Chương 194: Độc môn trả thù (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1785 chữ
- 2019-09-05 02:22:20
Chẳng những như thế.
Không đợi mọi người nói, Lương Mị tiếp tục:
Ngay cả Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi hai nha đầu này, ta cũng không chắc chắn sẽ thắng được bọn họ.
Lương Quân có chút kỳ quái nhìn đứa nhi nữ tự tin kiêu ngạo của mình, không nghĩ rằng ngay lúc này nàng lại mất đi sự tự tin của mình, nhất thời không biết ứng xử như thế nào.
Lúc này Ngô Lai ẩn núp cách đại sảnh hơn mươi bước, hắn vận công nghe lỏm cuộc hội thoại của mọi người bên trong đại sảnh, vừa nghe được những lời tán dương của Lương Mi, Ngô Lai không khỏi say mê, có thể được mĩ nữ xưng tụng ư, mọi nam nhân đều có một chút hứng thú, say mê, huống chi là tên dâm đãng Ngô Lai hắn.
"Mi nhi, nếu con đã nói vậy thì chúng ta nhất thiết phải tìm hiểu về lai lịch của hai ả nha đầu Lãnh ngưng Vũ và Tuyết Nhi kia."
Từ một phía, Lương Huy đột nhiên lên tiếng.
Lương Quân hướng về phía Lương Huy, nói: "Nhị đệ, lần trước ta giao cho đệ tìm hiểu thân phận của Ngô Lai, việc đã tiến triển đến đâu?"
Lương Huy lắc đầu thở dài:"quả thật không thể nào tra ra, nguyên là Tạp Viên có một kẻ được coi là Vô Lại, rút cuộc tên Vô Lại này có phải là Ngô Lai hay không, chúng ra cũng không được minh bạch cho lắm, từ sau khi Tạp Viên bị giết, thực không có tin tức về hắn, có lẽ hắn cũng đã chết."
Nói đến đây, Lương Quân trầm mặc, hỏi:"Mi nhi, Trượng Phủ bây giờ ra sao?"
Luơng Mi đáp: "Thực không có gì đáng khả nghi, nhi nữ vẫn không sao nhìn thấu được con người của Trương Ngọc Oánh, dù ở cùng với nhau nhiều năm, nhi nữ vẫn không hiều rõ được nàng ta."
Lương Quân nói:
Người của Trương gia đúng là có nhiều chỗ thần bí, chúng ta tra xét bọn họ nhiều năm như vậy cũng không được tin tức gì hữu dụng.
.Dừng lại một chút, Lương Quân nói:
Mị nhi, ta nghe được tin ngày hôm qua Độc môn phái người thả hàng trăm con Bách Độc Thiên Vương vào Trương phủ, làm có người bị thương, Trương phủ cũng đã phái người đi tìm thuốc giải, mà Nhị trưởng lão của Độc môn bị người ta giết, ắt hẳn người làm là Ngô Lai, con có biết người bị trúng độc trong Trương phủ là ai không?
kien
Lương Mị suy nghĩ rồi nói:
Hình như là Nguyệt Nhi bị trúng độc, Bất quá nghe nói độc trên người nàng ta đã được giải.
Nghe vậy mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, phải biết rằng độc dược của Bách Độc Thiên Vương rất khủng khiếp, thuốc giải bình thường không ăn thua, ngay cả cao thủ dụng độc của Độc môn cũng không có khả năng điều chế thuốc giải.
Lương Quân kinh ngạc nói:
Cái gì? Độc dược của Bách Độc Thiên Vương cũng có thể giải? Điều này làm sao có thể xảy ra?
Thấy Lương Mị gật đầu, Lương Quân không khỏi trầm ngâm:
Xem ra Ngô Lai đã có được Hổ Phách Thần Châu, chỉ có Hổ Phách Thần Châu mới có thể dễ dàng hóa giải Độc dược của Bách Độc Thiên Vương thôi.
Được rồi, Mị nhi, con tìm hiểu thông tin về Tử Kiếm ra sao rồi?
Dừng lại một chút, không đợi mọi người phản ứng, liền hỏi tiếp.
Lương Mị nói:
Một chút tin cũng không có, từ lúc ngẫu nhiên đề cập qua, Ngô Lai không có trả lời, con sợ bọn họ cảnh giác, nên không nhắc lại, nhưng mục đích của Lâm Yến giống chúng ta, nên cả hai đều không dám đề cập tới chuyện của Tử Kiếm, bất quá, con dám chắc Tử Kiếm có quan hệ mật thiết với bọn Ngô Lai.
Lương Quân trầm mặc một lát, nói:
Hôm nay hội nghị đến đây thôi! Các ngươi trở về đi!
Nói xong y rời khỏi chỗ ngồi đầu tiên.
Trương phủ.
Ngay khi Ngô Lai vừa về tới Trương phủ, xuất hiện hơn mười bóng người phi thân tới, nhanh chóng tiến nhập vào Trương phủ.
Đồng Cương từ sau khi được Ngô Lai phân phó, liền tự mình cầm đai chùy đi tuần bên trong tứ đình tại tiền viện, đại chùy đặt một bên trên mặt đất,người ngồi trên thạch đôn trong tứ đình. Mắt nhìn chăm chằm không rời khỏi hướng đại môn(cửa lớn) Trương phủ, trong tâm chỉ cần đợi có người đi tới, liền thi triển thật tốt võ công của mình để có thể hảo hảo phát tiết lửa giận đã tích tụ trong nửa tháng qua.
"Người nào? Cũng dám tới Trương phủ ta giương oai, ta xem các ngươi thật không muốn sống nữa."
Ngay khi hơn mười người phi thân tiến nhập Trương phủ, bị Đồng Cương phát hiện, đồng thời lớn tiếng hét lớn.
Hơn mười người nghe vậy, trong lòng nhất thời cả kinh, không có nghĩ tới vừa mới lẻn vào đã bị người phát hiện, không khỏi ngẩn ngơ.
Nhờ có ánh đèn nhàn nhạt ở nội viện, có thể thấy rõ diện mạo của mấy người này, quả đúng là bọn người Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành của độc môn.
Mã Thành Phong ánh mắt nhanh chóng hướng phía Quan Văn, Quan Văn hội ý sau một cái lắc mình liền hướng Đồng Cương đánh tới.
Đồng Cương đồng thời vừa rồi mới hét lớn, người đã đứng lên, lúc này thấy Quan Văn hướng mình công kích, đại chuy trong tay nhanh chóng phóng hướng Quan Văn, tốc độ cực nhanh, thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Quan Văn thấy đại chuy công tới, liền vội vàng né tránh, cũng nhanh chóng phản công, chớp mắt đã công ra mười chiêu.
Mã Thành Phong nhìn hai người, liền dẫn đầu đoàn hướng trong phủ lao đi, bởi vì hắn tin tưởng phi thưởng Quan Văn có thể đối phó được đại hán Đồng Cương này.
Binh
.Ngay khi Mã Thành Phong cùng đám người phi thân chưa tới mấy trượng, phía sau truyền đến một tiếng nổ, mấy người quay đầu nhìn lại không khỏi kinh ngạc vạn phần.kien
Chỉ thấy lúc này đại chuy của Đông Cương vừa lúc nện trên cột đá tứ đình( tứ đình tuy không lớn, nhưng dùng bốn cột đá rất lớn để chống ). Cột trụ đã xuất hiện vết nứt, mà đại chuy của Đồng Cường cũng hãm vào trên cột trụ, mà Quan Văn còn lại là vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn đồng cương.
Nguyên lai, lúc Quan Văn né tránh, né vào giữa những thạch trụ hoán khí, Đồng Cương nắm bắt được cơ hội một chùy đánh xuống, nếu như không phải thân pháp mau lẹ thì đã bị nện như cột đá lúc nãy.
Đồng Cương ngẩn ngơ một lúc, rồi vận khí rút chùy đánh thẳng đến Quan Văn, Quan Văn không ngờ rằng Đồng Cương công kích nhanh chóng như vậy, muốn né tránh cũng không kịp, đành vận khởi toàn công lực nghêng đón chùy của Đồng Cương
Bùm!Bùm!
Liên tiếp hai tiếng nổ thất thanh, tiếng nổ đầu là tiếng sụp đổ của Tử đình, bời vì một trong bốn tứ trụ đã bị Đồng Cương làm cho rạn nứt, nay lại bị Đồng Cương bạt chùy đánh gãy, dẫn đến bị mất thăng bằng mà đổ, tiếng nổ còn lại là do kình khí của hai người tương giao phát nổ, khi nhân ảnh còn chưa rõ dạng thì Tử đình đã đổ ập xuống.
Bùm!Bùm!
Lại hai tiếng nổ nữa, hai người bị đống đổ nát của Tử đình đè xuống, bèn cấp tốc vận khí bay ra ngoài thoát hiểm, Quan Văn vừa rơi xuống đất thì miệng phì máu tươi, rõ ràng là đã bị trọng thương, nhưng Đồng Cương thì khác, sau khi phi thân ra ngoài nhanh chóng hạ xuống, trên người không một chút thương tích.
Đám người Mã Thành Phong có chút không tin vào mắt mình chăm chú nhìn Đồng Cương, không nghĩ rằng Đồng Cương hoàn toàn vô sự dù đã bị cây thạch trụ ngã trúng, dù cho là họ bị cây thạch trụ đó đè xuống thì họ cũng không dám nói mình không có một điềm thương tổn nào.
Ngay lúc Đồng Cương hét lớn, cách đó không xa trong đại sảnh, bọn người Trương Ngọc Oánh , Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi, Xuân Nhi cùng Nguyệt Nhi đang đàm tiếu, bọn họ nghe được tiếng hét thì không có gì lạ.
Trương Ngọc Oánh nghe vậy liền nói:
Không tốt, có người xâm nhập, Xuân Nhi, Nguyệt Nhi mau khai động trận pháp.
Vâng, tiểu thư!
Nguyệt Nhi cùng Xuân Nhi đồng thời đáp, liền hướng ra ngoài cửa mà đi.
Cùng lúc Trương Ngọc Oánh phân phó Nguyệt Nhi và Xuân Nhi khai động trận pháp, rồi đứng dậy chuẩn bị đi xem tình hình, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy đi theo sau Trương Ngọc Oánh.
Ai ngờ mấy người vừa mới ra khỏi cửa đại sảnh, thì nghe bên ngoài có tiếng nổ, bọn họ không tự chủ được ngẩng đầu lền nhìn, cũng là lúc đình tử đang sụp đổ.
Xuân nhi, Nguyệt nhi không cần khởi động trận pháp.
Ngay khi Nguyệt nhi, Xuân nhi chuẩn bị khởi động trận pháp thì bị Trương Ngọc Oánh ngăn cản.
Lăng Ngưng Vũ có chút kỳ quái hỏi:
Oánh tỷ, tại sao không cho các nàng khởi động trận pháp?
Trương Ngọc Oánh nghe vậy cười khổ nói:
Trận pháp đã không thể khởi động.
Lãnh Ngưng Vũ càng cảm thấy kỳ quái:
Xảy ra chuyện gì?
Trương Ngọc Oánh nói:
Bộ phận mấu chốt của trận pháp đã bị phá hư, không có cách nào khởi động.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Trương Ngọc Oánh giải thích:
Cái đình tử (hốc tường??) kia chính là một trong những bộ vị mấu chốt của trận pháp, hôm nay đã bị phá hư, trận pháp không có cách nào vận hành.
Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Nguyệt nhi vội la lên.
Bây giờ làm sao?
Trương Ngọc Oánh cười khổ nói: "Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, hi vọng tên Vô Lại đó có thể sớm quay lại, nếu không với võ công của chúng ta phỏng chừng không cách nào đối phó những người đó" nói xong liền ra cửa đi về hướng nội viện, Lãnh Ngưng Vũ mấy người liền xoay gót bám theo sau.