• 1,453

Chương 178: Độc Môn trưởng lão (2)


Tư Đồ Minh nói:
Nói như vậy, ngươi nhất định là người của Trương phủ?


Ngô Lai gật đầu nói: "Đúng vậy, ta chính là chủ nhân Trương phủ."

Tư Đồ Minh như có điều suy nghĩ, nói: "Ngươi đã là chủ nhân Trương phủ, chỉ cần ngươi đem Tử Kiếm giao ra đây, ta lấy ngay giải dược Bách Độc Thiên Vương giao cho ngươi." Vừa nghe Ngô Lai cần giải dược, liền đoán ra trong số thân nhân hoặc bằng hữu của Ngô Lai có người trúng độc của Bách Độc Thiên Vương, liền muốn nhân cơ hội uy hiếp Ngô Lai.

Nghe vậy, Ngô Lai cười lạnh nói: "Tử Kiếm? Ta không có, ta cũng không biết, cho dù có, ta cũng sẽ không giao cho các ngươi. Nhanh đem giải dược giao ra đây, nếu không thì ta sẽ khiến cho các ngươi chết không có chỗ chôn." Nói xong, trong mắt chớp động quang mang, lạnh lùng nhìn chòng chọc ba người.

"Muốn đòi giải dược? Cứ xem ngươi có năng lực này hay không." Tư Đồ Minh âm hiểm cười nói: "Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết được sự lợi hại của Độc Môn."

Ngô Lai nói: "Đã như vậy, các ngươi hãy đi chết đi!" Chữ
chết
vừa ra khỏi miệng, người đã bắn ra nhanh như chớp.

Khi nghe được lời của Tư Đồ Minh, hai hắc y nhân kia liền đã đề khởi công lực, dán mắt vào nhất cử nhất động của Ngô Lai. Ngô Lai di chuyển trong chớp mắt, thân thể hai người cũng chuyển động theo, có thể nói hai người còn chuyển động trước so với Ngô Lai.

Thân ảnh ba người trong nháy mắt giao nhau giữa không trung rồi lại phân khai.


Bình!



Bình!


Hai hắc y nhân đã bị Ngô Lai phát kình khí cường đại đánh bay ra ngoài, đập vào bên cạnh chiếc ghế dựa, há miệng ói ra một ngụm máu tươi, đã thụ trọng thương, dư kình khiến cho chiếc ghế dựa phía sau hai người cũng bị đánh vỡ nát.

Nhìn Ngô Lai đến cọng lông cũng không bị tổn hại, hai hắc y nhân vô cùng kinh hãi, thần tình đầy vẻ không tin, không tưởng được bản thân hai người trong tay Ngô Lai đến một chiêu đã không qua được, thế này vẫn còn là Ngô Lai thủ hạ lưu tình, bằng không thì hai người lúc này kinh mạch đã đứt đoạn mà chết.

Tư Đồ Minh cũng sửng sốt, mặc dù biết Ngô Lai không phải đơn giản, nhưng không tưởng có thể lợi hại đến mức độ như thế, ngay cả hắn thậm chí cũng không nhìn rõ Ngô Lai làm bị thương hai thuộc hạ của mình như thế nào.

Ngô Lai vừa hạ xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thay đổi của Tư Đồ Minh, nói: "Mau đem giải dược giao ra đây."

Tư Đồ Minh cười lớn nói: "Người trẻ tuổi quả nhiên không đơn giản, muốn có được giải dược, trước hết hãy đả bại ta rồi nói tiếp." Nói xong người đã nhanh như chớp lao về phía Ngô Lai, bởi vì hắn hiểu rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường.

Cùng lúc Tư Đồ Minh di động, Ngô Lai cũng động thân, chỉ là hai vai nhẹ nhàng chớp động một cái, đã xuất hiện ngay trước mặt Tư Đồ Minh, một chưởng đánh về phía Tư Đồ Minh.

Tư Đồ Minh vốn cho rằng thân pháp bản thân rất nhanh, nhưng mà không ngờ thân pháp Ngô Lai càng nhanh hơn, thấy Ngô Lai huy chưởng công tới, vội vàng huy chưởng nghênh tiếp.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân ảnh hai người phân khai, thân thể Tư Đồ Minh cấp tốc thụt lùi mấy bước, lùi đến tận chiếc ghế thái sư vừa ngồi mới dừng lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn Ngô Lai đến cọng lông cũng không bị tổn hại, đang nhẹ nhàng hạ xuống đất.


Bục!


Bất chợt một âm thanh nhẹ vang lên, chiếc ghế thái sư phía sau lưng Tư Đồ Minh hóa thành bụi phấn, bị dư kình của kình khí cường đại do Ngô Lai phát xuất chấn vỡ nát.

Tư Đồ Minh miễn cưỡng áp chế chân khí quay cuồng trong cơ thể, hừ lạnh nói: "Người trẻ tuổi quả nhiên rất lợi hại, nhưng ngươi chớ quên đây là Độc Môn, cũng không phải là nơi mà ngươi muốn làm gì thì làm."

Dừng một chút, nói: "Ngươi rất may mắn, bởi vì hôm nay ngươi có thể kiến thức được võ công thất truyền rất lâu trong chốn giang hồ, cũng là võ công mà ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng sử dụng." Nói xong, song chưởng đã từ từ biến thành màu đỏ, càng lúc càng đỏ, phảng phất giống như ngọn lửa, khiến cho nhiệt độ không khí trong mao ốc cũng đột nhiên tăng cao.

"Hỏa Diễm Chưởng?" Ngô Lai có phần ngạc nhiên nói: "Không tưởng được ngươi lại biết Hỏa Diễm Chưởng?"

Hỏa Diễm Chưởng, tên là Hỏa Diễm Chưởng, tất nhiên có thể phát ra hỏa diễm, điều đó tất nhiên phải đạt tới cảnh giới cao nhất, trúng Hỏa Diễm Chưởng, người toàn thân như hỏa thiêu, là một loại võ công cực kỳ độc ác.

Nghe vậy, Tư Đồ Minh ngẩn người ra, không tưởng được người thanh niên này có thể biết được võ công thất truyền đã lâu của mình.

Tư Đồ Minh nói: "Ngươi đã biết Hỏa Diễm Chưởng, phải biết sự lợi hại của hỏa diễm, hôm nay cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Hỏa Diễm Chưởng." Nói xong, thân người nhanh như chớp tấn công về phía Ngô Lai.

Thấy vậy, Ngô Lai vội vàng sử xuất Thiểm Thiên Quyết né tránh, bởi vì chàng biết rõ uy lực của Hỏa Diễm Chưởng, không dám liều đỡ.

Hai người đều nhanh như thiểm điện, Tư Đồ Minh trong chớp mắt đã công kích xong mấy trăm chưởng, nhưng trước sau không có cách nào nàng tới được vạt áo của Ngô Lai, trong lòng kinh hãi, biết đối phương thân pháp nhanh hơn bản thân, vội vàng giảm chậm tốc độ, để tránh tiêu hao công lực quá độ.

Khi Tư Đồ Minh công kích chậm lại, Ngô Lai cũng giảm chậm tốc độ xuống, trong lòng thầm nhủ: "Cứ như thế này tiếp diễn thì không xong, nếu mà cao thủ khác của Độc Môn tới nơi, ta muốn có được giải dược lại càng khó."

Nghĩ vậy, Ngô Lai vội vàng thôi động chân khí trong cơ thể, hai chưởng phát ra hàn khí, trong chớp mắt song chưởng gần như bị đóng băng.

Ngô Lai dừng thân, chăm chú nhìn song chưởng của Tư Đồ Minh công tới, ngay khi song chưởng của Tư Đồ Minh tới trước người Ngô Lai chưa đến một xích, Ngô Lai vội vàng xuất song chưởng nghênh tiếp.

Hai cỗ kình khí vô cùng cường đại tương giao, phát ra một âm thanh vang lên kinh thiên động địa, mao ốc chỗ mấy người đứng cũng bị kình khí cường đại do hai người Ngô Lai và Tư Đồ Minh phát ra phá tan.

Khi âm thanh kinh thiên động địa vang lên, thân ảnh hai người cũng nhanh chóng phân khai, thân ảnh Tư Đồ Minh nhanh chóng bay ngược ra ngoài, há miệng thổ huyết như suối, đổ xuống trên mặt đất, hai mắt nhìn Ngô Lai với vẻ không thể tin được.

Thân thể Ngô Lai sau khi hạ xuống đất, cũng bị kình khí cường đại của Tư Đồ Minh chấn lui lại mấy bước.

Ngô Lai nhẹ nhàng vọt tới trước mặt Tư Đồ Minh, lạnh lùng thốt: "Giải dược ở đâu?"

"Giải dược?" Tư Đồ Minh ha ha cười lớn nói: "Ngươi biết đến tên Bách Độc Thiên Vương như thế, thì cần phải biết chất độc của Bách Độc Thiên Vương là không có thuốc nào cứu được."

Dừng một chút, Tư Đồ Minh lạnh lùng thốt: "Cho dù có giải dược, ngươi cho rằng ta sẽ đưa cho ngươi sao?" Nói xong, ngón tay phải nhẹ nhàng bắn ra một chút bụi phấn về phía dưới chân Ngô Lai, nhưng mà Ngô Lai tịnh không phát hiện ra.

Ngô Lai cười lạnh nói: "Ngươi đã không giao giải dược ra đây, ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của phân cân thác cốt."

"Đáng chết, ngươi lại dụng độc với ta."

Ngay khi Ngô Lai chuẩn bị thực hiện phân cân tỏa cốt đối với Tư Đồ Minh, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, đồng thời một chưởng phát ra kình khí cường đại phách về phía Tư Đồ Minh, đáng thương cho Tư Đồ Minh còn không có phản ứng, đã bị Ngô Lai đánh trúng, thất khiếu chảy máu mà chết.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.