ.
Lúc này, tớ cố nhấn chìm lời nói của Nate bằng tiếng kèn của bản nhạc Help! Cùng lúc đó tớ cũng với tay lấy cuốn nhật ký. Cuốn sổ bìa da nằng nặng trong tay tớ, sức nặng của những năm tháng cảm xúc như làm cuốn sổ trĩu xuống. Tớ mở sổ và liếc mắt nhìn nội dung, hầu hết là lời bài hát của nhóm Beatles. Với người khác, có lẽ đây là sự kết hợp vô lý, nhưng với tớ, lời bài hát có ý nghĩa nhiều hơn ngôn từ. Nhiều hình ảnh lướt qua trong tâm trí tớ: điều tốt, điều xấu, và chàng-trai-liên-quan.
Đau khổ quá. Tớ bắt đầu xem lại các mối quan hệ cũ.
Theo Tracy, Dan Walker – một nam sinh lớp trên – là
chàng trai nổi bật nhất.
Hồi còn học lớp 10, chúng tớ hẹn hò với nhau trong bốn tháng. Mối tình khởi đầu rất suôn sẻ – nếu bạn nghĩ suôn sẻ tức là đi xem phim rồi đi ăn pizza với các cặp đôi khác trong thị trấn vào mỗi tối thứ Sáu. Cuối cùng, Dan nhầm tớ với một nhân vật trong phim Almost Famous, và nhân vật này cũng tên là Penny Lane. Đó là một cô gái đi theo cổ vũ cho các ban nhạc, vì vậy cái đầu đần độn của Dan tưởng rằng tớ sẽ say mê đắm đuối nếu cậu ấy đánh ghi-ta bản Stairway to Heaven. Tớ sớm học được rằng: Vẻ điển trai không làm nên nghệ sĩ ghi-ta. Ngay khi Dan nhận thấy tớ chưa lột quần lột áo, cậu ta thay đổi ngay thái độ.
(Almost Famous: Một bộ phim rất nổi tiếng về nhạc rock.
Stairway to Heaven: Nhạc phim Almost Famous)
Kế đến là Derek Simpson, và tớ dám chắc rằng cậu ấy hẹn hò với tớ vì cậu ấy tưởng cậu ấy sẽ được mẹ tớ – một dược sĩ – cho thuốc miễn phí.
Darren McWillam cũng chẳng khá hơn. Chúng tớ bắt đầu hẹn hò ngay trước khi xảy ra cơn-điên-Nate trong mùa hè này. Trông cậu chàng khá dễ thương, cho đến khi cậu chàng cua cả Laura Jaworski – đâu ngờ cô nàng là bạn tốt của tớ. Cậu ta làm sự việc vỡ lở khi mua vé cho cả hai bọn tớ cùng một ngày. Cậu ta cũng không nhận ra rằng hai bọn tớ thường so lịch hẹn hò với nhau.
Dan, Derek và Darren – ba gã bạn trai chỉ trong một năm học lớp 10. Tớ đã bị lừa phỉnh, bị dối gạt và bị lợi dụng. Bài học tớ rút ra là gì? Là tránh xa mấy gã choai choai có tên bắt đầu bằng chữ D, vì cả đám bọn chúng đều là Devil.
(Devil: nghĩa là ma quỷ)
Có lẽ tên thật của Nate là Dante – Kẻ Phá hoại Giấc mơ. Vì cậu ta còn tồi hơn gấp mười lần so với ba tên D kia cộng lại.
Tớ bỏ sổ xuống. Tớ tức Nate phát điên lên, đúng thế. Nhưng tớ giận tớ hơn cả. Tại sao tớ lại cho phép mình làm thế cơ chứ? Sau mấy mối tình kia, tớ được gì hơn là một trái tim tan vỡ? Tớ thông minh hơn thế cơ mà. Đáng ra tớ phải biết hơn thế chứ.
Có phải tớ thực sự muốn bị lợi dụng không? Liệu có ai xứng đáng nhận được điều đó không?
Tớ cứ nghĩ đó là Nate, nhưng tớ nhầm to.
Tớ định bụng gọi điện cho Tracy – nỗi khốn khổ này cần sự bầu bạn của bạn ấy – khi có gì đó lọt vào tầm nhìn của tớ. Tớ đi về phía tấm áp phích Beatles ưa thích và bắt đầu lần lần các ngón tay dọc theo các nét chữ: Sgt. Pepper’s Lonely Hearts Club Band.
Suốt bảy năm qua ngày nào tớ cũng nhìn tấm áp phích. Tớ cũng đã nghe đĩa nhạc đó – một trong những đĩa nhạc yêu thích của tớ – hàng trăm lần. Đối với tớ, cứ như thể đó luôn là một từ đơn dài dằng dặc: Sgt.P epper’sLonelyHeartsClubBand. Nhưng lúc này ba từ hoàn toàn tách biệt, và tớ thấy một thứ hoàn toàn mới mẻ bên trong đó.
Cô đơn
Trái tim
Hội
Và đó là khi sự việc xảy ra.
Một việc liên quan đến ba từ này.
Cô đơn. Trái tim. Hội.
Về mặt lý thuyết, ba từ này nghe có vẻ ảo não. Nhưng âm nhạc không hề ảo não.
Không, Hội những trái tim cô đơn này đối lập với sự ảo não. Hội này rất sống động.
Câu trả lời xuất hiện trước mắt tớ từ lâu lắm rồi. Có một cách để không bị lừa phỉnh, dối gạt và lợi dụng.
Tớ sẽ không tra tấn mình bằng cách hẹn hò với các gã trai tồi tệ nữa. Tớ sẽ thưởng thức hương vị độc thân ngọt ngào. Sẽ có một lần tớ tập trung vào chính mình. Năm lớp 11 sẽ là năm của tớ. Sẽ chỉ về tớ, về Penny Lane Bloom, thành viên duy nhất và nhà sáng lập của Hội những trái tim cô đơn.