• 1,453

Chương 137: Quyết Định Li Khai


Khi Ngô Lai dẫn theo Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi tới bàn ăn, Quản Phong Chỉ, Bạch Y cùng với chúng nhân Thiên Đường Môn và Phong Cốc đã có mặt ở đó, vì những lí do cá nhân, nên đa số đệ tử Thiên Đường Môn và Phong Cốc không ngồi cùng nhau, chỉ có Quản Phong Chỉ, Phong Vân, Vương Bân ngồi cùng bàn, đương nhiên họ cũng giành lại chỗ cho Ngô Lai.

Thấy ba người bọn Ngô Lai đi tới, mục quang chúng nhân liền hướng về phía ba người, ánh lên tia nhìn kỳ dị.

Ngô Lai không hề đếm xỉa đến thần tình kỳ lạ của chúng nhân, kéo hai nữ nhân đến chỗ ngồi.

Lúc ba người bọn Ngô Lai ngồi xuống, Phong Vân mở lời:
Ngô thiếu hiệp, thương thế của Tuyết Nhi cô nương sao rồi?
Nói đoạn quan hoài nhìn Tuyết Nhi.

Phong Vân đương nhiên biết chuyện Tuyết Nhi thụ thương qua lời kể của Bạch Y, nhưng không biết vì sao nàng bị người ta đả thương, thật ra Bạch Y cũng không biết tại sao Tuyết nhi thụ thương, vì trong lúc cấp bách không tiện hỏi.

Thấy nhãn thần quan tâm của chúng nhân, Ngô Lai gật đầu, nói:
Tuyết Nhi đã hồi phục rồi.


Nghe vậy, mọi người không tự chủ được nhìn về phía Tuyết Nhi, phát hiện nàng đã hoàn toàn khỏe mạnh.


Ngô huynh, sao hôm nay huynh dậy sớm vậy?


Lúc này, Bạch Y bỗng nhiên vừa hỏi vừa đưa ánh mắt cổ quái nhìn ba người Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi.

Nghe vậy, chúng nhân tại đó cũng đưa ánh mắt kỳ lạ lén nhìn ba người, làm Lãnh Ngưng Vũ mặt hoa điểm hồng, ngay cả Ngô Lai da mặt dày như thớt, nhưng trước những tia nhìn cổ quái đó cũng cảm thấy không thoải mái chút nào. Chỉ có Tuyết Nhi, niên kỷ còn nhỏ, chưa hiểu được ánh mắt ám muội của bọn họ, giương mắt nhìn chúng nhân.

Để phá vỡ tình trạng dở khóc dở cười này, Ngô lai đột nhiên nói:
Hôm nay tại hạ muốn cùng Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi rời khỏi đây.


Nghe vậy, chúng nhân nhất thời cảm thấy kì quái.

Quản Phong Chỉ, Bạch Y huynh muội, tuy biết quyết định li khai của Ngô Lai, nhưng cũng không ngờ hắn gấp gáp như thế, Lãnh Ngưng Vũ cũng không hiểu tại sao Ngô Lai chọn ngày hôm nay để rời khỏi.

Tuyết Nhi thần tình hơi bối rối, không biết tại sao Ngô Lai lại phải nhanh chóng li khai, nhìn về phía Lãnh Ngưng Vũ, từ trước tới nay, nàng luôn theo sư tỉ của mình, nếu Lãnh Ngưng Vũ rời đi, nàng cũng không có lý do gì để lưu lại cả.

Ngô Lai quyết định như vậy là có mục đích trong lòng, hắn chẳng muốn để tình huống không may trước đây xảy ra lần nữa, vì hắn biết có sát thủ đang truy lùng bọn hắn, hơn nữa đó lại là sát thủ vô cùng lợi hại, vả lại thương thế Tuyết Nhi chỉ vừa mới bình phục, hắn không muốn hai nữ nhân gặp bất trắc gì, đồng thời trong lòng hắn cũng đang nhớ nhung Trương Ngọc Oánh, Nguyệt Nhi, ba người Xuân Nhi, muốn sớm trùng phùng với các nàng.

Trong lòng hai lão Phong Vân, Vương Bân tự nhiên biết tại sao Ngô Lai quyết định li khai, chỉ đưa nhãn thần cổ quái chăm chú nhìn Ngô Lai, còn bọn Ti Mã Thanh Vân, Quan Phong, La Chánh nhìn Ngô Lai với ánh mắt kì quái, không hiểu sao tự nhiên hắn lại muốn ra đi đột ngột như vậy.

Lúc này, Vương Bân không kiềm được vội hỏi:
Ngô huynh đệ, sao huynh đệ đột nhiên muốn li khai nơi này?

Ngô Lai bình thản trả lời:
Tuyết Nhi đã thụ trọng thương, tại hạ không muốn các nàng bị bất cứ thương tổn nào nữa, nên tại hạ quyết định dẫn họ đi khỏi đây.


Nghe vậy, tim Lãnh Ngưng Vũ bất giác đập mạnh, nàng hiểu tình yêu của Ngô Lai dành cho mình và Tuyết Nhi, để bảo vệ bọn họ, hắn quyết định ly khai chốn giang hồ thị phi.

Vương Bân nói:
Ngô Huynh đệ, huynh đệ nghĩ thế nào về truyền thuyết bảo vật kì dị Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm đứng đầu thập đại thần khí?

Khi hai loại bảo vật này được đề cập, thần sắc chúng nhân ánh lên tia khao khát, Lãnh Ngưng Vũ cũng không ngoại lệ, dĩ nhiên đối với những thần vật không dễ dàng gì mà kiếm được này, thì đại đa số người trên giang hồ chưa từng nhìn thấy, họ tự biết với năng lực của chính mình thì căn bản không có khả năng sở hữu được, mặc dù vậy nhưng trong tâm lí họ vẫn luôn đợi chờ vận khí.

Nhìn vào ánh mắt chúng nhân, Ngô Lai nói:
Tại hạ không có hứng thú với Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm.


Không phải là Ngô Lai không có hứng thú, mà Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm đã nằm trong tay hắn, hắn dĩ nhiên biết không thể có Huyên Thiên Thạch hay Tử Kiếm thứ hai xuất hiện, nên muốn rời khỏi chốn thị phi này càng nhanh càng tốt.

Chăm chú nhìn vào ánh mắt Ngô Lai, Phong Vân đột nhiên cảm thán:
Ngô thiếu hiệp, với một thân võ công như thiếu hiệp mà lại không hành tẩu giang hồ, đại triển quyền cước, thật là một mất mát to lớn cho chốn võ lâm.


Nghe vậy, chúng nhân đồng loạt gật đầu, vì bọn họ đã lĩnh giáo qua võ công lợi hại của Ngô Lai, nếu Ngô Lai hành tẩu giang hồ thì với võ công như thế hắn nhất định sẽ uy chấn giang hồ.

Ngô lai lắc đầu, đáp:
Giang hồ quá hung hiểm, tại hạ không muốn những người thân bên cạnh mình chịu bất cứ tổn thương nào, với lại võ công của tại hạ không cao lắm, cũng không hề muốn chịu cảnh nay đây mai đó trên giang hồ.



Võ công của ngươi mà không được gọi là cao cường, thì ai mới đáng được gọi là cao thủ trong giới giang hồ đây?


Chúng nhân nghe Ngô Lai nói như vậy, không thể không tự nhủ trong lòng.

Quản Phong Chỉ thở dài nói:
Ngô thiếu hiệp, bản thân hãm nhập chốn giang hồ, không thể dễ dàng rời bỏ, hơn nữa khi thiếu hiệp và Tuyết Nhi bị tập kích, chứng tỏ đã có vài người chú ý tới hành tung của bọn người thiếu hiệp, muốn tránh cũng khó, hà huống trên người thiếu hiệp còn có bảo vật hãn thế Hổ Phách Thần Châu, giang hồ chắc chắn sẽ gây không ít phiền phức cho thiếu hiệp .


Phong Vân tiếp lời:
Đúng vậy! Ngô thiếu hiệp, có vài người đã biết Hổ Phách Thần Châu đang trên người thiếu hiệp, hơn nữa nếu cừu nhân của thiếu hiệp thấy thiếu hiệp li khai nơi này, chắc chắn họ sẽ tung tin Hổ Phách Thân Châu đang trong người thiếu hiệp, mượn tay người trong giang hồ để truy sát thiếu hiệp, hơn nữa họ lại có trong tay những sát thủ cực kì lợi hại.


Dừng lại một chút, Phong Vân nói tiếp:
Ngô thiếu hiệp, cứ ở lại đây, nếu gặp nguy hiểm gì bọn ta sẽ vì thiếu hiệp ra tay tiếp ứng.
Nói đoạn đưa ánh mắt hy vọng nhìn Ngô Lai, Phong Vân lão đầu đương nhiên có dụng tâm riêng, bởi vì lão đã thấy được võ công kinh nhân của Ngô Lai, vả lại Phong Cốc và Thiên Đường Môn đã có mối thù với Quỷ Cốc Tà Điện, nếu được Ngô Lai tương trợ. Quỷ Cốc Tà Điện có tới gây sự, đương nhiên lão hi vọng Ngô Lai sẽ ra tay đối phó với Quỷ Cốc Tà Điện.

Nghe vậy, chúng nhân cùng Quản Phong Chỉ và Bạch Y với nhãn thần chờ đợi nhìn Ngô Lai, nửa tháng đồng hành cùng nhau, nhất thời phát sinh tình cảm, họ dĩ nhiên muốn Ngô Lai ở lại.

Thấy ánh mắt kì vọng của hết thảy chúng nhân, Ngô Lai tự nhiên không muốn phụ lòng tốt của họ. Nhưng trong lòng hắn đã quyết định phải ra đi, và không muốn thay đổi ý kiến đó.

Ngô Lai nói:
Hà tất phải vậy, đa tạ ý tốt của mọi người, nhưng tại hạ đã quyết định, hôm nay phải rời khỏi đây thôi.
Khi Ngô Lai dẫn theo Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi tới bàn ăn, Quản Phong Chỉ, Bạch Y cùng với chúng nhân Thiên Đường Môn và Phong Cốc đã có mặt ở đó, vì những lí do cá nhân, nên đa số đệ tử Thiên Đường Môn và Phong Cốc không ngồi cùng nhau, chỉ có Quản Phong Chỉ, Phong Vân, Vương Bân ngồi cùng bàn, đương nhiên họ cũng giành lại chỗ cho Ngô Lai.

Thấy ba người bọn Ngô Lai đi tới, mục quang chúng nhân liền hướng về phía ba người, ánh lên tia nhìn kỳ dị.

Ngô Lai không hề đếm xỉa đến thần tình kỳ lạ của chúng nhân, kéo hai nữ nhân đến chỗ ngồi.

Lúc ba người bọn Ngô Lai ngồi xuống, Phong Vân mở lời:
Ngô thiếu hiệp, thương thế của Tuyết Nhi cô nương sao rồi?
Nói đoạn quan hoài nhìn Tuyết Nhi.

Phong Vân đương nhiên biết chuyện Tuyết Nhi thụ thương qua lời kể của Bạch Y, nhưng không biết vì sao nàng bị người ta đả thương, thật ra Bạch Y cũng không biết tại sao Tuyết nhi thụ thương, vì trong lúc cấp bách không tiện hỏi.

Thấy nhãn thần quan tâm của chúng nhân, Ngô Lai gật đầu, nói:
Tuyết Nhi đã hồi phục rồi.


Nghe vậy, mọi người không tự chủ được nhìn về phía Tuyết Nhi, phát hiện nàng đã hoàn toàn khỏe mạnh.


Ngô huynh, sao hôm nay huynh dậy sớm vậy?


Lúc này, Bạch Y bỗng nhiên vừa hỏi vừa đưa ánh mắt cổ quái nhìn ba người Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi.

Nghe vậy, chúng nhân tại đó cũng đưa ánh mắt kỳ lạ lén nhìn ba người, làm Lãnh Ngưng Vũ mặt hoa điểm hồng, ngay cả Ngô Lai da mặt dày như thớt, nhưng trước những tia nhìn cổ quái đó cũng cảm thấy không thoải mái chút nào. Chỉ có Tuyết Nhi, niên kỷ còn nhỏ, chưa hiểu được ánh mắt ám muội của bọn họ, giương mắt nhìn chúng nhân.

Để phá vỡ tình trạng dở khóc dở cười này, Ngô lai đột nhiên nói:
Hôm nay tại hạ muốn cùng Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi rời khỏi đây.


Nghe vậy, chúng nhân nhất thời cảm thấy kì quái.

Quản Phong Chỉ, Bạch Y huynh muội, tuy biết quyết định li khai của Ngô Lai, nhưng cũng không ngờ hắn gấp gáp như thế, Lãnh Ngưng Vũ cũng không hiểu tại sao Ngô Lai chọn ngày hôm nay để rời khỏi.

Tuyết Nhi thần tình hơi bối rối, không biết tại sao Ngô Lai lại phải nhanh chóng li khai, nhìn về phía Lãnh Ngưng Vũ, từ trước tới nay, nàng luôn theo sư tỉ của mình, nếu Lãnh Ngưng Vũ rời đi, nàng cũng không có lý do gì để lưu lại cả.

Ngô Lai quyết định như vậy là có mục đích trong lòng, hắn chẳng muốn để tình huống không may trước đây xảy ra lần nữa, vì hắn biết có sát thủ đang truy lùng bọn hắn, hơn nữa đó lại là sát thủ vô cùng lợi hại, vả lại thương thế Tuyết Nhi chỉ vừa mới bình phục, hắn không muốn hai nữ nhân gặp bất trắc gì, đồng thời trong lòng hắn cũng đang nhớ nhung Trương Ngọc Oánh, Nguyệt Nhi, ba người Xuân Nhi, muốn sớm trùng phùng với các nàng.

Trong lòng hai lão Phong Vân, Vương Bân tự nhiên biết tại sao Ngô Lai quyết định li khai, chỉ đưa nhãn thần cổ quái chăm chú nhìn Ngô Lai, còn bọn Ti Mã Thanh Vân, Quan Phong, La Chánh nhìn Ngô Lai với ánh mắt kì quái, không hiểu sao tự nhiên hắn lại muốn ra đi đột ngột như vậy.

Lúc này, Vương Bân không kiềm được vội hỏi:
Ngô huynh đệ, sao huynh đệ đột nhiên muốn li khai nơi này?

Ngô Lai bình thản trả lời:
Tuyết Nhi đã thụ trọng thương, tại hạ không muốn các nàng bị bất cứ thương tổn nào nữa, nên tại hạ quyết định dẫn họ đi khỏi đây.


Nghe vậy, tim Lãnh Ngưng Vũ bất giác đập mạnh, nàng hiểu tình yêu của Ngô Lai dành cho mình và Tuyết Nhi, để bảo vệ bọn họ, hắn quyết định ly khai chốn giang hồ thị phi.

Vương Bân nói:
Ngô Huynh đệ, huynh đệ nghĩ thế nào về truyền thuyết bảo vật kì dị Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm đứng đầu thập đại thần khí?

Khi hai loại bảo vật này được đề cập, thần sắc chúng nhân ánh lên tia khao khát, Lãnh Ngưng Vũ cũng không ngoại lệ, dĩ nhiên đối với những thần vật không dễ dàng gì mà kiếm được này, thì đại đa số người trên giang hồ chưa từng nhìn thấy, họ tự biết với năng lực của chính mình thì căn bản không có khả năng sở hữu được, mặc dù vậy nhưng trong tâm lí họ vẫn luôn đợi chờ vận khí.

Nhìn vào ánh mắt chúng nhân, Ngô Lai nói:
Tại hạ không có hứng thú với Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm.


Không phải là Ngô Lai không có hứng thú, mà Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm đã nằm trong tay hắn, hắn dĩ nhiên biết không thể có Huyên Thiên Thạch hay Tử Kiếm thứ hai xuất hiện, nên muốn rời khỏi chốn thị phi này càng nhanh càng tốt.

Chăm chú nhìn vào ánh mắt Ngô Lai, Phong Vân đột nhiên cảm thán:
Ngô thiếu hiệp, với một thân võ công như thiếu hiệp mà lại không hành tẩu giang hồ, đại triển quyền cước, thật là một mất mát to lớn cho chốn võ lâm.


Nghe vậy, chúng nhân đồng loạt gật đầu, vì bọn họ đã lĩnh giáo qua võ công lợi hại của Ngô Lai, nếu Ngô Lai hành tẩu giang hồ thì với võ công như thế hắn nhất định sẽ uy chấn giang hồ.

Ngô lai lắc đầu, đáp:
Giang hồ quá hung hiểm, tại hạ không muốn những người thân bên cạnh mình chịu bất cứ tổn thương nào, với lại võ công của tại hạ không cao lắm, cũng không hề muốn chịu cảnh nay đây mai đó trên giang hồ.



Võ công của ngươi mà không được gọi là cao cường, thì ai mới đáng được gọi là cao thủ trong giới giang hồ đây?


Chúng nhân nghe Ngô Lai nói như vậy, không thể không tự nhủ trong lòng.

Quản Phong Chỉ thở dài nói:
Ngô thiếu hiệp, bản thân hãm nhập chốn giang hồ, không thể dễ dàng rời bỏ, hơn nữa khi thiếu hiệp và Tuyết Nhi bị tập kích, chứng tỏ đã có vài người chú ý tới hành tung của bọn người thiếu hiệp, muốn tránh cũng khó, hà huống trên người thiếu hiệp còn có bảo vật hãn thế Hổ Phách Thần Châu, giang hồ chắc chắn sẽ gây không ít phiền phức cho thiếu hiệp .


Phong Vân tiếp lời:
Đúng vậy! Ngô thiếu hiệp, có vài người đã biết Hổ Phách Thần Châu đang trên người thiếu hiệp, hơn nữa nếu cừu nhân của thiếu hiệp thấy thiếu hiệp li khai nơi này, chắc chắn họ sẽ tung tin Hổ Phách Thân Châu đang trong người thiếu hiệp, mượn tay người trong giang hồ để truy sát thiếu hiệp, hơn nữa họ lại có trong tay những sát thủ cực kì lợi hại.


Dừng lại một chút, Phong Vân nói tiếp:
Ngô thiếu hiệp, cứ ở lại đây, nếu gặp nguy hiểm gì bọn ta sẽ vì thiếu hiệp ra tay tiếp ứng.
Nói đoạn đưa ánh mắt hy vọng nhìn Ngô Lai, Phong Vân lão đầu đương nhiên có dụng tâm riêng, bởi vì lão đã thấy được võ công kinh nhân của Ngô Lai, vả lại Phong Cốc và Thiên Đường Môn đã có mối thù với Quỷ Cốc Tà Điện, nếu được Ngô Lai tương trợ. Quỷ Cốc Tà Điện có tới gây sự, đương nhiên lão hi vọng Ngô Lai sẽ ra tay đối phó với Quỷ Cốc Tà Điện.

Nghe vậy, chúng nhân cùng Quản Phong Chỉ và Bạch Y với nhãn thần chờ đợi nhìn Ngô Lai, nửa tháng đồng hành cùng nhau, nhất thời phát sinh tình cảm, họ dĩ nhiên muốn Ngô Lai ở lại.

Thấy ánh mắt kì vọng của hết thảy chúng nhân, Ngô Lai tự nhiên không muốn phụ lòng tốt của họ. Nhưng trong lòng hắn đã quyết định phải ra đi, và không muốn thay đổi ý kiến đó.

Ngô Lai nói:
Hà tất phải vậy, đa tạ ý tốt của mọi người, nhưng tại hạ đã quyết định, hôm nay phải rời khỏi đây thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.