• 1,453

Chương 143: Thần châu chi tranh (4)



Ta cứ tưởng là ai. Hóa ra là ‘Súc Địa Tam Thốn’ Quách Phóng, không ngờ lão gia hỏa nhà ngươi vẫn chưa chết, mấy chục năm không gặp, ta vẫn nghĩ là lão gia hỏa ngươi đã sớm vào quan tài rồi.
Ngay lúc đó, thanh âm Quỷ Diệt vang lên.

Khi Quỷ Diệt vừa nhìn thấy Quách Phóng vừa xuất hiện, trong lòng cả kinh, vội kêu ra danh tính Quách Phóng để đề tỉnh bọn người Quỷ Cốc Tà Điện, bởi vì lão hiểu rõ việc Quách Phóng xuất hiện sẽ khiến cho hi vọng chiếm được Hổ Phách Thần Châu của bọn chúng lại giảm đi.

Nghe vậy, Quách Phóng cười lớn nói:
Cái lão gia hỏa bất tử mất hết nhân tính nhà ngươi, ta sao lại có thể chết được chứ?


Quỷ Diệt chỉ lạnh lùng nhìn Quách Phóng, không nói gì thêm. Khi mấy người Quỷ Cốc Tà Điện nghe nói người này là ‘Súc Địa Tam Thốn’ Quách Phóng thì sắc mặt đều đại biến.


Hổ Phách Thần Châu các ngươi đáo để còn muốn hay không?


Khi hai lộ nhân mã đang đứng song song, Ngô Lai đột nhiên nói.

Nghe vậy, Hoắc Danh nói:
Ngô thiếu hiệp, ngươi đã không cần Hổ Phách Thần Châu, thì giao nó cho người chính đạo chúng ta, nghìn vạn lần không được giao cho bọn người tà ác.


Không sai, Hổ Phách Thần Châu tuyệt thế bảo vật này đương nhiên phải giao cho người chính đạo chúng ta.


Lời nói của Hoắc Danh vừa dứt, từ con đường phía sau Ngô Lai lại thình lình truyền đến một giọng nói.

Lúc nghe thấy thanh âm của này, người ta có cảm giác như là hãy còn cách rất xa, thế nhưng lời vừa dứt, đã có mấy người nghiêng mình lướt tới phía sau bọn Ngô Lai, trong nháy mắt đã đến đằng sau bốn người bọn họ.

Người dẫn đầu là một lão già năm sáu chục tuổi, theo sau là một trung niên đại hán, một mĩ lệ thiếu phụ và một mỹ lệ cô nương niên kỉ chưa đến hai mươi.

Trung niên đại hán khoảng chừng ba chục tuổi, trên người lão già và đại hán này đều có một loại khí thế không tầm thường, đường nét tướng mạo hai người này nhìn cực kì giống nhau, có lẽ là một cặp phụ tử. Mặc dù niên kỷ đã cao, nhưng từ hình dáng có thể đoán biết ông ta khi còn trẻ nhất định là một người anh tuấn.

Thiếu phụ nhìn bất quá cũng chỉ hai ba chục tuổi, cực kì mỹ lệ, một chút cũng không kém mỹ lệ thiếu nữ, đôi mắt linh hoạt, dáng người cao ráo, đúng là một nữ nhân tuyệt mỹ.

Thiếu phụ mặc dù nhìn có vẻ chỉ khoảng hai ba mươi tuổi, kì thật đã bốn mươi, do có thuật trụ nhan cộng thêm công lực thâm hậu nên mới có vẻ trẻ trung như vậy.

Cô nương chưa đến hai mươi với mỹ thiếu phụ đó rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt linh hoạt, đường nét gương mặt, và dáng người cao ráo đó, đều y như mỹ thiếu phụ. Chỉôcs điều dáng người cô nương này so với mỹ thiếu phụ còn có phần đầy đặn hơn, trong đôi mắt linh hoạt đó thỉnh thoảng lộ ra vẻ bướng bỉnh.

Cô nương này chính là nữ nhi của thiếu phụ, nếu người không hiểu rõ sự tình nhìn thấy, còn tưởng rằng hai người là một cặp tỷ muội, hai người khi đứng sát nhau giống hệt một cặp tỷ muội xinh đẹp.

Nhìn thấy bốn người vừa đến, bọn người Quỷ cốc Tà điện sắc mặt đều đại biến. Hoắc Danh cùng đám người Thanh Phong bảo và Quách Phóng đều lộ ra vẻ vui mừng, cả Lãnh Ngưng Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.

Biểu tình biến hóa của mọi người Ngô Lai nhìn thấy rõ trong tầm mắt. Hắn nhìn mà như không nhìn bốn người vừa mới đến, bởi vì hắn từ tốc độ của mấy người này đoán biết được công lực bọn họ rất cao cường, chắc đã thành danh nhiều năm trên giang hồ, hơn nữa còn là cao thủ lợi hại phi thường, nếu không phải vậy không thể khiến cho bọn Quỷ cốc Tà điện sắc mặt đại biến.

Ngô Lai gật đầu, nói:
Đã như vậy, ta giao Hổ Phách Thần Châu cho chánh đạo các người.



Không được!


Ngay khi Ngô Lai định ném Hổ Phách Thần Châu cho Hoắc Danh thì bị Quỷ Diệt ở bên cạnh ngăn cản.

Quỷ Diệt nói với Ngô Lai:
Là ngươi trước kia nói muốn giao Hổ Phách Thần Châu cho bọn ta, bây giờ ngươi không thể giao nó cho bọn họ được.


Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng nói:
Vậy các ngươi nói xem Hổ Phách Thần Châu phải giao cho ai đây?



Cho chúng ta!
Thanh âm của ba đám người gần như vang lên cùng một lúc.

Ngô Lai nhìn thấy mục quang tham lam của chúng nhân, trong lòng cực kì chán ghét, nghĩ nghĩ rồi nói:
Các ngươi đều muốn giành lấy, mà Hổ Phách Thần Châu lại chỉ có một, vì thế ta quyết định bỏ Hổ Phách Thần Châu ở chỗ này, tự các ngươi đến cướp lấy.
Vừa nói vừa chỉ tay vào một góc tường ở bên cạnh.

Nghe xong lời nói Ngô Lai, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp:
Được!
Truyện "Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Ngô Lai nhẹ nhàng nắm tay Lãnh Ngưng Vũ, nói:
Vũ nhi, chúng ta đi đến bên đó trước.
Nói xong chỉ tay về phía mái nhà ở bên cạnh đường.

Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, kéo Tuyết Nhi đi đến chỗ Ngô Lai vừa chỉ, Đồng Cương cũng bám theo phía sau.

Ngô Lai từ từ bước đến nơi mà mình vừa nói đến, chuẩn bị đặt Hổ Phách Thần Châu xuống, để bọn họ tự đến cướp đoạt.

Thấy vậy, chúng nhân đều khẩn trương nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Ngô Lai, sớm đã vận công lực đến mức cao nhất, chỉ cần Hổ Phách Thần Châu rời khỏi tay Ngô Lai, sẽ liền toàn lực cướp đoạt.

Đúng lúc Hổ Phách Thần Châu trong tay Ngô Lai sắp thả xuống đất, một bóng người quỷ mị đột nhiên từ trên tòa nhà bên cạnh phi thân về phía Ngô Lai, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, rõ ràng vừa mới ở cách đó hơn mười trượng, phút chốc đã xuất hiện bên cạnh Ngô Lai.

Khi bóng người này vừa xuất hiện bên cạnh Ngô Lai, liền xuất một chưởng kích về hắn, đồng thời một tay cướp lấy Hổ Phách Thần Châu trong tay Ngô Lai.

Vẻ ác liệt trong mắt Ngô Lai chợt lóe lên, xuất ra một chưởng về hướng nhân ảnh vừa đột ngột xuất hiện đó.

Đối với nhân ảnh vừa xuất hiện này, Ngô Lai đã sớm phát hiện ra, ban đầu vốn định để người này đến cướp Hổ Phách Thần Châu, nhưng chẳng ngờ người này lại đánh ra một chưởng vào Ngô Lai, khiến hắn vô cùng tức giận. Bởi vì một chưởng này uy lực không nhỏ, nếu như cao thủ giang hồ bị chưởng này đánh trúng, không chết cũng sẽ trọng thương. Chính vì thế Ngô Lai mới xuất ra một chưởng không muốn để cho người này đoạt lấy Hổ Phách Thần Châu.

Người vừa đột ngột xuất hiện này nhìn Hổ Phách Thần Châu sắp giành được trong tay, trong lòng đại hỉ.

Khi người này còn đang vui mừng, đột nhiên có một chưởng chứa đầy chân khí hết sức cường đại tập kích đến hắn, làm hắn hoảng sợ vội vàng thu tay lại lùi ra sau, nhưng đã quá muộn, chưởng kình của Ngô Lai đã đến trước mặt hắn, người này chỉ còn biết khua chưởng nghênh tiếp.

Chưởng kình chạm nhau, thân ảnh người này nhanh chóng chấn ngược trở lại.

Khi người này đang bị chấn ngược trên không trung, thì bất ngờ hắn hồi thân tiếp tục hướng về Hổ Phách Thần Châu trong tay Ngô Lai chụp lấy, tốc độ càng nhanh hơn.

Lúc này, Quỷ Diệt và Quách Phóng ở bên cạnh cũng đã có phản ứng, thân ảnh hai người gần như đồng thời xuất hiện ở đằng sau người đó, xuất chưởng kích vào hắn.

Cảm thấy sau lưng có hai chưởng kình cường đại tập kích, người này đành phải né tránh, đồng thời tốc độ không giảm, bay về phía mái nhà ở bên cạnh, trong nháy mắt đã biến mất vô tông tích. Bởi vì bản thân hắn hiểu rõ nếu xuất thủ lần đầu không thành công thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Nhìn người này đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên li khai, Quỷ Diệt và Quách Phóng hai người đều ngây ra, trong lòng giật mình không ít, không ngờ người này có thể dễ dàng tránh khỏi hợp kích của hai đại cao thủ.

Nhưng càng làm bọn họ kinh ngạc hơn còn là võ công của Ngô Lai, không ngờ kẻ có thể yên ổn trốn thoát dưới hợp kích của hai người lại có thể bị Ngô Lai tiện tay khua một cái chấn lui, kế hoạch ban đầu ở trong lòng cũng không dám thực hiện.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.