• 1,453

Chương 171: Phiến Mĩ Khai Thủy (2)


Không thu được tin tức, hai nàng không còn tâm trí nào đến tìm Ngô Lai. Một lát sau cũng rời khỏi Trương phủ. Nhưng rồi:

Lương tiểu thư, Lâm tiểu thư, hai vị mỹ nư quang lâm thật sự làm cho người ta rất hoan hỉ.


Khi lưỡng nữ đang tràn ngập trong suy thì thanh âm của Ngô Lai vọng đến. Ngô Lai đã xuất hiện tại đại thính nội

Nghe vậy, Lương Mĩ và Lâm Yến không tự chủ được, quay đầu lại nhìn về phía Ngô Lai. Khi Ngô Lai vừa thấy dáng điệu của hai mĩ nữ, cặp mắt giương lên chết lặng ngắm nhũ phong hai nàng, nhãn thần đầy dục ý, nước miếng nuốt ừng ực tựa như muốn truy hoan lập tức với hai nàng.

Lương Mị thản nhiên cười:
Đây có phải là Ngô đại sư huynh của Trương tỉ tỉ? Nói xong cặp mắt chớp động những ánh mắt ma mị câu hồn khiến Ngô Lai càng ngơ ngẩn ngắm nàng.


Lâm Yến nhìn thấy điệu bộ yêu dị của Lương Mị, biết rằng ả đang dùng mị công để dẫn dụ Ngô Lai. Dù rất ghét Ngô Lai nhưng vì nhiệm vụ Tử Kiếm cha nàng đã giao, nàng không thể không ép mình buông theo hoàn cảnh.


Ngô đại ca, tại sao Trương tỷ tỷ không đến?

Thấy Ngô Lai dâm đãng nhìn Lương Mị như thể nàng không hề tồn tại, Lâm Yến cất to giọng hỏi.

Nghe vậy, Ngô Lai mới thu hồi nhãn quang trên người Lương Mị mà chuyển hướng về phía Lâm Yến, đương nhiên song nhãn dán chặt vào phong nhũ Lâm Yến.

Ồ! Lâm đại mĩ nữ vừa nói gì vậy?


Bị ánh mắt của Ngô Lai mơn trớn trên ngực, gò má Lâm Yến không khỏi đỏ lên. Lần đầu tiên nàng đứng trước mặt một nam nhân với dáng vẻ như vậy mà lại là loại nam nhân dâm đãng ghét, nàng không khỏi thấy tủi nhục. Nhưng vì mục đích của mình, nàng không thể không làm như vậy.

Lâm Yến ưỡn người lên, thung lũng sâu hut hút và trắng như tuyết lộ rõ, nhẹ nhàng:
Ý muội là sao không thấy Trương tỉ tỉ xuất hiện vậy?


Lâm Yến ưỡn ngực lên như vậy khiến Ngô Lai lại được phen mãn nhãn. Thung lũng sâu hun hút cùng phong nhũ phong mãn muốn xé toạc y phục khiến hắn muốn gục mặt vào đấy mà hưởng thụ sự thanh khiết thuần mĩ của Lâm Yến

Tuy nhiên nghe Lâm Yến hỏi, Ngô Lai bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt dâm đãng lại, nhưng song nhãn vẫn không rời khỏi nhũ phong đầy đặn của Lâm Yến, thuận miếng đáp.
Trương tỷ tỷ hôm nay không khỏe, phải nghỉ ngơi trong phòng.



Trương tỷ tỷ ốm à? Sao lại thế?
Lâm Yến kì lạ gặng hỏi:
Không phải hôm qua tỷ vẫn khỏe đấy sao? Có phải tỷ bị nhiễm phong hàn không?


Ngô Lai nghe Lâm Yến nói vậy, không khỏi đỏ mặt, lo ngại nói:
không phải, do trong người mệt mỏi nên mới nghỉ ngơi một chút thôi.



Thật không?
Bên cạch Lương Mĩ cất tiếng:
Theo như Ngô đại ca nói, chắc là Trương tỉ tỉ sẽ khỏi nhanh thôi!
Nói xong, trong ánh mắt ẩn chứa mị công cố mê hoặc Ngô Lai. Đối với khuôn mặt thay đổi của Ngô Lai cùng lời nói của hắn, Lương Mị vố đã đoán ra chuyện gì đã xảy ra, đồng thời ánh mắt nàng ta nhìn Ngô Lai có chút khác lạ.


Đương nhiên, đương nhiên, Trương tỷ tỷ không lâu sẽ khỏe và tới gặp các nàng thôi.


Bị ánh mắt nhiếp hồn của Lương Mị câu dẫn, ánh mắt của Ngô Lai đang đặt trên gò ngực phong mãn đầy đặn trắng như tuyết của Lâm Yến chuyển tới ngắm thân trên của Lương Mị. Hỏa dục đại thịnh.

Thấy biểu tình của Ngô Lai như vậy, Lương Mị trong lòng đại hỉ, tiếp tục sử dụng mị công mê hoặc Ngô Lai.

Bên cạnh, thấy nhãn thần hai người như vậy, biết là Lương Mị sử dụng mị công, Lâm Yến hiểu rằng phàm là nam nhân bình thường không có cách nào thoát khỏi cám dỗ của mị công Lương Mị.

Lâm Yến tự nhủ:
Không được, ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản Lương Mị thi triển mị công
.

Nghĩ đến mục đích của chính mình, Lâm Yến nhẹ nhàng nghiến răng quyết định. Chỉ thấy Lâm Yến khẽ nắm bàn tay của Ngô Lai:
Ngô đại ca, là do Trương tỷ tỷ vắng mặt, huynh phải dắt muội đến hoa viên.


Nghe vậy, Ngô Lai lập tức tỉnh lại vội vàng đáp:
Đương nhiên rồi! Được bồi tiếp mĩ nữ là niềm vinh hạnh của ta.

Nói xong không tự chủ được nắm chặt lại bàn tay ngọc, lặng ngắm dung nhan mĩ lệ của Lâm yến rồi thỉnh thoảng chuyển ánh mắt về phong nhũ đầy đặn trắng nõn của Lâm Yến.

Lòng bàn tay cảm nhận rõ sự nóng lên của bàn tay Lâm Yến. Ngô Lai không khỏi sung sướng ra mặt.

Đối với việc Lương Mị sử dụng mị công, Ngô Lai đương nhiên hiểu rõ cũng do công lực bản thân thâm hậu nên không bị ảnh hưởng bởi mị công của Lương Mị. Bây giờ lại có một mĩ nữ sắc đẹp động lòng người để hắn tùy nghi, hắn đương nhiên phải tận dung cơ hội này ngắm nhìn thỏa thuê.

Tưởng Ngô Lai đã bị mị công của mình dụ hoặc, giờ lại bị Lâm Yến phá đám, Lương Mị không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Yến.

Bàn tay ngọc của Lâm Yến bị Ngô Lai nắm chặc, lại thấy hơi ấm từ bàn tay ấy lan tỏa vốn định rút lại. Nhưng thấy ánh mắt căm tức của Lương Mị, thì Lâm Yến ngừng ngay lại, hướng về phía Lương Mị nở một nụ cười ngạo nghễ.

Ngô Lai mang theo hai người đến hoa viên, trong lòng cực kì sảng khoảng. Được hai tuyệt thế mĩ nữ đi bên cạnh. Chỉ cần một người thôi cũng đã khiến hắn trong lòng ngất ngây, huống chi lúc này khoảng cách giữa Ngô Lai và hai nàng mĩ nữ rất gần.

Bên mũi phảng phất mùi hương xử nữ từ hai nàng, cặp mắt thỉnh thoảng lén ngắm phong nhũ đầy đặn trắng như tuyết, sắc tâm Ngô Lai đại động, đã sớm muốn bày
hảo sự
cùng hai nàng.


Ngô đại ca, không biết huynh có thấy tại Trung phủ xuất hiện một tử sắc quang?


Sau một lát im lặng giữa ba người, Lâm Yến rút cục nhịn không được đã cất tiếng hỏi. Tuy cực kì chán ghét Ngô Lai, nhưng vì mục đích, thủy chung Lâm Yến vẫn nhẫn nhịn.

Ngô Lai nghe vậy, thầm nghĩ:
Cuối cùng cũng hỏi.
Thuận miệng đáp:
Để huynh nhớ lại đã.


Nói xong không khỏi gãi gãi đầu, trầm tư suy nghĩ. Bên cạnh hai nàng thì khẩn khương chăm chú nhìn Ngô Lai.

Sau một hồi lâu, Ngô Lai xoa xoa đầu, nói:
Hình như…



Rốt cuộc là có gì xảy ra không? »

Lâm Yến và Lương mị đồng thời lo lắng nói, trên mặt lộ rõ nét vui vừng, mong là Ngô Lai tiết lộ tin tức có lợi.


Không có.


Hai nàng đang vui vẻ, nghe Ngô Lai nói xong, lập tực sa xầm lại. Ngô Lai trong lòng đã…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.