• 1,453

Chương 198: Lương Mị động tình


Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ dừng lại không tiếp tục công kích Mã Thành Phong, hướng ánh mắt cảm kích về phía Trương Ngọc Oánh, nói: "Cám ơn Oánh tỷ."

Lãnh Ngưng Vũ lúc này đã có chút mỏi mệt, nhưng Trương Ngọc Oánh đã kịp thời xuất thủ giải trừ áp lực cho Lãnh Ngưng Vũ, giúp cho Lãnh Ngưng Vũ có cơ hội để thở, Lãnh Ngưng Vũ vội vàng vận công vận chuyển chân khí hơn mười vòng trong cơ thể, nhanh chóng tiêu trừ sự mỏi mệt vừa rồi.

Trương Ngọc Oánh liền hướng Mã Thành Phong xuất một chưởng công kích bức hắn lui lại, một mặt nói: "Tỷ muội chúng ta không cần khách khí." Nói liền phi thân đánh tới Mã Thành Phong.

Lãnh Ngưng Vũ gật nhẹ đầu, chuyển thân về phía Niên Dữ Hành cùng Tuyết Nhi đang giao đấu.

Lương phủ.

Ngô Lai đang ở bên ngoài nghe lén mọi người bên trong nói chuyện, ngay khi Lương Quân tuyên bố giải tán hội nghị, liền nhanh chóng chuyển thân sang phòng bên cạnh, ẩn thân thấp xuống, không để lộ một tí khí tức nào.

Một lát, khoảng mười người từ trong phòng lục tục đi ra, tuỳ tiện đi các hướng, có lẽ là trở về phòng mình để nghỉ ngơi.

Ngô Lai đang ẩn thân tại trần phòng nhìn chúng nhân li khai, không hề nhìn thấy Lương Mị, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái.

Ngay vào lúc đó, tại phòng lớn truyền ra tiếng bước chân, hơn nữa lại chính là hướng ra ngoài, Ngô Lai vội vàng ẩn thân.


Mị nhi, lần này quả thật ủy khuất cho con rồi.


Ngay khi Ngô Lai vừa ẩn thân thì đồng thời vang lên tiếng của Lương Huy, Ngô Lai không khỏi ngẩng đầu lại nhìn, chính là Lương Huy và Lương Mị.

Lương Mị nói:
Nhị thúc, người đừng nên nói thế, thân là người Lương gia, ta phải nên làm việc này.


Lương Huy nói:
Mị nhi, ngươi cũng biết nhị thúc rất là thương ngươi, đương nhiên không đồng ý với cha ngươi, nhưng cha ngươi đã cương quyết như vậy, nhị thúc cũng không có cách nào khác.


.
Nhị thúc, người không nên ép người quá, cha cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, hơn nữa việc này cũng là nguyện ý của ta, ngươi cũng không muốn Lương gia chúng ta vĩnh viễn chịu sự điều khiển của người, vì người khác làm việc, phải không?


Nghe vậy, Lương Huy chỉ biết cười khổ, lắc đầu than vãn: "Mị nhi, nhiệm vụ này cũng không nên giao cho ngươi, mà là giao cho tử tôn của Lương gia đi làm, ngươi nên tìm được sở thích của mình, sớm một chút có thể ra ngoài, không nên để ý tới sự tình của Lương gia, dù sao ngươi một ngày nào đó nhất định phải rời đi, đi tìm hạnh phúc của chính mình."kien

Lương Mị đáp:
Nhị thúc, mặc kệ người nói như thế nào ta cũng là người Lương gia, cũng nên quan tâm đến chuyện của Lương gia.


Lương Huy khuyên nhủ không được, đành phải nói:
Mị nhi, ngươi cũng không được khoẻ, thời gian cũng không còn sớm ngươi sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi!


Lương Mị gật gật đầu:
Nhị thúc, người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, không nên gắng quá sức, như vậy sẽ không tốt đối với thân thể của người, ta trở về nghỉ ngơi đây."

Đưa mắt nhìn Lương Mị rời đi, Lương Huy lắc đầu thở dài, cũng nhanh chóng rời khỏi.

Sau khi hai người vừa rời đi, Ngô Lai mới hạ thân xuống, hướng về phía biến mất của Lương Mị đuổi theo.

Sau vài lần phóng thân, Ngô Lai vẫn không phát hiện thân ảnh của Lương Mị, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái nói: "Sao lại như vậy, nha đầu nay đâu rồi? Tốc độ của nha đầu không thể nào nhanh như thế! Ngay cả tốc độ của ta mà cũng không thể truy theo được!" . Trong lòng tuy kì quái, nhưng hai mắt vẫn quan sát bốn phía để tìm tung tích của Lương Mị.

Lúc này, tại một cái ao cách vị trí của Ngô Lai không xa, Lương Mị đang tĩnh lặng ngồi ở đó, ngơ ngác nhìn con cá đang tự do bơi lội trong nước. Nhờ ánh sáng của trăng có thể thấy rõ ràng dung mạo của Lương Mị lúc này còn động nhân hơn so với lúc trước.

Đột nhiên, Lương Mị nhẹ nhàng cởi hài ra, lộ đôi chân dài trắng như tuyết, sau đó nàng nhẹ nhàng dùng tay vọc nước trong hồ, cảm giác nước mát lạnh, giỡn nước một lát, Lương Mị từ từ nhúng hai chân vào nước, đu đưa nhè nhẹ.

Giống như là cảm nhận được mị lực động nhân của đôi chân Lương Mị, chú cá vốn bị Lương Mị kinh động bơi đi đang từ từ hướng hai chân của Lương Mị mà bơi lại, sau đó nhẹ nhàng cọ vào hai chân của nàng, một cảm giác kì lạ truyền đến trên người Lương Mị, làm Lương Mị không thể nhịn được nở một nụ cười quyến rũ.

Lương mị ngơ ngác nhìn chú cá đang không ngừng bơi lại và nhẹ nhàng cọ vào hai chân của mình ở trong nước, trong lòng lại nghĩ đến Ngô Lai với nụ cười tà dị trên mặt, tuy có tà dị nhưng lại làm cho nàng động tâm, đặc biệt nhớ đến lúc Ngô Lai chiếm tiện nghi của nàng, thậm chí vuốt ve ngực nàng ở trước mặt Lãnh Ngưng Vũ, làm cho nàng xấu hổ, gương mặt của nàng ta phát nóng lên.

"Ngô Lai, người quả nhiên là một tên Vô Lại".

Đột nhiên, Lương Mị bật lên một tiếng cười, nụ cười trên mặt vô cùng động nhân.

Lúc này, Ngô Lai đang tìm thân ảnh của Lương Mị ở không xa đó, đột nhiên nghe được một âm thanh vô cùng dễ nghe, sau đó lại còn kêu tên của mình, còn sợ là Lương Mị phát hiện ra hành tung của mình, vội lắc mình nấp sau một cây cột.

Cũng đến nửa ngày, rốt cuộc không nghe được thanh âm của ai, Ngô Lai không khỏi tò mò nhìn về phía Lương Mị, vừa lúc nhìn thấy Lương Mị nhúng hai chân vào nước, đu đưa nhè nhẹ, tạo thành một đường cong động lòng người, nhịn không được tiến về trước hai bước, lẳng lặng nhìn Lương Mị

Đối với việc Ngô Lai ở phía sau mình, Lương Mị đương nhiên không hề phát giác, chỉ là ngồi ở bên cạnh ao nghĩ đến tâm sự của mình, đương nhiên, nàng cũng không nghĩ đến sẽ có người ẩn thân bên cạnh.

."Ngô Lai, ta nghĩ ta đã thích ngươi rồi."

Lúc này, Lương Mị đột nhiên lẩm bẩm nói.

Nghe vậy, Ngộ Lai bên cạnh cả kinh, vội lắc mình nấp sau cột đá, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Lương Mị.

"Nhưng, ta không thể thích ngươi, nếu ta thích ngươi, sẽ không đành lòng lừa dối ngươi, nếu không có Tử Kiếm, Lương gia chúng ta vĩnh viễn bị sự khống chế của người khác.


Ai ngờ, Lương Mị cũng không quay đầu lại tiếp tục nói, lẳng lặng ngẩn người ngồi tại chỗ.kien

Lúc này, Ngô Lai mới hiểu được Lương Mị đang tự lẩm bẩm nói một mình, nhưng điều làm hắn kinh hãi chính là nghe được Lương Mị lầm bầm nói ra tâm tư trong lòng, giống như là đã động tình với mình, mà Ngô Lai cũng to gan lớn mật hướng Lương Mị nhẹ nhàng đi đến, khoảng cách càng ngày càng gần.

"Ngô Lai a Ngô Lai, ngươi chẳng những Vô Lại, nhưng còn là khắc tinh của Lương Mị ta, không thể tưởng được Lương Mị ta gặp qua không biết bao nhiêu nam tử anh tuấn hơn ngươi nhiều, đều chưa từng động tâm, vậy mà lại vì ngươi mà động tâm hết lần này tới lần khác

Đột nhiên thanh âm của Lương Mị truyền đến, không đợi Ngô Lai phản ứng, Lương Mị tiếp tục nói: "Ta thật sự không nên nhớ ngươi, nhưng ta không thể không nhớ tới ngươi, không thể tưởng được ta luyện Bất Động Tình quyết bao nhiêu năm nay, thế nhưng cũng động tình vì ngươi."

Nghe vậy. Ngô Lai có thể khẳng định Lương Mị đã thích mình, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Ngay lúc đó, từ xa phát ra tiếng bước chân nhè nhẹ, hơn nữa khoảng cách tới Ngô Lai càng ngày càng gần, đúng là theo hướng đến Lương Mị mà tới, nếu không phải Ngô Lai thời khắc đều chú ý động tĩnh bốn phía, nói không chừng, trong khi hắn mừng rỡ quá đã quên mình đang ở đâu rồi. Lúc này nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Ngô Lai tức thì lắc mình trốn vào trong bụi hoa cách đó không xa, không để lộ một chút hơi thở nào.

Lát sau, xa xa của hành lang xuất hiện một trung niên nam tử, nhìn diện mạo với Lương Mị có rất nhiều nét tương tự, Ngô Lai vừa liếc mắt thấy hắn, đã kinh ngạc đoán được thân phận của trung niên nam tử, mà ở Lương Quân lúc này phát tán ra thần khí, làm cho trong lòng Ngô Lai sinh ra cảnh giác, không tự chủ được liền phong bế che dấu toàn bộ hơi thở của mình.

Lương Quân đi thẳng tới phía sau Lương Mị, Lương Mị cũng không hề có cảm giác, vẫn đang ngắm nhìn đến xuất thần sự tự do của ngư nhân trong hồ, nghĩ đến tâm sự của chính mình.

"Mị nhi, đã khuya rồi, thế nào con còn không có trở về phòng nghỉ ngơi?"

Thấy Lương Mị vẫn ngắm nhìn ngư nhân trong nước đến xuất thần, Lương Quân nhịn không được mới hỏi, bất quá lúc này trong mắt của hắn không có một tia sắc bén, đúng hơn là ánh mắt ôn nhu.

Đang ngẩn người suy nghĩ tâm sự của mình Lương Mị đột nhiên nghe được thanh âm của phụ thân, nhất thời cả kinh, vội vàng đứng dậy đi hài, đứng lên trước mặt Lương Quân.

Lương Mị: "Cha, người sao lại tới đây? Người bây giờ còn không được khoẻ, con tưởng người đã quay lại nghỉ ngơi rồi chứ." Nghĩ lời thì thầm vừa rồi như tự nói chình mình, nếu bị cha nghe được......câu sau của nàng, không muốn bị cha hiểu được mặt tự dưng đỏ lên.

"Mị nhi,phải tâm con đang rối loạn."

Lương Quân nhẹ nhàng nói, vẻ mặt ôn nhu nhìn Lương Mị.

Nghe vậy,Lương Mị cả kinh, liền nói: "Cha, sao có thể như vậy? Tâm tư của con sao có thể rối loạn chứ?".

"Không nên suy nghĩ một mình như vậy." Lương Quân ôn nhu mắt dừng ở Lương Mị một lát nói: "Ngươi có đúng không suy nghĩ tới Ngô Lai, suốt buổi tối hôm nay, khi nghe đến tên Ngô Lai thì mặt ngươi lại đỏ lên, cha thế nào nhìn không ra chứ? Có phải ngươi đã thích hắn rồi."

Lương Mị chẳng biết làm sao đáp: "Cha, sẽ không như vậy, con như thế nào lại thích hắn chứ?"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.