• 54

Chương 7 Cậu không thể phớt lờ tớ mãi được.


Số từ: 1089
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Tớ vào lớp lịch sử thế giới và lớp học chật cứng.
Cô Barners xếp chỗ ngồi theo thứ tự abc (độc đáo làm sao!) và tớ được xếp ngồi giữa Ryan và Todd, Derek Simpson ngồi sau tớ hai bàn, còn Kevin Parker (nỗi ám ảnh lớn nhất của Tracy) và Steve Powell (thứ tự thấp hơn trong danh sách của cô nàng) ngồi ngay phía trên tớ.
Trong lớp còn mỗi ba nữ sinh khác, và bọn họ được xếp chỗ cách xa tớ.

Chào cậu, Senõrita(1) Penny.
Todd chào tớ khi tớ ngồi vào chỗ. Ban sáng bọn tớ học chung môn tiếng Tây Ban Nha (tớ thất vọng biết bao nhiêu) và bọn tớ được chỉ định là cặp đôi học làm hội thoại với nhau. Todd dành phần lớn thời gian để nghĩ ra các từ khác nhau bằng cách điền thêm chữ o vào cuối – cái ghế o, bánh sandwich o, bóng đá o(2).
(1.Senõrita: Nghĩa là Tiểu thư
2.Nguyên văn: chairo, sandwicho, footballo)
Ryan ngồi xuống cạnh tớ.
Thật là ngạc nhiên quá,
cậu ta nói.
Todd nhoài người sang phía bàn tớ.
Chào Penny, cậu định đặt tên cậu trong tiếng Tây Ban Nha là gì?

Tớ nhún vai. Tớ nào đã nghĩ gì đến điều đó đâu.
Todd nói tiếp,
Bởi vì tớ định bụng đặt tên cho mình là Nacho (3), còn cậu là Margarita(4), và nếu bọn mình phải ghép cặp học chung, Sẽnora(5) Coles sẽ phải gọi bọn mình là Margarita và Nacho.
Todd cười ồ, ngồi trở lại ghế và giơ tay dương dương tự đắc.
(3. Một món ăn kiểu Mê‐hi‐cô. Cũng là một tên gọithân mật dành cho con trai.
4. Tên một loại rượu.
5. Nghĩa là Cô (tức cô giáo Coles))
Tớ phải cố hết sức để phớt lờ cậu ta.

Gì vậy?
Ryan hỏi.
Bloom ơi, cậu dùng gã Chesney này để cắm sừng tớ à? Nghiêm túc nhé, tớ cứ nghĩ khiếu thẩm mỹ của cậu phải tươm hơn cơ.

Ờ, giống như tôi là người phụ tình vậy. Tôi chưa có bạn gái đâu đấy.
Todd làm cử chỉ thô lỗ với Ryan và hai đứa nó bắt đầu huyên thuyên xem buổi tối hôm tới ai sẽ cua được nhiều em hơn.
Tớ tự hỏi liệu khu vực này có trường trung học nào dành riêng cho nữ sinh không.
Cũng có nghĩa là hoa cúc.
Tớ chưa bao giờ nhẹ nhõm đến vậy khi nghe tiếng chuông báo tiết cuối cùng trong ngày. Tớ nhảy vọt ra khỏi lớp như thể lớp học đang trong cơn hỏa hoạn và tớ phi thẳng đến tủ đựng đồ. Ở đó tớ thấy Diane đang đứng đợi. Không phải đợi tớ đâu nhé. Đợi Ryan chứ. Hiển nhiên là vậy rồi.
Nhưng con nhỏ lại giơ tay vẫy.
Chẳng phải nó cũng có tủ đựng đồ sao ?

Chào Penny!
con nhỏ nói khi tớ đến gần hơn.
Tối thứ Sáu này cậu có đến xem trận thi đấu không?


Có.
Tớ cố tỏ ra bận tìm sách Sinh học. Tớ không biết tại sao bỗng nhiên con nhỏ lại thích thú với lịch giải trí của tớ đến vậy.

Cứ làm như có người muốn bỏ lỡ trận đá lộn lung tung của mấy con lừa ngu dốt ấy,
Todd nói; cậu ta đang đi với Ryan, sau đó cậu ta dừng lại giơ tay ra dấu hiệu 50-50.
Bố của Bauer cũng đến đó cho coi! Như vậy cũng đủ để đến xem rồi. Việc này xảy ra thường xuyên như, cái gì nhỉ, nguyệt thực, hay cái gì đại loại thế…

Ryan nhìn Todd trừng trừng và đóng sầm tủ lại. Tớ biết Ryan từ hồi tiểu học, và tớ chưa bao giờ nhìn thấy bố cậu ấy. Chỉ thấy mẹ và dượng cậu ấy thôi, chắc chắn là vậy. Nhưng không có bố cậu ấy. ớ chỉ biết chú ấy là một luật sư giỏi giang ở Chicago.
Có sự khước từ kỳ quái trong nhóm bọn họ – tớ không muốn gia nhập nhóm đó. Tớ lấy điện thoại và lòng dạ tớ lộn mèo khi tớ nhận được một tin nhắn nữa từ Nate.
Cậu không thể phớt lờ tớ mãi được.
Tớ nhấn mạnh vào nút XÓA. Chắc chắn là tớ đang cố gắng phớt lờ cậu ta đấy.

Penny ơi?
Giọng của Diane.

Gì?
Tớ ngẩng đầu lên và thấy con nhỏ đứng một mình. Tớ không nghe thấy tiếng bước chân Todd và Ryan rời đi. Tại sao con nhỏ vẫn đứng đây?

À, ừm, ờ, tớ băn khoăn…
Con nhỏ lo lắng cuộn cong mép vở.
Ý tớ là, tớ thấy bọn mình không nói chuyện với nhau lâu lắm rồi, và tớ vui lắm nếu bọn mình có thể đi đâu đó với nhau – chẳng hạn xem phim, hay đi ăn tối, ừ, nếu cậu muốn.

Con nhỏ không nói thật đâu, tớ nghĩ bụng.

À, ờ, ừm…

Sao không nói luôn xem bạn cần gì ở tôi để cho xong chuyện?

Tối mai cậu có rảnh không?
con nhỏ hỏi.

À,
tớ dùng mẹo để cố nghĩ ra một lý do giúp tớ không phải đi với con nhỏ này.

Tớ nghĩ tụi mình nên đi đến trung tâm mua sắm và mua gì đó ăn. Cũng vui phải không?

Không, không vui đâu…
Tớ nhìn Diane. Đôi mắt con nhỏ mở to, và đôi mắt đó như muốn nói rằng nó thực tâm muốn đi chơi với tớ. Như vậy là con nhỏ đang thực sự khao khát trở thành học sinh lớp 11 đầu tiên chiến thắng trong cuộc thi Nữ hoàng Khiêu vũ đến mức nó sẵn sàng vận dụng chiến lược chiếm lòng tin của quân thù.
Từ từ đã, tớ thầm nghĩ. Đây là Diane Monroe. Vẫn là con nhỏ Diane đã từng xóa sổ mình cả triệu lần. Một đứa con gái không bao giờ coi bạn bè hơn Ryan. Nếu mình đồng ý, chắc chắn con nhỏ sẽ hủy hẹn để đi với Ryan. Chắc chắn là như vậy.

Tớ nghĩ chắc được,
tớ nói. Tớ biết tớ dư sức bịa ra lý do thoái thác (ví dụ tớ phải làm việc tại phòng khám răng của bố) nếu con nhỏ không hủy hẹn với tớ trước.
Diane khẽ nhảy lên.
Được nhé! Tớ sẽ đợi cậu sau giờ tan học ngày mai!

Tớ không định nín thở đâu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hội Những Trái Tim Cô Đơn.