• 4,566

Chương 13: Một đoạn ghi hình


Dù nói thế nào thì chuyện Doanh Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn cũng là sự thật.

Đó là vào ngày mười bảy tháng một, hơn một tháng trước, trường trung học Thanh Chỉ vừa mới cho học sinh nghỉ chưa được bao lâu. Gần đến dịp cuối năm, Doanh Chẩn Đình bận rộn xử lý chuyện công ty, Chung Mạn Hoa thì phải đưa Đại tiểu thư nhà họ Doanh đi Châu Âu học trao đổi nửa học kỳ. Đây là cơ hội không dễ dàng gì mới giành lấy được, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư ai quan trọng hơn, chuyện này căn bản không cần phải nghĩ.

Nhưng mà dù sao cũng là con gái ruột của mình, Chung Mạn Hoa không thể hoàn toàn bỏ mặc, bà ta vốn định đưa Doanh Tử Khâm tới nhà họ Chung, nhưng bên phía nhà họ Chung lại không bằng lòng.

Cũng may Doanh Lộ Vi đưa ra đề xuất giúp trông hộ, Chung Mạn Hoa liền yên tâm ở lại Châu Âu thêm mấy ngày, kết quả còn chưa đợi bà ta trở về, thì đã có tin con gái nuôi nhà họ Doanh không biết liêm sỉ, đi quyến rũ chủ của mình.

Bà ta lập tức đổi vé máy bay bay về thành phố Hồ, lúc này mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Giang Mạc Viễn trước giờ đã quen làm việc trong khách sạn trung tâm Queen, đây là chuyện cả thành phố Hồ ai ai cũng biết, phòng tổng thống tầng thứ 18 khách sạn trung tâm Queen là phòng riêng của anh ta.

Nhưng cô con gái do bà ta dứt ruột đẻ ra này lại dám ngang nhiên tằm ở trong đó!

Không phải cố tình quyến rũ Giang Mạc Viễn thì còn có thể vì lý do gì?

Cũng may Giang Mạc Viễn nể mặt Doanh Lộ Vi, không làm rùm beng chuyện này, nhưng anh ta cũng không chút do dự tới thắng nhà họ Doanh, chỉ thẳng mặt bảo bọn họ quản giáo con gái cho tốt.

Cho nên, dù chuyện này đã bị đè xuống, thì vẫn có lời ong tiếng ve truyền ra ngoài.

Mấy hôm nay Chung Mạn Hoa đụng phải mấy nhà giàu khác ở trên đường, đều sẽ bị người ta trước mặt sau lưng nhỏ to châm chọc.

Bà ta thật sự đã chịu đựng đủ rồi! Chung Mạn Hoa cố nén giận:
Còn không mau qua đây xin lỗi!



Chị dâu...
Doanh Lộ Vi thấy không khuyên được, chỉ đành nhìn sang cô bé:
Tiểu Khâm, cô biết chuyện này không phải lỗi của cháu, cháu qua dỗ cho chị dâu bớt giận, giận nhiều có hại cho sức khỏe.
Doanh Tử Khâm hơi co chân đứng dựa vào cửa, nghe thấy vậy nhấc mí mắt lên:
Tôi mù rồi ạ?



Tiểu Khâm, sao cháu lại mù được, không phải cháu vẫn đang khỏe mạnh.
Còn chưa nói hết câu, Doanh Lộ Vi chợt phản ứng lại, cô ta kinh ngạc:
Tiểu Khâm, sao cháu có thể nói như thế, nếu không phải nhờ Mạc Viễn, thì bọn cô cũng không tìm được cháu.


Cô ta khẽ nhíu mày, rõ ràng có chút không vui.

Giang Mạc Viễn là đối tượng mà các tiểu thư danh giá ở thành phố Hồ đều muốn cưới, sao có thể nói là mắt mù?

Chẳng phải cũng mắng luôn cả cô ta hay sao? Doanh Lộ Vi mím môi, cúi đầu xuống, lộ ra dáng vẻ buồn bã.

Doanh lão phu nhân sao có thể nhìn con gái mình chịu ấm ức, bà ta giận đến mức bật cười:
Quả nhiên là từ quê lên, ngang ngược khó bảo, cái gì cũng nói ra miệng được!
Chuyện ồn ào như thế, đám người hầu đương nhiên cũng đều nghe thấy hết. Bọn họ tò mò nhìn qua, trong ánh mắt hướng về cô bé ngập tràn sự khinh miệt.

Ngón tay Chung Mạn Hoa run lên, trước giờ bà ta chưa từng khó xử đến thế. Hơn nữa, khó xử này còn là do con gái ruột của bà ta đem đến, đứa con bà ta mang nặng đẻ đau lại sinh ra để khắc bà ta đấy à? Vừa nghĩ tới điều này, máu trong người Chung Mạn Hoa như chảy ngược, xông thẳng lên đầu,
rầm
một tiếng nổ tung.

Cuối cùng bà ta không thể nhịn nổi nữa, bước nhanh về phía trước, chuẩn bị giáng xuống một cái bạt tai...

Trong phòng khách yên tĩnh, chợt vang lên giọng nói dịu dàng của phụ nữ.


Tiểu Khâm, cháu tới phòng 1801 khách sạn Queen đợi cô, cô đã chuẩn bị cho cháu đồ tắm và quần áo mới ở trong phòng, cháu tắm xong thì đi với cô ra bến tàu có được không?


Chung Mạn Hoa sững người, bàn tay ngay lập tức dừng lại trên không:
Lộ Vi?


Doanh lão phu nhân cũng thấy ngạc nhiên.

Doanh Lộ Vi ngẩng phắt đầu dậy, nhìn cô bé với ánh mắt không dám tin. Chỉ là một cuộc nói chuyện điện thoại bình thường, sao lại ghi âm lại chứ?

Doanh Tử Khâm nhàm chán tùy ý tung điện thoại, tắt đoạn ghi âm:
Còn chuyện gì nữa không?


Công nghệ kỹ thuật của thế kỷ 21 tuyệt thật đấy, giúp cô không phải tốn chút sức lực nào. Chiếc điện thoại này không tồi, lúc gọi điện còn biết tự động ghi âm. Doanh lão phu nhân bỗng thấy ngượng ngùng. Khuôn mặt già nua cứng đơ tại chỗ, lúc xanh lúc đó, cuống quýt cả lên.

Cứ nghĩ đến những lời bà ta nói lúc trước, rồi lại nghe thấy đoạn ghi âm này, chỉ mong tìm một cái lỗ nhảy xuống cho xong.

Doanh Lộ Vi rất nhanh phản ứng lại, cô ta cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói:
Mẹ, chị dâu, đều tại con, con lại quên mất chuyện này, là con bảo Tiểu Khâm qua, nhưng lúc ấy con ra ngoài một chuyển, bảo Tiểu Khâm đợi con, không ngờ Mạc Viễn lại quay về sớm hơn dự kiến, thực ra không có chuyện gì xảy ra cả, không biết vì sao lại đồn đại thành thế này nữa.


Nói rồi cô ta còn nở nụ cười hối lỗi:
Lúc sau con đã giải thích qua với Mạc Viễn rồi, mẹ, chị dâu, không phải con đã nói, đây thật sự không phải lỗi của Tiểu Khâm rồi ư?


Tình cảm chân thành không gì sánh được. Chung Mạn Hoa bỏ tay xuống, tâm trạng phức tạp nhìn cô bé một cái, lại quay về ngồi xuống sô pha, im lặng không lên tiếng.

Doanh lão phu nhân vô cùng ngượng ngùng, chỉ muốn mau chóng quên chuyện này đi, cây gậy chống trong tay bà ta lại gõ gõ xuống nền, ánh mắt sắc bén, nhưng không còn khí thể áp đảo người khác như ban nãy nữa:
Được rồi, nếu đã không phải vì vị trí bà chủ nhà họ Giang, thì sao mày lại đẩy Vi Nhi?


Lời này khiến lửa giận vừa mới tắt của Chung Mạn Hoa lại bùng lên:
Con biết rõ cô của con bị bệnh máu khó đông rồi, mà con còn làm như thế à?


Bị rút máu thì có thể trách ai?

Rõ ràng là chuyện có thể tránh được.


Mẹ, chị dâu, không phải...
Doanh Tử Khâm còn chưa trả lời, Doanh Lộ Vi đã trợn tròn hai mắt, dáng vẻ cuống quýt:
Mọi người đang nói gì vậy, không phải con đã nói rồi ư, không liên quan đến Tiểu Khâm, khi ấy Con bé còn định tới đỡ con.



Lộ Vi, em không cần phải giải thích thay nó, nó quen thói nói dối, lúc trước đã thể rồi, em còn chiều nó?
Chung Mạn Hoa giận dữ vô cùng, vỗ lên bản một cái thật mạnh:
Doanh Tử Khâm, xin lỗi cô con đi!


Doanh Tử Khâm cúi đầu điều chỉnh âm lượng, sau đó đeo tai nghe lên, cách biệt với âm thanh ồn ào bên ngoài.

Cô miễn cưỡng chơi với bọn họ thêm mấy giây, không thể lãng phí ý tốt của Phó Quân Thâm được.

Mà hành động này lại triệt để chọc giận Chung Mạn Hoa, tim gan bà ta lại đau nhói trở lại:
Mày có biết trên mạng người ta nói mày là gì không?


Vong ân phụ nghĩa!

Đây là cái tội danh lớn thể nào chứ?

Đến bà ta cũng cảm thấy mất mặt!
Chị dâu, người ở trên mạng có biết gì đâu, em cũng bị chửi suốt mà.
Doanh Lộ Vi bĩu môi cười:
Đợi em quay về nói với công ty một tiếng, những ngôn luận này sẽ biến mất ngay thôi.
Nghe thấy vậy, Chung Mạn Hoa càng tức hơn nữa, ngón tay chỉ thẳng vào cô bé:
Mày nhìn xem, cô mày vẫn còn đang nghĩ cách giúp mày, mà mày thì sao?!


Đúng lúc này, quản gia đang ở bên cạnh lướt mạng đột nhiên lên tiếng:
Phu nhân, lão phu nhân, không hay rồi, có người tung ra đoạn ghi hình buổi tiệc lúc đó.



Ghi hình?
Chung Mạn Hoa cũng kinh ngạc:
Đem qua đây.


Đây là buổi tiệc mừng năm mới của tư nhân, sao có thể có ghi hình được?

Nếu như có ghi hình thì chẳng phải không còn chỗ nào để che giấu nữa sao?


Có ghi hình càng tốt.
Doanh lão phu nhân cười lạnh:
Sự thật bày ra trước mắt, lời nói dối không cần bóc mẽ cũng tự lộ ra rồi.


Quản gia vội vàng đưa điện thoại qua, đặt trước mặt Chung Mạn Hoa và Doanh lão phu nhân.

Doanh Lộ Vi dường như ý thức được điều gì, sắc mặt hơi thay đổi, định bước lên ngăn cản.

Những đoạn video được phát tự động, cô ta có muốn tắt đi cũng không kịp nữa rồi.

Trong video, cô gái nho nhã bước từ trên cầu thang xuống, đi được một nửa, chân phải cô ta trượt về đằng sau, đạp vào gấu váy, ngã xuống cầu thang, một cánh tay còn gắng sức bám vào cô bé đằng sau. Cô bé rõ ràng hơi ngơ ngác, kịp thời bám được vào tay vịn cầu thang mới không ngã xuống theo. Đoạn ghi hình không đến hai mươi giây mà chễm chệ trên vị trí thứ mười bảy trang đầu tiên của chủ đề tìm kiếm nóng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt.