• 1,453

Chương 115: Thu Phục Đồng Cương (3)


Nói xong cũng không nhịn được nhìn tới chổ Đồng Cương vừa biến mất, nhưng không thấy được bóng người nào.

Lãnh Ngưng Vũ không giận nói :
Bị chàng đánh thì không chết cũng tàn phế, chàng nhìn xem nhiều đại thụ đều bị dư lực một chưởng của chàng chấn gẩy như vậy, chàng còn có thể nói là không có việc gì à?


Nghe xong, Ngô Lai cười khổ không nói gì.

Bạch Y nói :
Chúng ta có cần phải qua đó xem thử không?


Ngô Lai đáp :
Không cần đâu, lần trước ta sử dụng công lực so với lần này còn mạnh hơn, tên gia hỏa đó củng chỉ bất quá bị hôn mê thôi, lần này phỏng chừng cũng không có chuyện gì, hơn nửa ta vừa rồi nhìn tới nhìn lui chổ hắn biến mất, tịnh không có nhìn thấy được bóng của tên gia hỏa đó, nói không chừng đã chạy rồi, chúng ta không cần quản tới hắn nửa, còn phải đi nửa!


Nghe xong, đám người Lãnh Ngưng Vũ nghi hoặc nhìn tới phương hướng Đồng Cương vừa bay tới, chỉ thấy vài đại thụ gẩy gục, quả nhiên không thấy bóng của Đồng Cương.

Đám người Lãnh Ngưng Vũ chỉ biết gất đầu theo sau Ngô Lai đi tới phương hướng Lâm Châu thành.

Còn không đợi cho họ đi được bao xa, sau lưng họ đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, đám người Ngô Lai giật mình, vội quay lại phía sau nhìn, chỉ thấy một gốc đại thụ vốn đã gục xuống trên đất đã bị đẫy qua một bên, một nhân ảnh từ dước gốc cây ngồi dậy, mơ màng nhìn chung quanh, chính là Đồng Cương.

Thấy mọi người quay đầu lại, Đồng Cương hét lớn lên :
Uy! Các người đừng đi, tuyệt chiêu của ta còn chưa có xuất ra.
Nói rồi thân vốn đang ngồi tung mình lên, đem theo đất cát đầy người, hơn nửa y phục càng rách nát không chịu được, lộ ra hết cơ thể cường tráng.

Đám người Lãnh Ngưng Vũ thấy vậy đại kinh, không tưởng được Đồng Cương vừa chịu một kích cường đại của Ngô Lai, nhưng vẫn không việc gì, nếu là bọn họ, đã sớm bị một kích cường đại đó đánh thành tương thịt.



Ngô Lai không có lấy kinh ngạc lớn lao gì, như là đã biết được Đồng Cương sẻ không việc gì, nhưng trong lòng vẫn thầm kinh ngạc với võ công quái dị của hắn.

Nguyên là Đồng Cương vừa rồi bị một kích của Ngô Lai, đánh bay ra đập gẩy nhiều gốc đại thụ, còn không đợi cho Đồng Cương có phãn ứng gì, chính bản thân đã đập gẩy một gốc đại thụ rồi chui vào đất cát, nếu như nhìn kỹ, sẻ phát hiện ra chổ Đồng Cương vừa đứng lên, đã có một hố lớn vừa một người nằm xuống.

Đồng Cương vung đại chùy của mình lên, phóng tới trước mặt đám người Ngô Lai, nói :
Tiểu tử, ngươi đừng đi, tuyệt chiêu của ta còn chưa có dùng tới, ta phải cho ngươi thưởng thức tuyệt chiêu lợi hại của ta.


Lúc này đám người Lãnh Ngưng Vũ đã tin lời Ngô Lai vừa nói, tên gia hỏa này quản nhiên không những không có việc gì, hơn nửa còn muốn tiếp tục so tài với Ngô Lai, họ đưa mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu cười khổ, không tưởng được lại gặp phải một tên thích đánh nhau tới điên lên như vậy.

Ngô Lai cũng chỉ cười khổ, nhưng vẫn bất lực, biết rằng nếu như không để cho Đồng Cương đưa ra tuyệt chiêu, hắn nhất định sẻ níu kéo mình không buông ra, vì vậy nói :
Được, để ta xem thử tuyệt chiêu lợi hại tới đâu!
Nói xong chuyển thân nói với mọi người :
Các người lui lại, ta phải kiến thức tuyệt chiêu của tên gia hỏa này lợi hại tới đâu.


Nghe xong, mọi người vội vàng lui thật xa lại phía sau, vì họ đều biết trận đấu của hai người vô cùng ghê gớm, nếu như không cách xa hai người, có thể sẻ bị trận đấu giửa hai người ảnh hưởng tới.

Đồng Cương mừng rở, hét lớn lên :
Tiểu tử tiếp chiêu!


Chỉ thấy hai tay Đồng Cương đột nhiên nắm lấy đại chùy đưa lên đỉnh đầu, toàn thân phát ra một cổ khí thế cường đại, càng làm thân thể vốn khôi ngô hiện thêm uy mãnh, ngay cả đám người Lãnh Ngưng Vũ ở xa cũng có thể cảm giác được khí thế bức nhân , thân thể không tự chủ đươc lui lại nhiều bước, nhìn Đồng Cương với vẻ mặt thất kinh, không tưởng được đại hán to lớn này bổng có thể phát ra khí thế cường đại.

Ngô Lai nhìn thấy biến hóa đột nhiên của Đồng Cương, cũng thất kinh, không tưởng được Đồng Cương ngay lập tức đã có thể phát ra công lực như vậy, không khỏi ngưng trọng nét mặt giương mắt nhìn hắn.

Đột nhiên hai cánh tay của Đồng Cương đã động, cây thiết chùy khổng lồ trong tay hắn như là không có trọng lượng bị Đồng Cương múa lên, chỉ thấy hắn trái vung một chùy, phải vung một chùy, nháy mắt đã vung ra hơn chục chùy, bóng chùy không ngừng xuất hiện, giửa không trung đã bị đại chùy đang múa của hắn cuốn lên kình phong cường đại, phát ra tiếng xé gió.

Sau đó, các bóng chùy đột nhiên biến mất, chục chùy Đồng Cương múa lên đột nhiên ngưng tụ lại thành một đạo kình khí cường đại vô bì cuốn tới Ngô Lai, đồng thời hắn đã tung thân lên, một chùy đập tới Ngô Lai, đồng lúc kình khí đến trước thân Ngô Lai, đại chùy của Đồng Cương cũng đã đến bên trên Ngô Lai.

Lãnh Ngưng Vũ đứng bên thấy vậy đại kinh, thiếu chút đã kinh hô lên, không tưởng được Đồng Cương còn có một chiêu lợi hại như thế, trong lòng không khỏi vì Ngô Lai bắt đầu lo ngại.

Lúc thiết chùy của Đồng Cương cùng với kình khí cường đại đến trước thân Ngô Lai, hắn đã động, chỉ thấy trên song chưởng của Ngô Lai đột nhiên ngưng tụ thành hai mãng khí, phát ra quang mang tím đỏ diệu mắt nghênh lấy kình khí do Đồng Cương phát ra, đồng thời phi thân lên, một chưởng kích tới đại chùy của Đồng Cương.

Hai tiếng nổ lớn đồng lúc vang lên, âm thanh làm cả mặt đất lớn rung động mạnh, đồng lúc tiếng nổ vang lên, thân ảnh hai người đã phân khai, bay ngược ra ngoài.

Lúc thân ảnh của Ngô Lai bay ra, thân thể trong không trung đột nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, vội vàng vận công ép lại khí huyết đang trào dâng trong nội thể, nét mặt thất kinh nhìn Đồng Cương vừa bị mình chấn bay ra ngoài, không tưởng được hắn lại có một chiêu cường hãn như thế.

Thân thể của Đồng Cương bị Ngô Lai chấn bay ngược lại, khí thế không giảm, tiếp tục bay ra xa, cũng không biết được trọng lượng của thân thể hắn và đại chùy, hay là nguyên nhân gì, thân thể vốn đang bay của hắn đột nhiên rớt xuống.

Lại một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Đồng Cương rơi xuống, đập lên mặt đất, một trận bụi mù bay lên, làm mọi người trong trường đều nhìn không rỏ đã phát sinh ra chuyện gì.

Đợi cho bụi bậm hạ xuống, chỉ thấy cả thân thể Đồng Cương và đại chủy của hắn đều đã ngập vào dưới đất, nguyên người biến thành như một chử
đại大
chìm vào đất cát, nằm ngửa mặt lên trời, trong tay vẫn nắm chặt đại chùy.

Lúc này đám người Lãnh Ngưng Vũ đã đến kế bên Ngô Lai, quan thiết chăm chú nhìn hắn.

Thấy ánh mắt quan thiết của họ, Ngô Lai cười nói :
Yên tâm đi, ta không việc gì.


Nghe xong, mọi người đều thở ra một hơi, trong lòng càng chấn kinh, chấn kinh với võ công của Ngô Lai, không tưởng được Ngô Lai dưới một kích cường đại đó lại bình an vô sự, ngay cả bản thân Quản Phong Chỉ cũng vị tất có thể chống đở một kích đó, thậm chí nếu có thể chống đở, cũng phải thụ trọng thương.

Lãnh Ngưng Vũ thoáng nhìn thấy Đồng Cương nằm ngửa mặt lên trời, chìm vào lòng đất không một động tĩnh, lo lắng hỏi :
Vô Lại, hắn không phải đã bị một chưởng của chàng đánh chết chứ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.