• 52

Chương 5 Ngày đầu tiên đi học


Số từ: 1746
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Tớ vẫn chưa đến trường, vậy mà tớ đã phải đối mặt với quân thù. Không phải Nate – cậu ấy đi rồi. Mà là những kẻ giống Nate.

Ặc, cậu có tin là thằng em tí hon của tớ đi học trung học rồi không?
Tracy ra hiệu về ghế sau trong ô tô, ở đó em trai Mike của cô nàng đang thổi thổi chiếc iPod.
Và Pen này, tớ không nhìn thấy cái sừng nào trên đầu cu cậu đâu.


Chưa thấy thôi.
Tớ cười tự mãn với cô nàng.
Mikey Larson bé bỏng là học sinh lớp 10… một đứa con trai… một trong số bọn họ.
Tớ tự hỏi khi nào cu cậu bắt đầu hành xử như các nam sinh khác trong trường McKinley. Liệu trường có tổ chức lớp học bí mật dạy đám nam sinh đó cách trở thành các gã choai choai điển trai nhưng đầu óc rỗng tuếch không nhỉ?
Khi Mike bước xuống ô tô của Tracy tớ mới nhận thấy hai chị em bọn họ giống nhau đến thế nào, từ mái tóc vàng hoe ngớ ngẩn đến đôi mắt màu nâu đỏ và khuôn mặt hình trái tim.
Tracy nhìn tớ từ đầu đến chân.
Ái chà, đôi giầy đẹp quá. Hôm nay trông cậu ngon mắt lắm.
Cô nàng soi gương chiếu hậu để tô son bóng.
Cậu định tạo ấn tượng với một chàng trai đặc biệt hở?

Tớ rên lên.
Không – tớ chỉ muốn làm đẹp cho chính mình thôi.

Tracy nhìn tớ với ánh mắt cho thấy cô nàng không tin tớ chút nào.
Tớ không quan tâm. Đây sẽ là khởi đầu của một năm học mới tha hồ thú vị. Tớ mở cửa xe đi vào trường, trong lòng phấn chấn về một khởi đầu tươi mới, trừ sự điên cuồng của tụi con trai.
Nụ cười của tớ nhanh chóng tan biến khi người đầu tiên tớ nhìn thấy là Dan Walker, cậu chàng đang mặc chiếc áo vét thêu chữ mà có lần tớ
đã mượn
từ hồi bọn tớ còn hẹn hò. Thật là hay khi tớ được chào đón bằng một ký ức về chuyện hẹn hò quái quỷ từ xửa từ xưa. Tớ cảm thấy biết ơn quá vì Nate ở cách xa tớ hàng trăm dặm, đâu mãi tận Chicago xa xôi. Tớ quẹo vào góc để tránh mặt Dan, và gặp Kevin Parker – và rõ ràng hôm nay anh chàng vẫn thờ ơ đến mức không dành cho Tracy nổi một giây một phút.
Nỗi thất vọng dâng trào khi tớ tiếp tục quan sát bạn bè cùng lớp. Tớ đi qua hành lang này hàng nghìn lần rồi, nhưng hình như đây là lần đầu tiên hai mắt tớ mở to ra. Tớ chỉ thấy đám con gái ngả ngớn ve vãn đám con trai, từng đôi trai gái nắm tay nhau, còn đám nam sinh thì… ôi chao… nam sinh: tụi nó nói oang oang, đáng ghét, tự cao tự đại. Tụi nó không cần phải tìm con gái làm gì; tụi con gái ào đến với tụi nó.
Cặp sách của tớ rung rung và tớ lấy điện thoại ra. Tớ đứng khựng lại và Brian Reed đâm bổ vào tớ.
Mắt mũi để đâu đấy!
cậu chàng hét lên khi ả bạn gái – Pam – đang giận dữ nhìn tớ. Lạy trời đừng để cho hai đứa nó nắm tay nhau suốt 24/7.
Tớ thoát khỏi cơn sửng sốt. Tớ tin chắc là có sự nhầm lẫn gì đây. Nhưng không – chiếc điện thoại khẳng định một sự thật tàn nhẫn: Đó là tin nhắn của Nate. Dù không ở gần bên nhưng rõ ràng là cậu ta vẫn tìm ra cách để tra tấn tớ.
Chúc cậu một ngày vui vẻ.
Gì đây? Thứ nhất, cậu ta biết thừa là tớ không thèm nói chuyện với cậu ta nữa. Thứ hai, mới chỉ có hai tuần trôi qua – hai tuần, chẳng lẽ cậu ta nghĩ tớ quên chuyện đó rồi sao? Thứ ba, không lẽ cậu ta còn đểu cáng hơn thế sao? Tớ xóa tin nhắn và nhét điện thoại vào túi.
Tớ nhất quyết không chịu để Nate Taylor phá hoại thêm một ngày nào nữa trong đời.

Bloom ơi Bloom, trông cậu buồn quá!
Ryan Bauer khoanh tay dựa lưng vào tủ đựng đồ cá nhân và nở một nụ cười ranh mãnh.
Thế có điên không. Tớ không có hứng để đôi co vớ vẩn với cậu ta.

Sao nào?
Tớ sốt ruột hỏi khi mở cửa tủ – dưới tủ cậu ta ba ngăn.
Ryan ngượng nghịu nhìn tớ.
À, không có gì.
Cậu ta túm lấy thời khóa biểu của tớ giữa một chồng sách.
Ryan Bauer là một trong những đứa con trai có một cô bạn gái bám rít rìn rịt lấy cậu ta, vì hình như cuộc đời cô nàng chỉ xoay quanh cậu ta. Cậu ta là hình mẫu lý tưởng của đám học sinh trong trường: một cầu thủ tài năng với điểm số cao chót vót, và điển trai. Chiều cao hơn 1,8 mét, cơ thể cường tráng; đôi mắt màu xanh lơ đẹp lạ lùng; và lúc nào cậu ta cũng đưa tay lên vuốt mái tóc đen dợn sóng. Lẽ đương nhiên cậu ta là một trong các gã trai thích tán tỉnh nhất trường. Tớ vốn quen với kiểu ăn nói ve vãn đó, nhưng hôm nay tớ không có ý định nâng cao lòng tự trọng của cậu ta lên.
Cậu ta là một nam sinh. Một gã choai choai. Tớ thừa biết là cậu ta còn giấu đồ chơi trẻ em và chó con bằng nhựa trong tủ.
Gần như tớ không thể nhận ra cậu ta nếu Diane Monroe không bám riết lấy cậu ta mọi lúc mọi nơi. Ryan và Diane hẹn hò nhau lâu lắm rồi. Ừm, chính xác là từ hồi lớp bảy, và kéo dài mãi đến tận khi lên trung học. Diane là hình mẫu bạn gái tiêu biểu cho một nam sinh giỏi giang như Ryan: một đứa con gái tóc vàng bóng mượt, đôi mắt màu xanh ươn ướt, dáng vóc mỏng manh như siêu mẫu, và luôn luôn, luôn luôn đeo biểu tượng Hoạt náo viên/Chủ tịch hội sinh viên.

Trời đất, tụi mình chỉ học chung môn Lịch sử Thế giới thôi kìa,
Ryan đang nói với tớ.
Todd cũng học lớp này. Hay thật.


Ừ, hay.
Tớ cũng không thèm cố che giấu sự mỉa mai trong lời nói.

Anh ơiiii!
Tớ ngó qua hành lang và nhìn thấy không ai khác ngoài Hoa khôi Diane Monroe đang cười tươi hớn hở và tiến về phía bọn tớ. Hình như con nhỏ có giác quan thứ sáu mách bảo rằng Ryan đang trò chuyện với một đứa con gái khác. Tớ cố không trợn tròn mắt lên trong khi lấy sách vở ra khỏi tủ.
Chúc anh ngày đầu tiên vui vẻ!
con nhỏ nói.
Tớ đóng sập cửa và đi đến lớp học tiếng Tây Ban Nha – nhưng Diane cản đường tớ; con nhỏ đứng trước mặt tớ với nụ cười còn rạng rỡ hơn thế, và nụ cười đó khiến tớ mê tít trong một giây ngắn ngủi.

Chào Penny,
con nhỏ nói.
Nghỉ hè vui không?
Hai mắt con nhỏ hấp háy nhiệt tình. Vậy thôi cũng đủ làm tớ buồn nôn.
Tớ lúng túng nhìn con nhỏ. Tại sao con nhỏ lại nói chuyện với tớ nhỉ? Đã từ lâu lắm lắm rồi tớ và con nhỏ có nói chuyện với nhau đâu.

Ừ, chào cậu, Diane.
Tớ không hiểu sao tụi nó đứa nào cũng phải nói đến kỳ nghỉ hè trong ngày đầu tiên của năm học mới. Nghe khó chịu phát điên lên. Mùa hè qua rồi. Đâu cần phải nghĩ đến nó nữa. Không bao giờ phải nghĩ lại làm gì.

Này, cậu thấy gì không?
Diane xoay người trước mặt tớ. Mọi thứ của con nhỏ đều toát lên vẻ hoàn hảo – không có gì thay đổi – vì vậy tớ chỉ nhún vai.
Penny này.
Trông Diane có vẻ sững sờ.
Quần áo của tớ – cậu không nhớ sao?
Tớ cẩn thận ngó nghiêng quần áo của con nhỏ: áo cộc tay bó sát, bên ngoài là áo sơ mi đen, bên dưới là váy ngắn hồng xếp li, và đôi guốc quai cao mười phân. Tớ nhún vai. Rõ ràng là tớ không nhớ gì.

Kìa Penny!
Diane vén áo cộc tay lên và để lộ chiếc áo sơ mi với biểu tượng của nhóm Beatles.
Nào, cậu nhớ ra chưa? Tụi mình vẫn thường mặc áo sơ mi có biểu tượng của nhóm Beatles vào ngày đầu tiên của năm học mà.

Tớ há hốc miệng. Ừ nhỉ, hồi tụi tớ mười tuổi… và vào các buổi học nói.

Ừ, xin lỗi cậu nhé,
tớ nói.
Lâu lắm rồi còn gì.

Hai vai Diane thõng xuống. Tớ không dành cho con nhỏ câu trả lời mà nó mong muốn.
Con nhỏ chờ đợi điều gì chứ? Lần cuối cùng tớ đeo biểu tượng trong ngày đầu đi học là hồi tớ học lớp tám. Hôm đó tớ đi học muộn vì Diane không đến nhà đón tớ như mọi khi. Hôm đó là ngày người bạn thân nhất của tớ quên không mặc áo có biểu tượng của nhóm Beatles. Và hôm đó cũng là ngày tớ nhận thấy tình bạn của bọn tớ đã chấm hết. Bọn tớ chơi thân với nhau gần mười năm. Mẹ bọn tớ quen nhau trong Hội yêu sách từ hồi bọn tớ còn mặc tã và hai bà mẹ quyết định cho bọn tớ chơi với nhau thường xuyên. Mẹ con nhỏ thường đón bọn tớ sau giờ học và đưa bọn tớ đến công viên, hoặc đưa bọn tớ về nhà tớ để bọn tớ chơi đùa trong sân.
Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa. Không còn gì khác quan trọng với Diane kể từ khi Ryan xuất hiện.
Diane quyết định rằng cuộc đời con nhỏ chỉ dành cho riêng một người.
Và con nhỏ phải lựa chọn, hoặc bạn gái thân, hoặc bạn trai.
Và bạn biết con nhỏ chọn ai rồi đấy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hội Những Trái Tim Cô Đơn.