• 4,008

Chương 217: Chủ động ôm, doanh nguyệt huyên là tu hú chiếm tổ chim chích



Ừ Doanh Tử Khâm gật đầu:
Các cô hẹn gặp mặt lúc nào?

Để tôi xem nào.
Lita lấy điện thoại ra, nhìn lịch một lượt rồi khẽ cau mày:
Ngày 23 tháng 88, chậc, phiền phức quá, tôi còn phải ở nước Hoa thêm mười mấy ngày nữa.


Hôm nay là ngày 7 tháng 8, còn 16 ngày mới đến ngày cô ta hẹn gặp đ3ộc dược số một.

Lita cũng đang nghi hoặc tại sao độc dược sư số một lại tự nhiên thay đổi địa điểm gặp mặt, lại còn đứng ở nước Hoa nữa chứ. 9Vốn dĩ tối hôm qua bọn họ đã phải gặp nhau trên hòn đảo này. Thế nhưng cô ấy thi xong, độc dược số một lại thay đổi địa điểm và thời gian gặp mặt.

Địa điểm?


Không có gì.
Doanh Tử Khâm hoàn hồn, cô nhìn anh, thế rồi bất ngờ giơ tay ôm anh một cái:
Cảm ơn anh.

Một hành động rất bình thường, không hề có vẻ mập mờ.
Chỉ là một cái ôm chào hỏi giữa bạn bè, không có gì khác biệt. Dù sao trước kia, anh công cũng cõng rồi, ôm cũng ôm rồi. Cơ thể Phó Quân Thâm cứng đờ trong một giây, thế nhưng anh nhanh chóng thả lỏng. Anh khẽ động ngón tay, nhướng cặp mắt đào hoa lên:
Cô bạn nhỏ, em thế này có tính là chàng ghẹo anh không?

Không tính, cùng lắm thì xem như là...
Doanh Tử Khâm nhận lấy một cốc chè đậu xanh trong tay anh, giọng điệu vẫn thản nhiên phớt tỉnh như trước:
Chiếm chút lợi của anh thôi.

Trên đường, Doanh Tử Khâm trông thấy ven đường có một bà cụ bán chè đậu xanh và nước mơ chua.
Bà ấy ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trước mặt bày hai cái thùng.
Em đi mua một cốc.
Doanh Tử Khâm quay đầu:
Anh có ăn không?
Hình như ngoài trà dưỡng sinh, cô chưa từng thấy anh uống bất cứ loại đồ uống nào khác.

Ừ.
Lần này Phó Quân Thâm không từ chối, anh dừng xe lại:
Em đừng mua loại lạnh quá, dạ dày quan trọng.

Doanh Tử Khâm không từ chối, cô chỉ một bên:
Những thứ này cho cô.

Lita cầm một một cái hộp trong đó lên:
Đây là cái gì?


Mặt nạ làm trắng.

Người đàn ông trung niên vội vàng bước tới, tay xách một chiếc vali.

Đây là một khẩu súng tôi sưu tầm được.
Lita mở vali:
Cũng dùng được đấy, có điều không có uy lực gì vì vỏ ngoài của nó được chế tạo từ vàng và kim cương, trông đẹp lắm.


Cô nhận lấy đi, coi như quà hòa giải của chúng ta.


Thành phố Hội.

Nét mặt Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, cô hỏi lại:
Thành phố Hộ?


Cô cũng thấy lạ đúng khô5ng?
Lita nhún vai:
Tôi nghĩ thợ săn ở đẳng cấp này, kiểu gì cũng ở Đế đô của các cô hoặc ẩn cư trong núi sâu chứ.

Dù sao Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình đã biết từ lâu rồi, nhưng bọn họ vẫn đối xử với cô ta rất tốt đấy thôi.

Anh cậu á?
Cô bạn cùng bàn cũng chẳng hỏi thêm gì, chỉ thuận miệng nói:
Có thể anh ấy có việc gì đó phải làm, cậu đừng để tâm.
Doanh Nguyệt Huyên ậm ừ đáp lại, sau đó bắt đầu giải đề. Cô bạn lại nói:
Nguyệt Huyên, cậu hoàn toàn có thể yên tâm, tuy nhà cậu nhận nuôi Doanh Tử Khâm, cậu ta cũng rất giỏi nhưng cậu mới là con ruột cơ mà.

Con nuôi sao so sánh với con ruột được? Cậu ta còn chẳng tính là là tu hú chiếm tổ chim chích.

Doanh Nguyệt Huyên chợt ngẩng đầu lên, giọng điệu ôn hòa lần đầu mang vẻ nghiêm túc:
Cậu đừng có nói như vậy.
Cô bạn cùng bàn giật mình, vội vàng chuyển đề tài:
Nguyệt Huyên, tớ nghe nói bây giờ Mục Thẩm Châu ở nhà các cậu, thế nào?


Nhiều quá, nhiều quá rồi.
Bà cụ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiên như vậy, bà hốt hoảng, vội vàng đẩy ra:
Một cốc chè đậu xanh chỉ có bốn tệ, hai cốc là tảm tệ thôi.

Tám tệ thì bà không mua được cả nửa con gà đâu.
Phó Quân Thâm ngước mắt lên:
Thế này đi, nếu bà cảm thấy cháu bị lỗ thì bà bán hết chỗ còn lại cho cháu nhé.
Bà cụ hơi lúng túng.
Phó Quân Thâm đã cúi người xuống, cầm túi lên, bắt đầu xếp hết chè đậu xanh và nước mơ chua vào, nhẹ nhàng hỏi:
Con trai bà không đưa bà tiền ạ?

Bà cụ củi đầu, thở dài:
Nó cũng vất vả, chắc là quên mất đấy, làm gì có cha mẹ nào đi so đo với con cái.

Doanh Tử Khâm nhìn động tác của hai người, đoạn giơ tay ấn vào lồng ngực.
Cô vẫn luôn biết cơ thể mình có một thiếu sót rất lớn, cô không có trái tim.
Trái tim này không phải chỉ một bộ phận của cơ thể. Đó là trái tim có thể làm cho con người nảy sinh tình cảm với các đối tượng bên ngoài.
Bốn chữ đủ khiến Lita quyết đoán nhận luôn, cô nàng huýt sáo cười:
Người đẹp phương Đông, có thời gian thì tôi mời cô đến chỗ bọn tôi ăn mì nui.
Cô ta khẽ phất tay, lên một chiếc máy bay khác.

Năm tiếng sau, máy bay một lần nữa hạ cánh xuống thành phố Hộ.
Ánh mặt trời dần trở nên nhức mắt, Doanh Tử Khâm đội mũ lên:
Tôi biết.


Thế nên tôi nghĩ có phải độc dược sự số một giết chết hắn ta không.
Lita phân tích rất nghiêm túc:
Cô xem, cũng chỉ có độc dược sự mới giết người một cách âm thầm mà không để lại một chút chứng cứ nào như vậy.

Doanh Tử Khâm hơi trầm mặc.
Câu này cô không thể nào phản bác.
Tay súng số bảy trên bảng xếp hạng đúng là cô giết. Có điều cô không hề thu dọn hiện trường, không có chứng cứ chắc là Phó Quân Thầm đi theo giúp cô xử lý.

Dù sao nói thế nào đi nữa thì cũng nhờ phúc của hắn ta, hắn ta vừa chết cái là tôi còn được tăng một bậc trên bảng xếp hạng.
Lita vén tóc, thể hiện nét vô cùng quyến rũ:
Ban đầu tôi hạng tám mươi tám đấy.

Cô biết yêu là gì, hận là gì, cũng có cảm xúc, nhưng cô không cảm nhận được.
Trên phương diện tình cảm, cô chẳng khác nào một người máy.
Những giây phút này, dường như cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của con người.

Được, không thành vấn đề.
Lita khảng khái đồng ý ngay:
Giữa bọn tôi có giao ước, tôi nhờ cô ấy khám bệnh cho cha tôi.

Ảnh mắt Doanh Tử Khâm hơi dao động.

Cô chờ chút, tôi có món đồ tặng cô.
Lita vẫy tay với một người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa:
Myron, mang qua đây.

Giới cổ võ và giới cổ y đều ở Để đô.
Có điều người bình thường không tìm được, mà có tìm được thì cũng không vào được.

Nhưng cũng không phải không có khả năng.
Lita lại nói:
Không biết cô có biết không, tay súng thần đứng thứ bảy tiền nhiệm trên bảng xếp hạng chết ở thành phố Hồ đẩy, đến nay Hội kín vẫn chưa điều tra được là ai giết hắn ta.


Tôi có thể đưa cho cô hoa Ninh Thần.
Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm:
Nhưng tôi có một điều kiện.


Cô nói đi, nếu làm được tôi nhất định sẽ làm.


Tôi đi gặp độc dược số một kia cùng cô.

Doanh Tử Khâm xuống xe, đi tới trước sạp hàng.
Cô lấy hai cốc chè đậu xanh, định quét mã trả tiền. Bà cụ dùng khăn lông lau qua hai tay, thoáng ngập ngừng:
Cô gái, cô có tiền mặt không?
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu:
Tiền mặt ạ?
Bây giờ hầu như đều chuyển khoản quét mã online, rất ít người mang theo tiền mặt trong người.
Cũng không có gì.
Bà cụ thở dài:
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển quá, tôi chẳng hiểu gì hết, cái mã thanh toán này là con trai tôi làm giúp tôi.

Bà cụ giơ tay lau khóe mắt hơi ửng đỏ, ngượng ngùng nói:
Quét mã trả tiền đều trả vào tài khoản của nó, hôm nay tôi muốn mua ít thức ăn, hầm bát canh cho ông bạn già nên mới hỏi thử xem các cô có tiền mặt không.

Tuy hôm đó Doanh Thiên Luận không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ta và Chung Mạn Hoa nhưng Doanh Nguyệt Huyên có thể cảm nhận được, thái độ của Doanh Thiên Luật với cô ta đã có sự thay đổi. Trước kia lúc Doanh Thiên Luật chưa rời khỏi thành phố Hồ đi gây dựng sự nghiệp, ngày nào anh cũng đưa cô ta tới trường, nhưng lần này thì không.
Doanh Nguyệt Huyên nghĩ mãi vẫn không hiểu lý do tại sao.
Sau đó cô ta lại nghĩ cho dù Doanh Thiên Luật đã biết cô ta không phải em gái ruột của anh thì cũng chẳng có gì đáng ngại.
Xem ra, cô đang từ từ hồi phục.
Sau khi mua hết chè đậu xanh và nước mơ chua, Phó Quân Thâm xách túi lên:
Đủ cho em ăn rất lâu đấy.

Thấy cô gái cứ nhìn về một nơi, anh cong ngón tay, búng khẽ một cái lên trán cô, mỉm cười:
Yêu Yểu, em ngây người gì thế?


Học thêm ở Trung học Thanh Trí chia làm hai kiểu.
Kiểu thứ nhất là nhà trường thống nhất, sau kỳ thi học thêm một tháng rồi nghỉ hè. Kiểu thứ hai là sau khi kết thúc kỳ học thêm thống nhất, học sinh có thể tự chọn đi học hoặc nghỉ.
Tay Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, lúc này cô mới nhìn thấy ảnh đại diện của đối phương là một người trung niên.
Rõ ràng đây không phải tài khoản WeChat của bà cụ.
Cô hơi nheo mắt, đã hiểu chuyện này là thế nào. Thấy cô im lặng không nói gì, bà cụ vội vàng nói:
Nếu không có thì không sao, quét mã là được rồi.

Bà ơi cháu có.
Không biết Phó Quân Thâm đã xuống xe đi tới từ lúc nào, anh lấy trong ví ra mười mấy tờ một trăm tệ, mỉm cười nói:
Bà cầm đi ạ.

Thể nên sau tháng tám, số học sinh đến trường ít hơn rất nhiều.
Có điều học sinh lớp xuất sắc thì ngày nào cũng đến đông đủ.
Nguyệt Huyên, cậu đang nghĩ gì thế?
Bạn nữ ngồi cùng bàn huơ huơ tay trước mặt Doanh Nguyệt Huyên:
Sao mấy hôm nay cậu cứ mất tập trung suốt thế?
Doanh Nguyệt Huyên vội lấy lại tinh thần, cụp mắt nói:
Không có gì, chỉ là lâu lắm rồi tớ không được gặp anh tớ.

Thời tiết tháng tám cực kỳ oi bức, không khí cứ nóng như một lò lửa.
Đi, cô bạn nhỏ, anh đưa em về.
Phó Quân Thâm khẽ vỗ đầu cô:
Mấy hôm nay em cũng mệt rồi, về nhà ngủ một giấc thật ngon đi.

Vân Sơn rất biết điều không đi theo, anh ta mượn cớ có việc cần làm, rời đi trước.
Hai người ngồi xe trở về.
Chung Tri Vãn đã đưa Mục Thẩm Châu đến Thanh Trì mấy lần, bọn họ cũng gặp cả rồi. Đúng là cậu ấm được gia tộc lớn ở Đế độ đào tạo, nhất cử nhất động đều toát lên phong thái nhà giàu.


Thế nào là thế nào?
Doanh Nguyệt Huyên chẳng có cảm xúc gì:
Nam nữ khác nhau, tớ không tiếp xúc gì với anh ta, tớ cũng không thích anh ta.


Cô bạn cùng bàn cảm thấy rất khó hiểu:
Tại sao?


Doanh Nguyệt Huyên đã làm xong một tờ đề:
Bởi vì anh ta không thích em gái tớ.



Doanh Tử Khâm à?
Cô bạn hơi sửng sốt, coi như đã hiểu:
Chắc là Chung Tri Vãn nói gì đó về Doanh Tử Khâm trước mặt anh ta rồi, haizz, sao lúc đầu không nhìn ra cậu ta là người như vậy nhỉ.



Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt.