Chương 10: Tử Huyền Thiên Kiếm
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1680 chữ
- 2019-09-05 02:21:47
Trương Ngọc Oánh thấy động tác Ngô Lai như hài đồng, đột nhiên hỏi:
Vô Lại, chàng nói chàng gặp phải một thanh kiếm kì quái phải không?
Ngô Lai đáp:
Phải rồi, Oánh thư.
Trương Ngọc Oánh hỏi tiếp:
Thế hình dạng thanh kiếm thế nào mà lại lạ?
Ngô Lai đáp:
Là một thanh kiếm có thể phát xạ ra tử sắc quang mang cường đại.
Trương Ngọc Oánh vội vàng hỏi:
Thế hiện tại thanh kiếm đó đâu rồi?
Ngô Lai đáp:
Trên người ta.
Trương Ngọc Oánh lập tức tìm kiếm khắp người Ngô Lai, nhưng trên người hắn không có dấu vết bất kì thanh kiếm nào, bởi vậy liền hỏi:
Vô Lại, ở chỗ nào? Sao thiếp lại nhìn không ra chứ?
Ngô Lai đáp:
Oánh thư, nàng không cần tìm nữa, ở đây này.
Nói rồi liền xốc y phục mình lên, lộ ra thanh bảo kiếm trên eo, trên bảo kiếm phát xuất tử hồng sắc quang mang nhàn nhạt.
Trương Ngọc Oánh vội nói:
Vô Lại, chàng mau bỏ bảo kiếm xuống để thiếp xem xem.
Ngô Lai gật gật đầu, nói:
Oánh thư, nàng lùi ra sau một cái.
Trương Ngọc Oánh nghe theo lùi ra sau vài bước.
Chỉ thấy Ngô Lai ngưng thần quát nhẹ:
Ra nào.
Một đạo tử sắc quang mang cường đại từ trên eo Ngô Lai bay ra, trên không trung lộn nhào vài cái, rồi hạ vào trong tay hắn.
Bên cạnh Trương Ngọc Oánh rất kinh ngạc, hỏi:
Đây có phải là bảo kiếm mà chàng nói không?
Không đợi Ngô Lai mở miệng, nàng lại nói:
Quả nhiên là bảo kiếm, không ngờ lại có linh tính như vậy, nó có vẻ như rất nghe lời chàng.
Ngô Lai nói:
Đúng vậy, bởi thế ta mới nói nó là một thanh bảo kiếm kì dị.
Trương Ngọc Oánh nói:
Vô Lại, cầm lại đây cho thiếp xem sao.
Nói rồi dùng tay nắm lấy chuôi kiếm.
Ai biết được Trương Ngọc Oánh vừa nắm chặt lấy cán kiếm, liền thấy một đạo tử quang phóng thẳng lên trời, hơn nữa một đạo lực lượng kì quái kì dị cường đại vọt ra đánh vào kinh mạch toàn thân nàng ta, khiến nàng cả người rung động vô cùng, lùi liền mấy bước, sắc mặt trắng bệch, rồi Tử Huyền kiếm nhanh chóng bay vào trong tay Ngô Lai.
Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh sắc mặt trắng xanh, lập tức bước tới đỡ nàng, sợ hãi vô cùng hỏi:
Oánh thư, nàng không việc gì chứ?
Trương Ngọc Oánh vận công tự mình công kích lực lược quái dị bức ra ngoài cơ thể, thấ Ngô Lai quan tâm hỏi thăm, vội vàng nói:
Vô Lại, thiếp không việc gì, chỉ là không cẩn thận bị lực lượng quái dị trên thanh kiếm đó đả thương, bất quá thương thế rất nhẹ.
Dừng lại một tí rồi nói:
Kiếm đó rất bá đạo, thiếp cũng còn may, nếu nói là người khác, sợ rằng đã táng mạng bởi nó rồi, chàng về sau thiên vạn không được để người khác cầm bừa lấy nó, nếu không có thể đả thương nhân mạng.
Ngô Lai nghe Trương Ngọc Oánh nói, nhìn Tử Huyền Kiếm giận dữ vô cùng la:
Tử Kiếm, ngươi không ngờ liền đả thương nương tử ta, ngươi chắc không muốn ta quẳng ngươi về lại trong động chứ.
Tử Huyền kiếm bay ra khỏi tay Ngô Lai, thân kiếm ở trước mặt hắn lay động.
Ngô Lai thấy thế, nói:
Ngươi nếu đã biết lỗi, hãy hướng về nương tử ta mà xin lỗi.
Tử Huyền kiếm như vẻ nghe lời Ngô Phi, tức thì bay tới trước mặt Trương Ngọc Oánh, chuôi kiếm hướng về nàng ta lay động nhè nhẹ, trông như có vẻ đang xin lỗi nàng vậy.
Trương Ngọc Oánh thấy kì quái vô cùng dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy cán kiếm, đồng thời vận khởi toàn thân công lực, để đề phòng Tử Huyền kiếm công kích lần nữa.
Khi Trương Ngọc Oánh cầm lấy Tử Huyền kiếm, tịnh không chạm phải cỗ lực lượng kì dị vừa rồi. Trương Ngọc Oánh cẩn thận xem xét Tử Huyền kiếm. Đột nhiên phát hiện trên lưỡi kiếm một đạo huyết hồng ấn kí, giọng kinh ngạc thốt:
Trích huyết nhận chủ!
Trương Ngọc Oánh hỏi:
Vô Lại, chàng nhỏ máu trên lưỡi phải không?
Ngô Lai đáp:
Phải rồi! Oánh thư, sao nàng lại biết? Ta chỉ vừa thấy nó, cánh tay liền bị nó cắt rách.
Trương Ngọc Oánh giật mình thốt:
Quả là một thanh hảo kiếm, không ngời lại có linh tính như vậy, có khả năng tự mình tuyển chọn chủ nhân, thật là kì quái, đây là lần đầu đầu được thấy, trước đây cũng chưa từng nghe nói qua.
Nói xong liền lật qua quan sát thân kiếm cẩn thận, đột nhiên phát hiện ở đốc kiếm có một hàng chữ kiểu tiểu triện, bởi thế Trương Ngọc Oánh nhẹ giọng ngâm đọc:
Tử linh thiên kiếm, đệ nhất thần kiếm.
Trương Ngọc Oánh đột nhiên thân thể rung lên dữ dội, thất thanh hoảng sợ la lên:
Tử Kiếm!
Sắc mặt cực kì thay đổi.
Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh sắc mặt đổi thay, thân thể run rẩy, vội vàng hỏi:
Oánh thư, nàng sao rồi?
Trương Ngọc Oánh tịnh không hồi đáp Ngô Lai, chỉ thất thần nói:
Không ngờ là Tử Kiếm, không ngờ là Tử Kiếm!
Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh biểu sắc thất thần, vội vàng hỏi:
Oánh thư, Oánh thư, nàng có sao không?
Trương Ngọc Oánh trong trạng thái thất thần tỉnh lại, nói:
Không việc gì, thiếp không việc gì, chỉ không nghĩ được thanh bảo kiếm này không ngờ lại là Tử Kiếm.
Ngô Lai hỏi:
Tử Kiếm?
Khuôn mặt nghi hoặc nhìn lấy Trương Ngọc Oánh.
Trương Ngọc Oánh hỏi:
Chàng có còn nhớ hai ngày trước có một trận tử quang cường liệt không?
Ngô Lai gật gật đầu, nói:
Có phải là đạo tử quang bọc lấy cả Lâm Châu thành chúng ta không?
Trương Ngọc Oánh đáp:
Không sai, chính là đạo từ quang đó, hơn nữa đạo tử quang đó chính là từ trên thanh bảo kiếm này phát ra.
Ngô Lai kinh ngạc thốt lên:
Sao lại có thể? Làm sao mà thanh bảo kiếm nho nhỏ này có thể phát ra quang mang cường đại như thế được chứ?
Trương Ngọc Oánh nói:
Tử Kiếm được người giang hồ gọi là thiên hạ đệ nhất thần kiếm, tự nhiên là có năng lượng cường đại không thể so sánh.
Vừa nói xong, Trương Ngọc Oánh đột nhiên thốt lên:
Không đúng, Tử Kiếm tuy có hình dạng như vầy, nhưng chỉ phát ra tử sắc quang mang, không có phát xuất hồng sắc quang mang, hơn nữa cán kiếm tịnh không có bất kì trang sức nào cả, sao hiện tại lại có trang sức bảo thạch thế này?
Nguyên lai Trương Ngọc Oánh từ trong cổ thư thấy qua nguyên trạng của Tử Kiếm, bởi vậy liền có sự hoài nghi.
Trương Ngọc Oánh hỏi Ngô Lai:
Vô Lại, khi chàng thấy Tử Kiếm, trên chuôi Tử Kiếm có hay không có hồng bảo thạch to này thế?
Ngô Lai đáp:
Không có.
Trương Ngọc Oánh:
Thế chàng có biết hồng sắc bảo thạch trên chuôi Tử Kiếm là từ đâu ra không?
Ngô Lai đáp:
Ta biết.
Trương Ngọc Oánh vội vàng hỏi:
Thế nào mà lại có chứ?
Ngô Lai đáp:
Viên bảo thạch đấy là trên người ta.
Sau đó đem quá trình bảo thạch từ trên thân mình cùng Tử Kiếm dung hợp kể ra cho Trương Ngọc Oánh nghe.
Sau khi nghe, Trương Ngọc Oánh kinh ngạc phi thường, nghĩ thầm: Khối bảo thạch này cũng là loại thần vật, không ngờ có thể với Tử Kiếm thiên hạ đệ nhất thần kiếm dung hợp.
Trương Ngọc Oánh hòi:
Vô Lại, bảo thạch này làm sao chàng lại có được thế?
Ngô Lai lại kể lại quá trình có được Huyền Thiên Thạch cho Trương Ngọc Oánh nghe.
Trương Ngọc Oánh sửng sốt vô cùng hỏi:
Thế nào? Chàng bảo là khối bảo thạch này là Huyền Thiên tinh sau khi rơi xuống chàng có được ư?
Ngô Lai đáp:
Đúng vậy! Oánh thư, có vần đề gì không?
Trương Ngọc Oánh cẩn thận xem xét bảo thạch trên Tử Huyền kiếm, đột nhiên cười lớn nói:
Vô Lại, vận số của chàng thật là quá tốt, không ngờ Huyền Thiên Thạch loại tuyệt thế bảo vật này cũng có thể có được.
Ngô Lai hỏi:
Oánh thư, Huyền Thiên Thạch là gì thế?
Trương Ngọc Oánh sau đó đem truyền thuyết của Huyền Thiên Thạch giảng lại cho Ngô Lai nghe.
Ngô Lai thốt lên:
Không thể! Vận khí ta lại quá tốt đến thế!
Trương Ngọc Oánh đồng ý:
Thật vậy, vận khí của chàng tốt không phải thường.
Ngô Lai đột nhiên nghĩ tới kiếm này không có tên, bởi vậy nói:
Oánh thư, nàng nói xem chúng ta làm sao gọi thanh kiếm này đây?
Trương Ngọc Oánh nói:
Thiếp không biết gọi nó sao đây?
Ngô Lai hỏi:
Oánh thư, không bằng nàng có thể cho nó một cái tên mới được không?
Trương Ngọc Oánh gật gật đầu, ngẫm nghĩ nói:
Bởi thanh kiếm này là từ sự dung hợp năng lượng của Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm, chúng ta không thể gọi nó là Tử Kiếm được, không bằng chúng ta gọi nó là Tử huyền kiếm, đồng thời có cả danh tự của cả hai loại thần vật trong một tên.
Ngô Lai vỗ tay la lên:
Tốt, tốt, chúng ta từ đây về sau gọi nó là Tử Huyền kiếm
Lại nhìn Tử Huyền kiếm nói:
Bạn tốt, từ giờ về sau tên của ngươi là Tử Huyền kiếm.
Tử Huyền kiếm có vẻ cao hứng với tên của mình, dùng sức thoát khỏi tay Trương Ngọc Oánh, bay lên giữa không trung, tại đấy bay lượn qua lại.
Trương Ngọc Oánh cùng Ngô Lai thấy cảnh tương kì dị, nhìn nhau cười lên.
Ngay đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.