Chương 104: Hựu Ngộ Sát Thủ
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1186 chữ
- 2019-09-05 02:22:05
Trung niên nhân mừng rở tiếp lấy ngân lượng, vội vàng nói :
các vị khách quan, ta ở đây còn có rất nhiều trang sức tốt, không biết các vị còn muốn không ?
Nói rồi từ mình lấy vật gì đó ra.
Quản Phong Chỉ tuy không biết giá trị của đôi vòng tay, nhưng đã từ nét cười của trung niên nhân đoán ra hắn là tay cắt cổ.
Lúc này thấy trung nhiên nhân lại muốn lấy từ mình ra vật gì đó đưa cho mọi người, liền vội vàng ngăn lại :
Lảo bản, không cần đâu.
Rồi quay lại mấy người Ngô Lai nói :
Đi thôi! Chúng ta đến chổ khác xem tiếp .
Nói rồi liền quay đầu về phía trước bỏ đi.
Mấy người Ngô Lai vội vàng đuổi theo, chỉ lưu lại trung niên nhân với nét cười khổ, vốn nghĩ trước mặt mấy người chơi một vố, không ngờ lại thất bại, chỉ có thể ngơ ngẫn nhìn mấy người đi xa.
Ngô Lai ngắm nhìn hình dáng cao hứng của Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi hai nàng sau khi mình mua cho họ vòng tay, không khỏi nhớ tới Trương Ngọc Oánh mấy nàng.
Ngô Lai thầm nghĩ :
Đã hơn mười ngày chưa gặp lại Oánh tỷ bọn họ rồi, không biết được họ có tốt không, là do muốn trở về, ta phải vì họ mua chút lể vật!
Nghĩ tới đây, Ngô Lai đột nhiên trở lại đến bên sạp của trung niên nhân.
Thấy Ngô Lai lại xuất hiện trước mặt mình, trung niên nhân đại kinh, còn nghĩ là Ngô Lai biết chuyện mình muốn ngân lượng của họ.
Trung niên nhân vẻ mặt đau khổ nói :
Khách quan, người muốn làm gi`?
Nghe xong, Ngô Lai ngây ra, sau đó hỏi :
Lảo bản, ngươi còn có rất nhiều trang sức phải không? Đem ra cho ta xem.
Trung niên nhân nghe xong mừng rở, sau đó mau chóng từ sau người lấy ra một chiếc bao để lên trên bàn, đáp :
Tất cả bảo bối của ta đều ở chổ này .
Trong lòng lại muốn cắt cổ Ngô Lai.
Ngô Lai nói :
Lảo bản, mở bao ra.
Trung niên nhân vội vàng mở bao ra, chỉ thấy ở chổ đó có bông đeo tai, ngọc bội, dây chuyền, và các loại trang sức, tất cả đều phát ra quang mang nhàn nhạt, mới nhìn đã biết không phải là vật phàm.
Trung niên nhân hỏi :
Khách quan, người xem người còn muốn thứ gì ?
Ngô Lai mặc dù không biết giá trị của các trang sức này, nhưng đã từ phương diện thủ công tinh tế biết rằng mấy vật này đều là vật bất phàm, vì vậy bắt đầu chăm chú chọn lựa.
Một lát sau, Ngô Lai từ trong chọn một đôi bông tai, hai khối ngọc bội, ba dây chuyền cùng với hai cây trâm cài tóc.
Trung niên nhân nói :
Khách quan thật sự có nhãn lực tốt, người chọn ra mấy vật đều là tuyệt hảo trước mặt ta đây.
Ngô Lai cắt ngang nói :
Đừng có nói nhiều, bao nhiêu ngân lượng ?
Trung niên nhân đáp :
Khách quan rất hào sảng .
Nói rồi cầm lấy đôi bông tai nói tiếp :
đôi bông tai này vốn là bán hơn ba mươi lượng bạc, do khách quan muốn nhiều vật, vậy ba mươi lượng đi! Nhưng những thứ này thì đắt hơn, để ta tính lại .
Nói rồi từ người lấy là bàn tính rồi bắt đầu.
Một lát, trung niên nhân bỏ bàn tính xuống nói :
Khách quan, cộng lại là ba trăm hai mươi lượng bạc .
Nói rồi nét mặt khẩn trương nhìn Ngô Lai, sợ Ngô Lai lại đột nhiên không muốn nửa.
Ngô Lai hỏi :
Vậy à ?
Nói rồi từ trên người lấy ra ngân phiếu và bạc đưa cho trung niên nhân.
Nhìn thấy Ngô Lai đưa bạc rồi bỏ các vật trang sức vào trong lòng bỏ đi, trung niên nhân trong lòng đã sớm vui lên.
Vô Lại đại ca người đâu?
Tuyết Nhi một mặt vừa đi một mặt hiếu kỳ nhìn chung quanh đột nhiên hỏi.
Nguyên là Tuyết Nhi vốn có chuyện muốn cùng Ngô Lai nói, ai mà biết mới quay đầu, đã tịnh không có phát hiện ra nhân ảnh của hắn.
Nghe xong, Quản Phong Chỉ mấy người ngơ ngẫn nhìn chung quanh, quả nhiên không có bong của Ngô Lai, không khỏi lấy làm kỳ quái.
Lúc mọi người đang ngơ ngẫn, âm thanh của Ngô Lai truyền đến, làm mọi người giật mình thót lên.
Các người đang nhìn gì vậy ?
Thanh âm vừa hạ xuống, người Ngô Lai đã đến trước mặt mọi người, kỳ quái nhìn họ.
Lãnh Ngưng Vũ không tức giận nói :
Đương nhiên là tìm chàng rồi, chàng làm gì đã đi, cũng không lên tiếng nói gì,hại mọi người lo lắng .
Nói rồi quan thiết nhìn hắn.
Ngô Lai đáp :
Huynh vừa rồi có chút chuyện, vì vậy không có nói với các người.
Thấy Ngô Lai không nguyện ý nói ra, mọi người cũng không hỏi nửa.
Đột nhiên trong mắt Ngô Lai quang mang đại thịnh, người như thiểm điện hướng tới hai người cách họ không xa phóng tới, đồng thời song chưởng vận đầy công lực kích tới hai người.
Hai người này là hai lảo nhân khoảng 5, 60 tuổi, hình dáng quê mùa, trong mắt người thường thì căn bản là hai lảo nhân phổ thông, không có chổ nào đặc thù.
Thấy được Ngô Lai đột nhiên tung người lên, Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Y mấy người đều không minh bạch đã phát sinh chuyện gì, tuy không biết nhưng cảnh giác nhìn chăm chú chung quanh.
Hai người đó rỏ ràng cũng không tưởng được Ngô Lai lại đột nhiên công kích mình, trong mắt chớp lên sắc kinh hải, liền vội vàng né tránh, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Thậm chí tốc độ hai người quá nhanh, lại có thể so sánh trên cả tuyệt thế thân pháp Thiểm Thiên Quyết của Ngô Lai.
Thấy hai người tránh né, thân ảnh của Ngô Lai đột nhiên tăng tốc, song chưởng phân ra kích tới hai người, hai người hết cách, phải cử chưởng nghênh tiếp.
Chỉ nghe hai tiếng nổ lớn, thân ảnh của hai người đã bay đi, mở miệng thổ máu như suối, nhưng hai người mượn một chưởng đó của Ngô Lai hướng tới bên cạnh bay đi.
Mới thấy có người đánh nhau, những người vốn đang đi trên đường nhất thời kinh hoảng thất thố chạy tới hướng của hắn, hiện trường hổn loạn phi thường.
Thấy Ngô Lai muốn truy theo hai người kia, Quản Phong Chỉ liền ngăn lại nói :
Ngô hiền điệt, đừng truy nửa, bọn họ đã chạy xa rồi, coi chừng kế điệu hổ ly sơn.
Nói xong rồi chăm chú nhìn vào đám người hổn loạn, đề phòng có người thừa dịp đánh lén.
Sau giây phút, vốn là một con đường nhộn nhịp, lập tức biến thành trống không.
Quản Phong Chỉ nói :
Chúng ta trước tiên trở về khách sạn rồi nói tiếp.