Chương 161: Phiến mĩ kế hoa (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1861 chữ
- 2019-09-05 02:22:15
Ngô Lai đành cố tỏ ra thản nhiên lên tiếng chào:
Tam vị mĩ nữ, các nàng khỏe chứ, sau này mong các nàng quan tâm nhiều nhiều.
Hai mắt hắn trong lúc nói chuyện cũng không hề rời khỏi thân hình tam nữ, bản tính háo sắc không thể đổi được.
Lương Mị cười quyến rũ đáp:
Đã là phu quân Ngô Lai của Trương tỷ tỷ, chúng ta nên gọi người là đại ca rồi. Như vậy không cần phải khách khí nữa.
Lâm Yến cũng nói:
Đúng rồi! Lương tỷ tỷ nói rất đúng. Huynh đã là phu quân tương lai của Trương tỷ tỷ nên không cần khách khí với bọn muội nữa
, chỉ trong chớp mắt đã quên vừa rồi còn đấu mỏ với Lương Mị, bây giờ lại xưng hô tỷ tỷ.
Tiếp đó Lâm Yến chuyển giọng, ánh mắt cổ quái nhìn Ngô Lai hỏi:
Huynh thật sự tên là Vô Lại sao? Cái tên này thật sự rất …rất có cá tính.
Nàng vốn muốn nói là rất cổ quái, nhưng cảm thấy ăn nói như vậy không hay, liền tức thì thay đổi lời nói.
Thấy ánh mắt tò tò của tam nữ, Ngô Lai cười khổ giải thích:
Ta họ Ngô, tên Lai vừa rồi Oánh tỷ chưa nói rõ ràng.
Tam nữ nghe vậy, dáng điệu tỏ vẻ hóa ra là vậy, bất quá vẫn hiếu kì nhìn Ngô Lai. Đặc biệt là Nam Cung Ngọc Khiết, nàng có quan hệ rất tốt với Trương Ngọc Oánh, cũng hiểu rõ nhất tính cách của vị tiểu thư Trương gia. Vậy nên Trương Ngọc Oánh có thể yêu thích Ngô Lai, thì có thể nói Ngô Lai có chỗ thật sự xuất sắc, bằng không sẽ không được Trương Ngọc Oánh yêu thương. Khi nàng biết Ngô Lai là trượng phu tương lai của Trương Ngọc Oánh liền không ngừng đánh giá Ngô Lai. Cho đến khi Ngô Lai nhìn về phía nàng, Ngọc Khiết mới thu hồi ánh mắt nhưng vẫn tịnh không phát hiện ra Ngô Lai có điểm nào đặc biệt, trong lòng vô cùng kì quái không hiểu vì sao Trương Ngọc Oánh lại ưa thích gã nam tử nhìn không hợp mắt chút nào này.
Sau khi mọi người làm quen, chúng nữ liền quay sang tán gẫu với nhau, bỏ mặc Ngô Lai ở một bên, khiến hắn chỉ đành cười khổ. Nhưng đối với Ngô Lai mà nói, có thể vui thích ngắm nhìn dáng vóc sáu vị tuyệt thế mĩ nữ như vậy là đủ rồi.
Lâm Yến và Lương Mị nói rất nhiều, Nam Cung Ngọc Khiết cho đến giờ khắc này cũng không nói quá một câu, chỉ lẳng lặng ngồi nghe mọi người nói chuyện, nhưng có một điểm: trong lúc tam nữ nói chuyện lại ngẫu nhiên liếc mắt dò xét Ngô Lai ở gần đó, mong phát hiện Ngô Lai có gì không giống với người khác. Nhưng các nàng chỉ đành thất vọng. Ngô Lai giống như một người bình thường không thể tầm thường hơn. Các nàng không cách nào phát hiện Ngô Lai có điểm nào đặc biệt, duy chỉ phát hiện một điểm, chính là Ngô Lai là một người háo sắc phi thường. Phát hiện được điểm này, đương nhiên cũng là từ nhãn thần có vẻ phóng đãng của Ngô Lai mà ra.
Chúng nữ thoải mái tán gẫu thật lâu, mãi đến lúc thức ăn được dọn lên mọi người mới dừng lại. Sau khi dùng bữa xong, Trương Ngọc Oánh tiễn tam nữ ra về.
Nhìn bóng hình ba mĩ nữ rời đi, Ngô Lai không khỏi thở dài nói:
Quả nhiên không hổ là tứ đại mĩ nữ của Lâm Châu chúng ta, thật sự là cực kì quyến rũ
. Đột nhiên phát hiện thấy ba nàng Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi trừng mắt nhìn tới, Ngô Lai vội vàng tiếp:
Đương nhiên các nàng cũng rất đẹp nhưng không thể hơn Oánh tỷ và Vũ Nhi, Tuyết Nhi của ta .
Tam nữ tức giận cũng là đương nhiên. Nữ nhân dù có tấm lòng rộng mở cũng không thích nghe ái lang của mình ca ngợi nữ nhân khác.
Nghe thấy lời chót của Ngô Lai nói, tam nữ mới không phát tác, còn Ngô Lai cũng thầm nhủ kêu là may mắn, bằng không có thể khẳng định không được lên giường cùng ba nàng nữa. Đồng thời Ngô Lai trong lòng lại thầm nghĩ đến sự mĩ lệ của Lâm Yến, Lương Mị và Nam Cung Ngọc Khiết, trên mặt không tự giác lộ ra nụ cười cổ quái.
Nhìn nụ cười cổ quái của Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh biết Ngô Lai đang tưởng tượng cái gì, không khỏi kiều mị liếc mắt nhìn Ngô Lai, khiến hắn trông thấy cả kinh, thầm nghĩ:
Chẳng lẽ Oánh tỷ đã biết ý nghĩ trong lòng ta?
Trương Ngọc Oánh hỏi:
Vô Lại, có phải chàng đã nhìn trúng tam vị tỷ muội của ta không?
Nghe vậy, Ngô Lai chấn động trong lòng, liền vội phủ nhận:
Oánh tỷ, không phải vậy đâu? Có đại mĩ nữ các nàng ở bên cạnh là ta đã rất mãn nguyện rồi.
Trương Ngọc Oánh mắt liếc xéo Ngô Lai một cái nói:
Bớt miệng lưỡi đi, đừng có cho rằng ta không biết lòng dạ đệ thế nào. Tâm tư của đệ sao có thể gạt được tỷ tỷ.
Dừng lại một chút nàng lại tiếp:
Vô Lại, nếu chàng thật sự muốn tóm bọn họ vào tay, tỷ tỷ cũng sẽ ủng hộ đệ.
Cái gì, Oánh tỷ, tỷ không đem đệ ra làm trò đùa chứ?
Nghe vậy, Ngô Lai càng kinh ngạc, lại có nữ nhân nguyện ý chia sẻ trượng phu của mình cùng nữ nhân khác hay sao. Nếu có, nữ nhân đó cũng sẽ bị người ta cho là kẻ mất trí.
Trương Ngọc Oánh thành thật nói:
Chàng xem thiếp giống như là đang nói đùa sao?
Ngô Lai chăm chú nhìn Trương Ngọc Oánh, nhìn không ra nàng có vẻ gì là đùa giỡn, làm Ngô Lai không biết như thế nào mới tốt.
Oánh tỷ, tỷ không thật sự để cho Vô Lại theo đuổi bọn họ chứ?
Tiểu thư, người sao lại để cô gia phóng túng như thế chứ?
Còn không đợi Ngô Lai trả lời, thanh âm lo lắng của Lãnh Ngưng Vũ và Nguyệt Nhi ở bên cạnh đã truyền tới.
Trương Ngọc Oánh thấy vẻ lo lắng của Lãnh Ngưng Vũ và Nguyệt Nhi, không khỏi cười khúc khích nói:
Ta còn chưa nói hết, các muội cũng không cần gấp như vậy chứ.
Trong lòng nàng cũng hiểu rõ tình yêu sâu nặng của nhị nữ với Ngô Lai.
Nghe vậy, nhị nữ hai má đỏ hồng, không ngờ lại bị Trương Ngọc Oánh trêu đùa, chỉ mong tìm được khe nứt mà trốn vào.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của nhị nữ, Trương Ngọc Oánh không đành làm cho nhị nữ lún sâu trong cảnh xấu hổ, vì thế nói:
Kì thật tỷ làm như vậy là có mục đích.
Nhìn ánh mắt tò mò của mấy người, Trương Ngọc Oánh tiếp:
Nam Cung gia, Lâm gia và Lương gia đều là những nhà vô cùng giàu có ở Lâm châu chúng ta. Hơn nữa thời gian ba nhà quật khởi không dài. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể trở thành gia tộc vô cùng giàu có tại Lâm Châu, đương nhiên sẽ không chỉ có nhờ vào thủ đoạn kinh tế. Theo lý giải của ta, ba nhà bọn họ đều có thực lực rất mạnh, thậm chí trong giang hồ cũng không dám xem thường.
Ngừng một chút nàng tiếp tục nói:
Đương nhiên, ba nhà bọn họ đều có người hành tẩu trong giang hồ, hơn nữa võ công cũng rất cao. Nếu như chỉ nhờ vào thủ đoạn kinh tế, cho dù bọn họ có kiếm được rất nhiều vàng bạc, cũng sớm bị cường đạo giang hồ cướp đoạt rồi. Vì thế tỷ muốn cho Ngô Lai nghĩ biện pháp theo đuổi đoạt ba người bọn họ vào tay, như vậy đối với chúng ta có lợi ích rất lớn.
Thấy mấy người Ngô Lai chăm chú lắng nghe, Trương Ngọc Oánh tiếp lời:
Nếu như Vô Lại trở thành con rể nhà bọn họ, ngang bằng với việc có được lực lượng và sự trợ giúp của ba nhà, dùng để đối phó với địch nhân vừa mạnh vừa nhiều muốn đối phó với chúng ta.
Nghe vậy, mấy người đều rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Lãnh Ngưng Vũ hỏi:
Oánh tỷ, làm như vậy có thông suốt không?
Nguyệt Nhi cũng nói:
Đúng vậy, tiểu thư, làm sao người có thể xác định cô gia nhất định chiếm được trái tim của ba nàng?
Trương Ngọc Oánh đáp:
Việc này muội cứ yên tâm! Tỷ rất có niềm tin đối với Vô Lại.
nói xong quay đầu sang hỏi Ngô Lai:
Đệ nói xem được hay không được?
Từ lúc Trương Ngọc Oánh trình bày kế hoạch đó, Ngô Lai vẫn luôn giữ im lặng. Đối với kế hoạch này của Trương Ngọc Oánh, chẳng biết hắn hưng phấn nhiều đến mức nào. Chỉ có điều hắn không dám biểu lộ ra, sợ gặp sự phản đối của các nàng, như vậy hi vọng của hắn sẽ bị phá tan. Lúc thấy Trương Ngọc Oánh thăm dò, chỉ đành gắng gượng nói:
Oánh tỷ, như vậy có được không? Nàng cũng biết ta tịnh không anh tuấn, làm sao có thể hấp dẫn bọn họ chứ?
Trương Ngọc Oánh cười cổ quái nói:
Thật sao? Đem thủ đoạn đệ dùng để lừa gạt Vũ Nhi và Tuyết Nhi muội muội trước đây sử ra, chỉ sợ là không ai có thể kháng cự nổi đệ đâu!
nói rồi làm như vô ý mà hữu ý ngắm nhìn Lãnh Ngưng Vũ, chọc cho Lãnh Ngưng Vũ cả mặt đỏ hồng.
Ngô Lai nói:
Nhưng...
Trương Ngọc Oánh ngắt lời:
Không cần nhưng cái gì nữa, cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta cần phải xem biểu hiện của chàng rồi, bằng không, hậu quả chàng đã biết rồi. Nếu chúng ta có thêm mấy vị tỷ muội thì càng thêm náo nhiệt.
Lãnh Ngưng Vũ và Nguyệt Nhi thấy Trương Ngọc Oánh đã có quyết định, cũng không tiện nói thêm điều gì, dù sao kế hoạch này cũng có lợi cho họ.
Nghe vậy Ngô Lai chỉ giả bộ bất đắc dĩ cười khổ. Thật ra trong lòng hắn đã sớm vui mừng bay lên tới trời rồi, rất muốn ôm lấy Trương Ngọc Oánh hôn nàng thắm thiết, cảm kích Trương Ngọc Oánh đối với hắn thật tốt. Chỉ là hắn cố gắng đè nén sự xao động trong lòng, sợ kế hoạch hương diễm đầy kích thích này đột nhiên trôi theo dòng nước.
Trương Ngọc Oánh ngẩn đầu nhìn ra ngoài cửa xem sắc trời, thấy đã rất muộn rồi, liền chuẩn bị để mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Đột nhiên, Trương Ngọc Oánh dường như nhớ tới cái gì đó.