Chương 127:Tái hồi tạp viện
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1546 chữ
- 2019-09-05 02:22:08
Khi Ngô Lai nắm tay dắt Tuyết nhi đi vào bàn ăn,lúc đó trong đám người có vài cặp mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hai người của mình,những người khác cũng là chăm chú nhìn Tuyết nhi.
Chỉ thấy lúc này,trên mặt Tuyết nhi đang mỉm cười hạnh phúc, còn có lưu lại trên mặt kia sau khi hoan lạc màu da ửng hồng, càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp động lòng người, lúc này mới là nguyên nhân mọi người chăm chú nhìn nàng.
Bị mọi người giương mắt nhìn Ngô Lai cũng cảm giắc được cả người không được tự nhiên,đặc biệt là Quản Phong Chỉ và mấy người Bạch Y kia đang cổ quái nhìn bọn họ, đúng là da mặt Ngô Lai rất dầy, sắc mặt cũng không tự chủ được bắt đầu hồng lên, vội vàng lôi kéo Tuyết nhi tùy tiện tìm chổ ngồi xuống.
Ngô Lai nói:
Cảm thấy ngại quá,đã tới chậm làm mọi người đợi lâu.
Nói xong mới nhớ lại mình đã nói mệt,muốn rút lại đã không còn kịp rồi.
Nhìn thấy Ngô lai đỏ mặt,Ngô Lai cùng Tuyết Nhi thân mật, còn có Tuyết nhi được tình yêu làm tưới mát xinh đẹp động lòng người, mấy lão giang hồ đã hiểu được cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Ngô Lai Và Tuyết nhi.
Tuyết nhi dù sao tuổi còn nhỏ, đối với việc này chưa có hiểu biết, nhưng đối với Ngô Lai thì khác, chỉ cảm thấy cả mặt nóng lên giống như muốn thiêu đốt.
Dường như không muốn để Ngô Lai trong hình dáng ngượng ngập đó, Vương Bân vội vàng nói sang chuyện khác:
Ngô huynh đệ, Lãnh cô nương, nàng…..
Nghe vậy,Ngô Lai vội vàng giành lấy nói:
Vũ nhi nàng trong người có chút không khỏe, không muốn ăn cơm chung với mọi người.
Nghe lời Ngô Lai nói, mọi người cứ như là lạc trong suy nghĩ gật đầu. Nhìn Ngô Lai ánh mắt càng thêm cổ quái, làm sắc mặt Ngô Lai càng thêm xấu hổ.
Lãnh cô nương người không khỏe?
Lúc này Bạch Y bên cạnh ra vẻ kinh ngạc nói:
Tại sao có thể chứ? Lãnh cô nương tối hôm qua không phải khỏe lắm sao?
Bạch Y hôm nay đặc biệt giống như thích trêu cợt Ngô Lai, trong lòng biết rõ là chuyện gì, nhưng khăng khăng hỏi tới, đùa giỡn làm sắc mặt Ngô Lai cực kỳ xấu hổ.
Ngô Lai bất đắc dĩ phải gật đầu
Thấy Ngô Lai gật đầu, Bạch Y nói tiếp:
Ngô huynh, bây giờ người Lãnh cô nương không khỏe, ngươi cần phải tế nhị chiếu cố một chút.
Ngô Lai vội vàng nói:
Dĩ nhiên,dĩ nhiên.
Lúc này Phong Vân nói:
Tốt rồi, chúng ta ăn cơm.
Phong Vân không muốn để Ngô Lai xấu hổ nữa, vội vàng chuyển đề tài nói.
Nguyên lai khi Ngô Lai cùng Tuyết nhi sau khi điên cuồng không lâu, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, một Phong Cốc đệ tử đến kêu mấy người ăn cơm, làm đệ tử này kỳ quái chính là gõ cửa phòng Ngô Lai và phòng Lãnh Ngưng Vũ,nhưng đều không có người trả lời,lại nghĩ bọn họ sớm đã rời khỏi giường,sau đó lại gõ cữa phòng tuyết nhi.
Nghe tiếng gõ cửa, thì Ngô Lai đang ở trên người nhị nữ thật không muốn rời khỏi từ thân thể nhị nữ động lòng người, đệ tử Phong Cốc kia đành bỏ đi.
Khi Lãnh Ngưng Vũ chuẩn bị rời giường, mới phát hiện mình toàn thân yếu ớt vô lực, ngay cả cử động đều không có khí lực, không tự lực xuống được, đành phải để Ngô Lai giúp mượn cớ thân thể mình không khỏe, có thể tạo thành kết quả như thế, đương nhiên là hai người tối hôm qua hoan lạc điên cuồng và sáng sớm lại thêm một trận điên cuồng nữa.
Mặc dù Tuyết nhi cùng Ngô Lai cũng có vài lần hoan lạc đến điên cuồng, nhưng cũng không có điên cuồng lợi hại như hai người Ngô Lai cùng Lãnh Ngưng Vũ, thân thể cũng không hề có chổ nào không khỏe.
Mà khi Ngô Lai chuẩn bị mặc y phục, vừa mới nhớ tới y phục mình còn ở trong phòng Lãnh Ngưng Vũ,đành phải đợi Tuyết nhi mặc y phục giúp mình đi lấy y phục.
Ngô Lai mặc y phục, còn nhịn không được làm chuyện xấu đối với Lãnh Ngưng Vũ toàn thân đã yếu ớt vô lực lõa thể nằm ở trên giường, dẫn dắt Lãnh Ngưng Vũ trông kiêu kỳ lần này đến lần khác rên rỉ và kiều mỵ. Cuối cùng Lãnh Ngưng Vũ thôi thúc xuống, Ngô Lai mới chịu từ bỏ ly khai thân thể động lòng người của Lãnh Ngưng Vũ. Nắm lấy tay Tuyết nhi hướng ngoài phòng đi ra.
Đối với Lãnh Ngưng Vũ cắn một cái ở chổ bả vai, Ngô Lai cũng không thể nói gì hơn, nhưng đối với Tuyết nhi lại đột nhiên cắm một cái ở bả vai mình Ngô Lai chỉ có cười khổ không thôi.
Nguyên lai Tuyết nhi thấy Lãnh Ngưng Vũ cắn trên bả vai Ngô Lai, cũng học theo bộ dạng của Lãnh Ngưng Vũ cắn ở bả vai Ngô Lai một cái, cắn nhẹ thôi, nhưng lại khiến Ngô Lại nổi cơn thèm muốn..
Sau khi mọi người ăn xong, đều tự đi làm chuyện của mình, Phong Cốc và Thiên Đường Môn mọi người đã đi ra ngoài nghe động tĩnh, xem bảo vật ở đâu, Quản Phong Chỉ cùng Bạch Y mấy người căn bản cũng định đi ra ngoài tản bộ, nhưng nghĩ đến lão độc vật Niêm Dữ Hành không biết địch nhân ở ,bọn họ đành phải bỏ qua.
Ngô Lai vốn cũng không định đi ra ngoài, muốn ở khách sạn hoan hảo với Lãnh Ngưng Vũ thân mật một phen, nhưng Tuyết nhi lại muốn ra đường tản bộ, thấy Tuyết nhi đang phiền muộn, Ngô Lai đành phải mang Tuyết nhi ra đường ngắm cảnh.
Lúc đầu Đồng Cương cũng muốn đi theo Ngô Lai nhưng bị Quản Phong Chỉ ngăn cản, bởi vì Quản Phong Chỉ nghĩ Đồng Cương to lớn khiến cho người khác chú ý.
Ngô Lai nghĩ cũng như vậy, Đồng Cương thân thể khôi vĩ và cái đại chùy kia của hắn quá to, rất dể dàng khiến cho người khác chú ý, huống chi Đồng Cương thích đánh nhau, nói không chừng gặp được cái gì cao thủ lợi hại rồi cùng với người khác so tài, cho nên Ngô Lai không có mang theeo Đồng Cương.
Khi Ngô Lai kéo Tuyết nhi đi trên đường cái. Trên đường thật rất đông người, đặc biệt là người buôn bán bày xiêm y, mặt khác có nhiều người giang hồ trong tay cầm binh khí, náo nhiệt phi thường.
Nhìn trên đường nơi nơi để các loại cổ quái kỳ lạ gì đó. Tuyết nhi hoan hô một tiếng, lôi kéo Ngô Lai hướng đám người chạy tới.
Trải qua nữa ngày đi tản bộ, Tuyết nhi lại giống như điên cuồng, mặc dù không mua bất cứ cái gì, nhưng vì muốn thỏa mãn tò mò trong lòng, lại không ngừng lôi kéo Ngô Lai chạy đông chạy tây nhìn, nhìn thấy cái gì kỳ lạ cổ quái, thì lại dừng chân xem.
Mắt nhìn Tuyết nhi giống như tiểu hài tản bộ, Ngô Lai trong lòng chỉ có cười khổ, trong lòng lại hối hận đáp ứng đi cùng Tuyết nhi.
Đối với việc này mà nói Ngô Lai không sai, nếu như Tuyết nhi đi mua sắm giống thật nhiều như những nữ nhân khác của hắn, Ngô Lai cũng chỉ ở trong lòng nở nụ cười khổ.
Lại đi dạo một khoảng thời gian,Tuyết nhi rốt cuộc mới chịu dừng lại cước bộ,trán hơi đổ mồ hôi nói:
Vô lại đại ca,Tuyết nhi mệt rồi chúng ta trở về đi.
Nói xong muốn lôi kéo Ngô Lai đang nhìn ngã tư đường bên cạnh ngẩn người phát ngốc.
Tuyết nhi nhẹ nhàng lôi kéo Ngô Lai nói:
Vô lại đại ca, huynh làm sao vậy?
Lúc này Ngô Lai mới lấy lại tinh thần vội vàng nói:
Tuyết nhi, ta không có việc gì.
Nói xong lại ngây người xuất thần nhìn ngã tư đường bên cạnh ngẩn người.
Ngã tư đường này đúng là nơi Ngô Lai sống từ nhỏ lớn lên__ __ Hổn Hổn Nhai.
Ngô Lai lại ngây người một lát,dột nhiên lôi kéo tay Tuyết nhi nói:
Tuyết nhi,chúng ta đến bên kia xem.
Nghe vậy,Tuyết nhi nhu thuận để cho Ngô Lai lôi kéo.
Không đến một lát, Ngô Lai đã lôi kéo Tuyết nhi đi vào trong Hỗn Hổn nhai, đứng trước ở một cái sân củ và tồi tàn.Cái sân của tạp viện này chính là nơi Ngô Lai sống từ nhỏ đến lớn.
Nhìn nơi quen thuộc này không còn như cũ nữa, nghĩ tới trưởng bối cùng các huynh đệ đã từng làm bạn với mình lớn lên, Ngô Lai trong lòng lại dấy lên thương tâm.
Ngô Lai thì thầm lẩm bẩm:
Vương thúc, Trương thúc, Đại Hổ, Minh Lể, các người có khỏe không? Ta trở về thăm các người đây.