• 1,453

Chương 133: Kinh Nhân Tiêu Tức (1)


Ngô Lai ra khỏi cửa, rồi đi dọc theo hành lang phía trước, trong tâm trí hắn bất giác xuất hiện hình ảnh của hai nữ tử Lãnh Ngưng Vũ, Trương Ngọc Oánh với dung nhan mê hoặc lòng người.

Nghĩ tới những nữ tử này, trong lòng Ngô Lai không khỏi phấn chấn, hắn tự nhủ:
Ngô Lai ta phúc đức không mỏng, không ngờ được những nữ tử như thế này yêu thương, chắc tiền kiếp do ta chuyên tâm tu hành a. Ta chắc chắn sẽ dùng cả cuộc đời này bảo bọc cho các nàng, không để cho bất cứ ai trong các nàng bị thương tổn cả


Từ lúc này trở đi, Ngô Lai đã có một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của hắn, hắn muốn nỗ lực hơn để bảo bọc những nữ nhân mà hắn nhất mực yêu thương.

Lúc đó, chiếc cửa phòng bên cạnh đột ngột mở ra, Phong Vân từ trong bước ra, nhìn thấy Ngô Lai liền cả mừng nói với hắn:
Ngô thiếu hiệp, ta đang có việc muốn thương lượng với ngươi.


Nghe vậy, Ngô Lai ngây ngốc hỏi:
Tiền bối chẳng hay người tìm vãn bối có chuyện gì?


Phong Vân gật gật đầu trả lời:
Không sai, chúng ta hôm này đi điều tra bên ngoài nghe được một vài tin đồn hết sức bất ngờ.


Ngô Lai cảm thấy kì quái nói:
Tin đồn thế nào? Có liên quan gì đến vãn bối sao?


Phong Vân nói:
Ngô thiếu hiệp, vào trong rồi hãy nói tiếp!
Nói rồi quay đầu đi vào trong phòng.

Đây là một phòng khách rất lớn, là nơi mà Phong Cốc và Thiên Đường Môn thường tụ hội. Lúc Ngô Lai vào tới trong phòng, chúng nhân Phong Cốc và Thiên Đường Môn đã có mặt đầy đủ, Quản Phong Chỉ cũng đang ngồi đó.

Thấy Ngô Lai tới, chúng nhân gật đầu ra hiệu lẫn nhau, không đợi người khác mời, Ngô Lai tùy tiện kiếm một chỗ rồi ngồi xuống.

Khi đó, Phong Vân đưa mắt nhìn chúng nhân một lượt đoạn nói:
Hôm nay, chúng ta cũng không tìm thấy nơi hạ lạc của Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm, nhưng lại điều tra được những tin đồn rất bất ngờ.


Ngừng lại một chút, Phong Vân đột nhiên nói:
Quản huynh, trên giới giang hồ đang có truyền ngôn, thần kì bảo vật Hổ Phách Thần Châu đã xuất hiện, và đang nằm trong tay của Quản huynh, chẳng hay chuyện đó có đúng không?
Nói xong nhìn chằm chằm vào Quản Phong Chỉ.

Những người biết giá trị của Hổ Phách Thần Châu nghe thế không khỏi kinh ngạc, phải biết Hổ Phách Thần Châu là khắc tinh của vạn độc trên thế gian, hơn nữa còn những công năng kỳ diệu khác mà người ta chưa biết hết, nhưng bảo vật này đã thất tung trên giang hồ hàng chục năm nay, giờ đây đột nhiên lại xuất hiện.

Quản Phong Chỉ nghe xong nói:
Hổ Phách Thần Châu xác thực là đã xuất hiện, chỉ là không ở trên người của tại hạ. Mà đang ở trên người của Ngô thiếu hiệp.


Nghe Quản Phong Chỉ nói vậy, chúng nhân không kiềm được đưa ánh mắt nhìn về phía Ngô Lai.

Ngô Lai thấy vậy gật đầu nói:
Đúng thế, Hổ Phách Thần Châu đích xác nằm trên người tại hạ có điều tại hạ không phải là chủ sở hữu, mà là Vũ Nhi.
Ngô Lai nói Vũ Nhi, đương nhiên là chỉ Lãnh Ngưng Vũ, chúng nhân ai cũng biết mối quan hệ của hai người.

Nghe vậy, mặc dù không ai biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng thầm đố kị với hảo vận của Ngô Lai, không những có được mĩ nhân khuynh thành Lãnh Ngưng Vũ, lại còn được luôn cả tuyệt thế bảo vật Hổ Phách Thần Châu nữa.

Khi đó, Phong Vân đột nhiên than thở mà rằng:
Tin tức Hồ Phách Thần Châu xuất hiện trên giang hồ đã truyền đi khắp nơi, hơn nữa còn nói là ở trên người Quản huynh, xem ra phen này Quản huynh không tránh khỏi phiền phức, hiện tại trong thành Lâm Châu này tụ tập nhiều cao thủ trong giang hồ, chúng đều có dã tâm đối phó với huynh để cướp bảo vật.


Chúng nhân nghe thấy thế, đều gật đầu lia lịa.

Quản Phong Chỉ nói:
Việc gì phải đến sẽ đến, có tránh cũng không khỏi.


Dừng một chút, Quản Phong Chỉ nói tiếp:
Ta hà tất sợ bọn chúng, ta chỉ không biết tin tức Hồ Phách Thần Châu từ đâu mà ra, tin tức này bất quá chỉ có Độc Linh Ma Thủ Niên Dữ Hành, Thiên Vương Môn và chúng ta biết mà thôi, ngoài ra không ai biết cả.


Chúng nhân vừa nghe thấy thế đột nhiên kinh hô:
Sao? Niên Dữ Hành lão độc vật còn chưa chết sao?
Mọi người nghe tới Niên Dữ Hành nhất thời sắc mặt hiện lên vẻ kinh hoàng.

Quản Phong Chỉ gật gù nói:
Đúng vậy, chúng ta là vì Hổ Phách Thần Châu mà giao thủ với lão, hơn nữa còn phá Bách Xà đại trận của lão, xem ra lão độc vật này đã vào thành rồi!


Chúng nhân nghe vậy không khỏi kinh hãi, nếu chẳng may kết oán với lão độc vật này, thật là không dễ gì mà nuốt trôi cho được, luôn phải đề phòng bị Niên Dữ Hành hạ độc, tài dụng độc của lão bốn mươi năm trước khiến ai trong giới giang hồ nghe thấy cũng đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng, bốn mươi năm sau tái xuất giang hồ, tài dụng độc và võ công của lão đích thị là đáng sợ a.

Quản Phong Chỉ nói:
Hiện tại điều kì quái là tại sao tin tức Hổ Phách Thần Châu xuất hiện lại lộ ra ngoài, dựa vào tác phong lâu nay của lão độc vật và Thiên Vương Môn tuyệt sẽ không lộ ra tin tức của Hổ Phách Thân Châu.


Lời nói của Quản Phong Chỉ không phải là không có đạo lý, với tác phong của Niên Dữ Hành tuyệt đối sẽ không lộ tin tức của Hổ Phách Thần Châu, vì sợ nó bị cướp mất. Còn như Thiên Vương Môn tại giang hồ thế lực chỉ ở mức trung bình, muốn có dã tâm đoạt Hổ Phách Thần Châu sẽ không ngu ngốc đi tiết lộ tin tức của bảo vật như thế.

Phong Vân nói:
Quản huynh, không phải chúng cũng biết Hổ Phách Thần Châu không nằm trên người huynh sao?


Nghe vậy, Quản Phong Chỉ yên lặng, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Đúng, lúc đó ngoài mấy người chúng ta, chỉ có lão độc vật Niên Dữ Hành và Thiên Vương Môn tứ đao tại đó.


Chúng nhân nghe vậy cảm thấy kỳ quái, lúc đó chỉ có Niên Dữ Hành và Thiên Vương Môn biết chuyện này, nhưng tiết lộ tin tức Hổ Phách Thần Châu vốn không phải là tác phong của bọn chúng, vậy ai là người tung tin này ra? Nhất thời không ai có câu trả lời cho nghi vấn này.


Còn có người khác biết chuyện nữa.


Chúng nhân đang nghi vấn cố tìm câu trả lời, bỗng giọng nói của Ngô Lai vang lên.

Nghe tiếng nói của hắn, chúng nhân bất giác đưa mắt nhìn hắn, ánh lên vẻ hiếu kỳ.

Quản Phong Chỉ nói: "Còn người khác biết chuyện này sao? Là kẻ nào?
Nói xong trong lòng của lão lại càng mơ hồ hơn.

Ngô Lai nói: "Ngoài hai tên sát thủ Cuồng Trảm Nộ Sát, còn có kẻ đã đứng sau lưng vung tiền thuê chúng, lúc chúng ta dùng Hổ Phách Thần Châu để phá Bách Xà đại trận, chúng đã nấp dưới xe ngựa, thấy Cuồng Trảm Nộ Sát ám toán chúng ta không thành, lúc đào tẩu chúng đã biết được chúng ta sở hữu Hổ Phách Thần Châu, vãn bối chắc rằng tin tức về Hổ Phách Thần Châu là do chúng tung ra, mục đích không ngoại trừ là làm cho người trong giang hồ truy giết chúng ta.


Tức thời, Quản Phong Chỉ nhớ lại lúc đó khi mọi người dùng Hổ Phách Thần Châu để phá trận, Cuồng Trảm Nộ Sát đang ẩn tàng dưới gầm xe ngựa, chúng rất có khả năng tung tin về bảo vật ra giang hồ, muốn lợi dụng lòng tham của giới giang hồ để quấy phá, rồi thảnh thơi ngồi đó mà làm ngư ông đắc lợi.

Nghe Ngô Lai nói vậy, chúng nhân có mặt tại đương trường có những biểu tình khác nhau, đặc biệt là Phong Vân lão tiền bối, lão đương nhiên biết sự lợi hại của tổ chức sát thủ Cuồng Trảm Nộ Sát này, mười năm qua chúng chưa từng thất bại, nay không ngờ lại thất thủ trước bọn người Ngô Lai, bất giác lão phải đánh giá lại họ.


Cái gì? Cuồng Trảm Nộ Sát, hai tên sát thủ này cũng xuất đầu lộ diện rồi sao?
.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.