Chương 111: Mỹ Nữ Băng Nhi
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1526 chữ
- 2019-09-05 02:22:06
Nói rồi dẫn đầu đi ra khỏi khách sạn.
Với công lực của song tiên, thì ẫn tàng kế bên Bạch Y, Bạch Y cũng vị tất phát hiện, hơn nửa tính khí của cao nhân tiền bối đều có điểm khác người, Bạch Y đương nhiên biết được điểm này, nên không nhiều lời nửa.
Lúc đám người Ngô Lia ra tới ngoài khách sạn, thấy được là kết bạn mà đi, người giang hồ vội vàng gấp gáp hướng tới Lâm Châu mà tiến tới.
Đám người Ngô Lai thất kinh, không tưởng được là có nhiều người giang hồ như vậy đã vì Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm mà đến, nhiều đến làm người khó thể tưởng tượng, giống như là khai mở vỏ lâm thịnh hội vậy.
Nhìn một lát, Ngô Lai nói :
Chúng ta đi thôi!
Nói rồi dẫn đầu theo phía sau những người giang hồ kia hướng tới Lâm Châu Thành mà đi.
Đám Người họ đi được một đoạn đường, đột nhiên một trận tiếng vó ngựa gấp rút từ xa tới gần, phiến khắc đã tới sau lưng họ, cách phía sau mấy người không xa đột nhiên ngừng lại.
Mọi người trong đám không khỏi hiếu kỳ nhìn lại, chỉ là mười người đó của Thanh Phong Bảo.
Người Thanh Phong Bảo sau khi ngừng lại, phi thân xuống ngựa, Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người sau khi xuống ngưỜi liền hướng tới chổ đám người Ngô Lai đang đứng mà đi tới.
Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người đến tới trước mặt mọi người rồi ôm quyền nói :
Quản huynh, lâu lắm rồi không gặp lại, trong khách sạn vì bất tiện chào hỏi, hy vọng Quản huynh không lấy làm khó chịu.
Quản Phong Chỉ vội vàng hoàn lể đáp :
Hai vị Hoắc huynh nói lại nói chổ đó ?
Cách xưng hô của Quản Phong Chỉ khiến người cảm giác quái lạ, bất quá hai người như là không them để ý tới cách xưng hô, ba người đều là cao thủ có danh tiếng trên giang hồ, trên giang hồ gặp mặt nhau nhiều lần tự nhiên không ít, có thể tính là có biết nhau từ lâu.
Hoắc Doanh nói :
Quản huynh, huynh lần này có phải là vì Huyền Thiên Thạch trong truyền thuyết và Tử Kiếm đứng đầu trong thập đại thần khí mà tới phải không?
Nói rồi cùng với chúng nhân của Thanh Phong Bảo ở sau lưng khẩn trương nhìn Quả Phong Chỉ, nếu như Quản Phong Chỉ cũng là vì hai bảo vật này mà tới, họ lại có thêm một đối thủ, hy vọng lấy được lại ít đi một chút, huống nhi còn các đại thế lực khác trên giang hồ nửa.
Quản Phong Chỉ không lý tới ánh mắt của bọn người Thanh Phong Bảo, nhạt nhẻo đá :
Cũng xem như vậy! dù sào hai bảo vật này chúng ta chưa từng thấy qua, nên không nhịn được hiều kỳ trong lòng, muốn kiến thức bảo vật trong truyền thuyết một chút.
Hoắc Doanh nói :
Quản huynh nói đúng, bọn ta lần này cũng là muốn kiến thúc bảo vật trong truyền thuyết một chút, nếu như may mắn lấy được, bất quá lại càng tốt.
Quản Phong Chỉ nghe xong, trong lòng thầm nghĩ :
Chỉ sợ là nhất định phải lấy được thôi!
Bất quá câu này chỉ là Quản Phong Chỉ trong lòng nghĩ tới, tịnh không có nói ra miệng.
Lúc này, Quản Phong Chỉ không khỏi dò xét mấy người phía sau Hoắc Danh và Hoắc Chấn, chỉ cảm thấy được các người trẻ tuổi này võ công đều nhất định đạt tới, đặc biệt là thiếu nữ kia, đừng thấy thiếu nữ trẻ tuổi sinh đẹp, nhưng võ công của nàng ta trong đám người là lợi hại nhất, làm Quản Phong Chỉ cũng kinh ngạc không ít, không tưởng được thiếu nữ trẻ tuổi như thế, lại có thành tựu như vậy, không khỏi thầm than là mình già rồi.
Quản Phong Chỉ nói :
hai vị Hoắc huynh, các người trẻ tuổi này chắc đều là tinh anh của Thanh Phong Bảo các người!
Nói rồi không nhịn được thoáng nhìn các người trẻ tuổi này.
Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người đương nhiên nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Quản Phong Chỉ, trong lòng đã rất tự hào, nhưng miện vẫn nhã nhặn đáp :
Quản huynh quá khen, mấy người này là của Thanh Phong Bảo bọn ta là trong các người có ngộ tính rất cao, đã ở trong bảo si ngốc nhiều năm, nay thừa dịp có cơ hội đem họ ra lịch lãm.
Nói xong chuyển thân tới mấy người trẻ tuổi nói :
Băng Nhi, các người còn không mau qua gặp Quản huynh, Quản huynh chính là trên giang hồ đĩnh đĩnh đại danh ‘Đoạt Mệnh Kiếm Khach’, nếu như các người có thể được Quản huynh chỉ điểm, sẻ có lợi không ít.
Nghe xong, thiếu nữ được gọi là Băng Nhi và mấy người trẻ tuổi kia lập tức hướng tới Quản Phong Chỉ hành lể :
Tiền bối có khỏe không!
Bởi vì họ biết được võ công của Quản Phong Chỉ.
Quản Phong Chỉ vội vàng đáp :
Tốt, tốt .
phải làm như vậy, Quản Phong Chỉ cũng không có những tập quá đó.
Quản Phong Chỉ hướng tới Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người nói :
Hai vị Hoắc huynh, võ công các người không kém ta, hơn nửa võ công của họ đã tới thành tựu nhất định, nếu muốn cao hơn nửa sẻ rất khó khăn, ta cũng không có gì có thể chỉ điểm nửa.
Hoắc Danh nói :
Quãn huynh nói chơi rồi.
Quản Phong Chỉ đáp :
Sao lại thế ? Mấy người họ đều đã có được chân truyền của các người, đặc biệt là vị cô nương này, võ công đã đến bình cảnh, có thể là một cao thủ giang hồ bình thường khó có khả năng đối phó được.
Nghe được khen thưởng của Quản Phong Chỉ, mọi người đều cao hứng phi thường.
Hoắc Danh nói :
Đa tạ Quản huynh khen thưởng, đây là tôn nữ Băng Nhi của bọn ta, vốn không muốn đem nó ra, nhưng để nó có nàng chạm qua, đều
Nghe gia gia nói đến mình, thiếu nữ không đồng ý giật giật lấy vạt áo của Hoắc Doanh.
Quản Phong Chỉ nói :
Đều là người trẻ tuổi, nếu như không ra ngoài lịch lảm môt phen, võ công sẻ rất khó có đột phá.
Hoắc Doang và Hoắc Chấn hai người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Quản Phong Chỉ, bởi vì bản thân ho cũng là trong giang hồ lịch lảm mà có công lực.
Lúc này thẳng một bên Hoắc Chân chưa từng nói gì đột nhiên hỏi :
Quản huynh, các vị này là ….?
Nói rồi thoáng liếc nhìn mấy người Ngô Lai.
Quản Phong Chỉ vội vàng đáp :
Các vị này đều là bằng hửu ta trên đường quen được.
Nghe xong, Hoắc Danh và Hoắc Chấn hai người đều rất ngạc nhiên, không khỏi đo lường mấy người Ngô Lai, vì họ biết được tính cách của Quản Phong Chỉ, người có thể được Quản Phong Chỉ kết giao, trong giang hồ rất ít, hơn nửa còn là vài người trẻ tuổi, sao mà không làm hai người kinh ngạc cho được.
Không để ý tới biểu tình kinh ngạc của hai người, Quản Phong Chỉ từng người một giới thiệu tới họ, lúc nghe đến danh tự của Ngô Lai, mọi người đều ngơ ngẫn, không tưởng được còn có người có danh tự gọi như vậy.
Vô Lại ?
Hoắc Danh không khỏi nhẹ giỏng hoỉ một lần, thấy Quản Phong Chỉ gật đầu, Hoắc Danh kỳ quái nhìn Ngô Lai, mấy người kia cũng sắc mặt lạ lùng nhìn Ngô Lai.
Ngô Lai nhìn thấy nhãn thần cổ quái của họ, biết là danh tự của mình lại bị hiểu lầm, không khỏi có nét cười khổ, nhưng cũng không có giải thích.
Hắn không những là một tên vô lai, hơn nửa còn là một tên lưu manh nửa!
Lúc này Hoắc Băng một bên thì thầm . Thanh âm của nàng tuy thật thấp, nhưng vẫn bị những người có nội lực cao thâm nghe được.
Hoắc Danh kỳ quái hỏi :
Băng Nhi, ngươi sao vậy?
Hoắc Băng vội vàng đáp :
Nhị gia gia, không có gì .
Nói rồi không khỏi hằn học trừng mắt nhìn Ngô Lai, vừa lúc gặp được mục quang của Ngô Lai nhìn lại, không khỏi hơi đỏ mặt, cái này cũng không phải là Ngô Lai kỳ lạ, xuân quang dụ người của nữ nhân không có nam nhân nào thấy được mà hai mắt lại không thích.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Băng trừng lên, Ngô Lai cười khổ, không có tưởng được mình lại bị mỹ nữ hiểu lầm.
Chúng nhân bên cạnh đều kỳ quái nhìn biểu tình của hai người, không biết được giửa hai người phát sinh ra chuyện gì, đương nhiên ngoại trừ Lãnh Ngưng Vũ, vì nàng lúc đó nghe được Ngô Lai bị mắng là loại lưu manh, Vô Lại.