• 267

Chương 43: Mùi xác thối trong phòng. .


Số từ: 3330
Nguồn: bongbaybay.wordpress.com, diendanlequydon.com
Ở nhà lạnh lẽo hơn trước, mọi việc gần đây đều không tốt. Người phải làm việc thì vẫn nằm viện, người có việc vẫn đi làm, chỉ còn lại mỗi bà ngoại và mấy người bảo vệ ở nhà.
Bác gái cả kinh ngạc khi thấy tôi về, nhưng không nói gì cả. Tôi luôn cảm nhận được phong thái mẫu nghi thiên hạ ở bác ấy. Tuy bác ấy không thân thiện nhưng cũng không có thái độ gì với tôi, không chỉ với tôi mà tất cả mọi đứa trẻ của Cao gia đều vậy. Tiếc là con bác ấy thì không tốt, ngay cả bác trai cả cũng phải mình là bùn loãng không thể trát tường.
Đám con trai chi chính thế hệ này của Cao gia không có ai xuất sắc. Trong khi đó, hai người con trai trưởng của Chu gia và Giang gia lại được các trưởng bối khen ngợi. Bác trai cả thường bảo nếu anh họ cả mà có nửa phần tài hoa giống như anh rể chu thì bác ấy sẽ cạo đầu trước mộ tổ tiên.
Tôi đi ra sau núi, lần trước đến bị Chu tiểu thiếu gia lôi kéo, tôi còn nhớ nó tên là Chu Thụy Tinh. Vì anh rể Chu tên là Chu Thụy An, hai anh em chỉ khác nhau một chữ, rất dễ nhớ. Hai anh em Chu Thụy Tinh và Chu Thụy An đều giống Chu phu nhân, nhưng Chu Thụy Tinh rất kì lạ, luôn bị một vòng đen bao quanh, mà nó cũng không nhanh nhẹn như anh rể Chu, thật là đáng tiếc.
Đương nhiên tôi không ra sau núi để ngắm phong cảnh, sau núi là chỗ bị bỏ lại, ở đó có các loại linh khí hỗn loạn, tôi muốn dùng nó để đè ép con bươm bướm cổ quái này.
Sức mạnh, tôi luôn mơ ước có được, nhưng tôi không muốn làm quân cờ cho người khác. Ý của Cao Ngạn Quân rất rõ ràng. Ông tôi cho tôi sức mạnh kì quái còn tôi trở thành tay sai cho ông tôi. Nghĩ thật là hay. Nếu tôi là đứa chịu nghe lời thì bác gái hai đã không bắt chị họ giữ khoảng cách với tôi.
Tùy tiện vẽ một lá bùa, trước kia chỉ tạo ra một nhúm lửa nho nhỏ, bây giờ lại xuất hiện của cầu lửa cháy hừng hực. Nhưng đây không phải điều tôi muốn, ảu cầu lửa lớn thì cũng chỉ là quả cầu lửa lớn, vĩnh viễn không thể trở thành biển lửa. Con bướm xanh ở ngực hơi nóng lên, tôi cứ nghĩ nó sẽ không có phản ứng gì khi sử dụng chú thuật cơ, bây giờ lại phát hiện ra tôi luôn bị nó khống chế. Nó như là nơi phát ra sức mạnh của tôi, dồn tất cả sức mạnh của tôi vào đó.
Tôi có chút hoảng sợ, nó còn bá đạo hơn sự tưởng tượng của toi. Tôi nhớ là khế ước thuật như vậy là thiếu sót, nó không phải là tất cả mọi người đều dùng được mà cần cả hai người đều vui vẻ mới được. Chẳng lẽ là vì dục vọng đối với sức mạnh ở trong lòng tôi khiến nó dễ dàng xâm nhập sao? Cái đó không thể trách tôi được, tôi rất muốn giống Miêu ca và Giang Phong Dật gặp đối thủ như thế nào cũng có thể trấn định được, còn tôi thì năng lực bảo vệ mình cũng không có. Hơn nữa, tôi muốn giúp đỡ Miêu ca, chỉ cần một chút cũng được, tôi không muốn kém hơn Bại lộ cuồng.
Lấy một hòn đá nhọn rạch vào chỗ con bướm xanh trên ngực, máu chảy ra vẫn là màu đỏ, may quá, không phải tình huống xấu nhất. Nó không chiếm hết cả người lẫn máu của tôi, tôi vẫn còn đường sống.
Ít người trong nhà thì cũng tốt, mọi người đều bận rộn sẽ không có ai rảnh để chú ý tới tôi làm cái. Lấy một bình Vân Nam bạch dược trong hiệu thuốc để xử lí vết thương, hồi bé tôi luôn trèo cây trèo tường nên bị thương chảy máu là chuyện thường, mấy vết thương nhỏ lại càng không phải là vấn đề. Cầm máu xong, mặc áo vào, ai cũng không biết là tôi vừa tự làm mình bị thương, ha ha ha.
Sau đó đi đến thư phòng bị hóa, thư phòng này nhìn bên ngoài chỉ là một nhà kho dùng để đồ phế thải, nếu không phải tôi sống ở Cao gia từ nhỏ, tôi cũng không tin được đây lại là chỗ để chứa sách. Mở khóa xong, đi vào thư phòng, giữa thư phòng có một hành lang thẳng tắp. Tôi còn tưởng ít nhất sẽ làm giả một thư phòng bình thường, dùng một bình hoa hay nghiên mực làm cơ quan, xoay co quan mới xuất hiện mật đạo cơ. Nó cứ quang minh chính đại xuất hiện như vậy làm tôi không được tự nhiên. Phòng bị của Cao gia thật là kém mà.
Vừa đi vào hành làn, bên tai truyền tới hai tiếng ‘vút vút’, hai thanh băng bắn tới chỗ tôi, may là tôi phản ứng kịp, ngã xuống dưới hành lang. Cái quái gì vậy? Tôi vỗ mông đứng dậy, dè dặt cẩn thận đi vào, lại thấy hai bên vách tường xuất hiện lam tuyến như ẩn như hiện, trách không được không có gì phòng bị, thì ra là cạm bẫy đều ở trong.
Tôi không biết gì về mấy thứ cơ quan, trận thuật cả. Nhìn chằm chằm lam tuyến nửa ngày cũng không biết phải làm gì,chỉ biết là nếu tôi đi tiếp thì sẽ bị băng ở hai bên hành lang sẽ biến tôi thành con nhím. Đứng ở cửa hành lang một lát, tay cũng không dám thò vào, lại sợ có người đi vào nhìn thấy, tôi không dám ở lại, đành phải rời đi.
Mới đi ra khỏi cửa thư phòng, đi được mấy bước thì gặp Bác gá hai, tôi chột dạ cúi đầu làm bộ không nhìn thấy đi qua, lại bị Bác ấy gọi lại.

Cao Hạnh, sao lại chạy ra đây? Bác đang tìm cháu đấy.
Bác gái hai đi qua chỗ tôi.
Thật kì lạ, trong mắt bác gái hai trừ bác gái cả thì không còn ai khác, trừ khi khoe với tôi con gai bác ấy giỏi giang, gả được cho người tốt thì không hề nói chuyện với tôi, sao hôm nay lại đi tìm tôi.

Bác hai
. Tôi ngoan ngoãn chào một tiếng, trưởng bối thì vẫn là trưởng bối, vẫn phải tôn trọng.

Bây giờ cháu không có việc gì nhỉ, làm giúp bác việc này.
Bác gái hai bày ra bộ dạng mẹ hiền nói với tôi.

Việc gì ạ?
Tôi không biết là tôi có thể giúp bác ấy việc gì.

Mấy ngày nay chị họ cháu không khỏe, bác có nấu ít canh, muốn mang cho nó, chẳng may bây giờ sức khỏe của bà cũng không tốt, bác không đi được, ở nhà chỉ có mỗi cháu rảnh, cháu mang sang giúp bác nhé.

Nhờ tôi giúp thì cứ nhờ chứ, việc gì mà phải bảo tôi là người rảnh rỗi, tôi bĩu môi, tuy trong lòng không thích nhưng vẫn phải giúp, ai bảo bác ấy là bác tôi chứ:
Dạ, được.

Bác gái hai hiền dịu vỗ đầu tôi:
Thật ngoan, Chu gia cũng không xa lắm, có xe đò đi sang, bác viết địa chỉ cho cháu, cháu sẽ tìm được thôi.

Nhìn trời, tôi ngàn dặm xa xôi ngồi đò đi sang chỉ để đưa một chén canh, tôi cũng rất chịu khó, dù sao cũng lâu lâu mới về nhà, coi như cống hiến một chút.
Tìm được Chu gia theo địa chỉ Bác gái hai đưa, tôi chấn kinh trong chốc lát. Tuy tôi biết trong xã hội bây giờ, nghề hút tiền trong kỳ môn dị thuật là đoán mạng và xem phong thủy, nhưng tôi không nghĩ đến sự chênh lệch giàu nghèo lại lớn như vậy. Cao gia cũng là một trong bốn gia tộc đứng đầu mà, sao điều kiện sống lại kém như vậy chứ.
Nhà họ Chu chỉ có thể dùng màu vàng lấp lánh lấp lánh để miêu tả. Tay nắm cửa kia không phải là vàng thật chứ? Tôi rất muốn xông lên cắn một phát. Tay tôi run run định sờ sờ tay nắm cửa làm bằng vàng kia, nhưng còn chưa kịp chạm vào, cửa lại tự mở ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đứng ở cửa, chắc là người giúp việc của Chu gia.

Là Cao Hạnh tiểu thư sao, mời vào, thiếu phu nhân đã nói trước là cô sẽ đến rồi.
Cô giúp việc cung kính nói.
Rơi lệ đầy mặt, xem phong thuỷ thật là giàu có mà, tôi ở Cao gia lâu như vậy cũng chưa được giúp việc hầu hạ bao giờ.
Địa vị của Cao gia còn cao hơn Chu gia và Giang gia, nhưng gia sản lại kém hơn. Mọi người không ai tin có quỷ nên sẽ không tìm người bắt quỷ, nhưng mấy vị phú thương không tin là có quỷ lại rất tin phong thủy, số mạng, việc lừa mình dối người này ai cũng hiểu cả.
Kỳ thực tôi luôn luôn nghi hoặc, Cao gia, Chu gia, Giang gia, nếu được xưng là tứ đại gia tộc, mà sao chỉ có ba nhà, nhà thứ tư đâu rồi? Hình như đã nghe đồn là gia tộc kia đã biến mất, còn nguyên nhân thì không biết, chắc không phải là do sinh nhiều con gái mà không có con trai nên bị quá khứ màu hồng bao phủ chứ.
Cô giúp việc dẫn tôi đến phòng khách lớn ở tầng một, còn cô ấy lên lầu gọi chị họ tôi. Tôi ngồi trên sofa không biết làm bằng da gì trong phòng khách, cảm thấy tất cả mọi thứ đều quý giá, sớm biết vậy tôi cũng sẽ đi học phong thuỷ!

Cháu gái.
Có người đi từ trên cầu thang đi xuống gọi tôi.
Tôi nhìn lên cầu thang, thì thấy là Chu lão gia Chu Thanh Minh, đừng thấy tên ông ấy sạch sẽ mà nhầm, lúc làm việc không sạch sẽ chút nào, cũng không phải là việc vô đạo đức gì chỉ là ham tiền. Không ham tiền, thì sẽ có nhà to như vậy sao, không ham tiền sẽ không cưới được Chu phu nhân có danh mỹ nữ như vậy, càng không sinh được người con đẹp trai như anh rể Chu.

Bác Chu.
Tôi đứng dậy chào.

Làm phiền cháu đem canh đến tận đây. Tịch Nhã mới uống thuốc, ngủ vẫn chưa dậy, nếu cháu không có việc gì gấp thì chờ nó một lúc.
Trên gương mặt dữ tợn của Chu lão gia xuất hiện nụ cười.
Tôi cười ha ha, trong lòng lại trợn mắt, Bác gái hai sai sử thật buồn cười, tôi ngồi đò lâu như vậy chỉ để đưa một chén canh, nói ra chả ai tin cả.

Anh rể không có nhà ạ?
Tôi thấy không còn ai đi xuống nữa nên tìm chuyện để nói.

Nó à, rất bận, cả ngày không thấy bóng dáng, chỉ thương Tịch Nhã, bây giờ vẫn là tân hôn mà.
Nhắc tới anh rể Chu, chu lão gia có chút tức giận.

Anh rể bây giờ còn trẻ nên hăng hái, có lòng làm việc thì bác phải cao hứng chứ á. Người lớn nhà cháu đều bảo bọn cháu phải học tập anh rể.
Lời này của tôi cũng không phải đều là khách sáo, có tám phần là thật lòng, với nhân phẩm của anh rể chắc là sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, đàn ông như vậy có đốt đèn cũng khó tìm.
Trên mặt Chu lão gia lộ ra vẻ đắc ý, Chu Thụy An đúng là người con ngoan, cũng khó trách ông ấy đắc ý.

Tiểu thiếu gia! Đừng chạy nhanh như vậy, đợi chút! Cẩn thận ngã!
Trong phòng khách vang lên giọng nói phụ nữ.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một cô giúp việc lớn tuổi đang đuổi theo một thằng bé bốn, năm tuổi, thằng bé chạy quá nhanh, cô ấy không đuổi kịp. Sau đó thằng bé chạy đến sofa nhào vào lòng Chu lão gia.
Đây không phải Chu tiểu thiếu gia sao, tuy màu da vẫn còn tái nhợt nhưng không còn xanh xao như lúc trước. Quả nhiên là có Chu lão gia thì đám người hầu mới không bắt nạt nó.
Chu lão gia ôm Chu tiểu thiếu gia, đau lòng xoa xoa đầu thằng bé, những đứa bé mấy tuổi như nó luôn có tình cảm đặc biệt với người già.

Chị.
Chu tiểu thiếu gia nhìn thấy tôi, thì gọi một tiếng.

Tiểu Thụy Tinh.
Tôi thử gọi một câu, trời ơi, nó tên là Chu Thụy Tinh nhỉ, chắc là tôi không nhớ không lầm đâu.
Chu Thụy Tinh gật đầu cười, vẻ mặt của nó không thay đổi, nhưng tôi vẫn cảm thấy là nó có cười.
Chu lão gia ngạc nhiên:
Ít khi Thụy Tinh chịu gọi người khác ngoài bác.


Lúc ở Cao gia gặp thằng bé, nên cháu chơi với nó một lát.
Đương nhiên tôi không thể nói cho Chu lão gia biết con ông ấy đáng sợ thế nào, khiến tâm hồn tôi bị thương thế nào.

Chị, con mèo đen đâu.
Chu Thụy Tinh chớp đôi mắt tối đen mắt hỏi.
Biến thành người rồi. Tôi rất muốn nói cho nó biết điều đó, nhưng tôi không thể, tôi phải nhịn xuống, ánh mắt run rẩy sờ sờ đầu nó nói:
Ở nhà, không mang theo.


Chị, chị không giống lúc trước.
Chu Thụy Tinh còn nói.
Thằng bé này hôm nay nói nhiều thế, là định khen tôi đẹp hơn sao, thật là làm tôi ngại ngùng mà.
Chu Thụy Tinh đi đến bên cạnh tôi, hai tay nhỏ bé để trên đùi tôi, dán mũi vào quần áo tôi đến gần chỗ ngực trái ngửi ngửi:
Chị có mùi thối.

Chu lão gia nhanh chóng kéo Chu Thụy Tinh về, xấu hổ nói:
Nói linh tinh gì thế, trẻ con không lễ phép.

Chu lão gia nhất định không hiểu rõ ý Chu Thụy Tinh nói, nó không nói mùi thối bình thường, tôi cũng nhận ra, con bướm xanh kia có mùi xác chết thối.
Miêu ca từng nói, thằng bé Chu Thụy Tinh này là rađa sống, nó vẫn còn nhỏ, nên không biết cảm giác của mình có ý nghĩa gì, không biết đây là may mắn hay bất hạnh.
Chị họ dậy, được giúp việc đỡ từ trên tầng xuống, chị ấy mặc một chiếc váy trắng dài, vẫn xinh đẹp như trước, nhưng không giấu được vẻ tiều tụy trên mặt.
Chị họ tôi, Cao Tịch Nhã, tính ra chị ấy là bà mối của tôi, nếu không phải do tham dự hôn lễ của chị ấy thì tôi sẽ không gặp Miêu ca, nếu không cầm bông hoa đỏ của chị ấy tôi sẽ không minh hôn với Miêu ca. Ngày xuất giá chị ấy xinh đẹp động lòng người như vậy mà bây giờ lại thành thế này.
Tuy Chu lão gia ham tiền tài, nhưng làm người coi như phúc hậu, không thể có chuyện bạc đãi con dâu, anh rể Chu và chị họ tình cảm sâu đậm, khi ba nhà tụ tập mọi người đều thấy, bác sĩ cũng bảo cơ thể chị họ đều bình thường mà, sao lại thành thế này chứ.

Chị họ.
Tôi chào chị ấy trước.
Cao Tịch Nhã gật đầu, ngồi vào cái ghế sofa nhỏ cạnh tôi. Tôi nhắc lại lời bác gái hai dặn, chị ấy gật đầu tỏ vẻ đã nhớ. Còn khách sáo bảo chị ấy bảo trọng mấy câu thì điện thoại kêu.
Màn hình hiển thị là Miêu ca gọi, tôi đi ra ngoài rất xa mới dám nghe điện thoại của anh ấy.

Về nhà thăm người thân sao bây giờ còn chưa về?.
Vừa nghe điện thoại, Miêu ca đã hỏi.

Chị họ bị bệnh, em đang thăm chị ấy mà.
Tôi giải thích, lúc nói chuyện với anh ấy tôi có chút khẩn trương, chủ yếu là chột dạ, anh ấy mà phát hiện ra con bươm bướm thì sẽ rất tức giận.

Mau về đi bà xã bà xã bà xã bà xã bà xã bà xã bà xã bà xã bà xã…
Miêu ca sử dụng âm pháp công kích kinh điển khiến tôi cảm thấy màng nhĩ cũng rung theo.

Miêu ca thân ái, em sẽ không tái giá cũng sẽ không bỏ trốn với người khác, về nhà trước mười hai giờ đêm, anh thấy được chưa?
Người này không đi làm cảnh sát giao thông thật là đáng tiéc, lộ trình giao thông của tôi đều bị anh ấy quản lý.
Tôi giống như ông chồng đi xã giao uống rượu bên ngoài, phải cam đoan với vợ là sẽ về nhà sau tiệc rượu.
Chu lão gia vuốt râu cá trê cười nói:
Bạn trai gọi hả? Mới chớp mắt cháu đã ngần này tuổi.

Tôi nhức đầu cười cười ngồi xuống, không phải là có bạn trai nữa, bỗng dưng lại thành người đã kết hôn rồi. Lại tiếp tục nói về mấy việc không dinh dưỡng, Cao Tịch Nhã vẫn là bộ dạng không có tinh thần, tôi nghĩ tôi nên cáo từ để chị ấy đi nghỉ.
Lúc chúng tôi nói chuyện thì, Chu Thụy Tinh bị ôm vào phòng, thính giác của thằng bé kia cũng rất sâu sắc, thấy tôi phải về, thì ở trong phòng khóc.
Bảo mẫu không dỗ được nó, nó cứ khóc không ngừng ngay cả Chu lão gia cũng bó tay đành nói với tôi:
Nếu không thì cháu ở lại một lát với nó nhé?

Tôi đương nhiên đồng ý, đi vào phòng Chu Thụy Tinh thấy nó ngồi dựa vào góc tường khóc, nó không gào khóc giống mấy đứa bé khác, nó không phát ra chút âm thanh nào, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ có nước mắt cứ thế chảy ra.
Tôi và nó cũng mới gặp mặt hai lần, nó lại luyến tiếc tôi như vậy khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh, cũng không biết dỗ trẻ con thế nào nên chỉ biết lấy khăn giấy lau nước mắt cho nó. Nó cứ chảy nước mắt, tôi cứ lau, lau đến mức khóe mắt nó đỏ ửng lên.

Thụy Tinh à, chị về nhà trước nhé, sau này lại đến gặp em được không?
Tôi dung giọng thương lượng nói với nó.
Chu Thụy Tinh lắc đầu:
Chị, chị ở lại đây với em được không, một mình em ở đây không có ý nghĩa.

Tôi cũng rất khó xử, đây không phải nhà tôi, không phải tôi muốn ở lại là có thể ở, với cả ở nhà còn có một con mèo đang chờ tôi về quỳ bàn giặt.

Thụy Tinh ngoan, nghe lời, bây giờ chị họ không khỏe, chờ chị ấy khỏi bệnh sẽ chơi với em, anh rể cũng sắp về rồi, em đến phòng họ chờ anh ấy về, anh ấy sẽ chơi với em.
Tôi vuốt đầu nó dỗ.
Chu Thụy Tinh vẫn lắc đầu:
Không thích, phòng bọn họ rất thối, em không muốn vào đâu.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồn Anh Nơi Đâu.