Chương 225 – Phong Lưu Giải Độc (3)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2006 chữ
- 2019-09-05 02:22:24
Ngô Lai nhẹ giọng nói: "Mị nhi, nàng hãy yên tâm. Từ nay về sau phu quân sẽ bảo vệ các nàng, cũng sẽ giữ gìn bản thân thật tốt, sẽ không cho phép bất luận người nào trong chúng ta phải nhận bất kỳ thương tổn nào."
Lương Mị ngả vào trong ngực Ngô Lai, nhẹ gật đầu, cảm nhận được chân tâm của hắn.
Hai người đều ngừng lời, cứ yên lặng, ôm chặt lấy nhau, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh lúc sáng sớm.
Khi ánh dương quang đầu tiên chiếu vào trong phòng Lương Mị, trêu đùa trên thân thể xích lõa của hai người, Lương Mị đang bị Ngô Lai ôm rất chặt nhẹ nhàng cử động, cơ hồ thân thể đã ngứa ran.
Cảm nhận được động tác của Lương Mị, Ngô Lai nói: "Mị nhi, sao vậy? Có phải là phu quân đã ôm quá chặt không?" Nói xong liền nới lỏng hai cánh tay đang ôm lấy thân thể phong mãn động nhân của nàng ra.
Lương Mị nói: "Ngô Lai, ta phải dậy thôi. Thi thể của Liên sứ giả chúng ta cũng phải xử lý, nếu để chậm, bị người phát hiện thì sẽ rất phiền phức."
Nghe vậy, Ngô Lai đờ ra, lúc này mới nhớ ra thi thể của Liên sứ giả đó vẫn còn chưa xử lý, ngoan ngoãn buông hai tay đang ôm lấy Lương Mị ra. Lúc rời bỏ vẫn còn không nhịn được, một tay vò nặn trên nhũ phong đầy đặn của Lương Mị trong giây lát, còn tay kia thì nhẹ vỗ mấy cái xuống đồn bộ phong mãn và tròn lẳn của nàng, làm cho nàng rên rỉ một trận, đôi mắt kiều mị liếc ngang Ngô Lai một cái.
Lương Mị rời khỏi ngực Ngô Lai, một thân thể phong mãn càng không chút giấu diếm hiện ra trước mặt hắn, khiến cho nước miếng của Ngô Lai như muốn chảy hết ra.
Ngô Lai cất tiếng khen ngợi tự đáy lòng: "Mị nhi, thân thể nàng thực sự là rất đẹp, khiến cho phu quân mỗi khi nhìn thấy đều kích động ham muốn nàng."
Nghe vậy, Lương Mị quay đầu về phía Ngô Lai cười xinh đẹp, sức quyến rũ này khiến cho dục hỏa Ngô Lai đại thăng.
A!
Bỗng nhiên, Lương Mị toàn thân run lên, kêu một tiếng rên rỉ, quay đầu liếc ngang Ngô Lai một cái, một bàn tay tìm về phía đồn bộ bản thân, hung hãn véo một cái lên
hỏa nhiệt
thô tráng của Ngô Lai, khiến cho khuôn mặt hắn lộ đầy vẻ đau đớn, nhưng không dám mở miệng, chỉ có cười khổ nhìn nàng.
Nguyên lai Lương Mị rời khỏi ngực Ngô Lai, thay đổi thành tư thế nằm sấp trên giường. Kiều đồn tuyết bạch, tròn trịa chính đang áp sát vào hạ thân Ngô Lai, khiến cho hắn liên tưởng nhanh nhẹn, lại thêm vào nụ cười quyến rũ lúc nàng quay đầu lại, khiến cho Ngô Lai không kiềm chế được
hỏa nhiệt
thô tráng của bản thân, xung kích một cái vào chính giữa nơi khe rãnh kiều đồn của Lương Mị.
"Xuỵt!"
Khi Lương Mị chuyển thân chuẩn bị rời ra Ngô Lai, Ngô Lai đột nhiên ôm lấy thân thể phong mãn vào trong lòng, đồng thời một tiếng
xuỵt
nhẹ vang lên, ngăn cản Lương Mị nói.
"Mị nhi, đừng nói gì cả, có người đến."
Trong lúc Lương Mị khó hiểu nhìn Ngô Lai, định hỏi, thì tiếng truyền âm của Ngô Lai đã truyền đến trong tai nàng.
Lương Mị nghe vậy ngẩn người ra, không nói gì.
Trong chốc lát, một loạt tiếng bước chân vang lên, quả nhiên giống như lời Ngô Lai, Lương Mị không khỏi nhìn hắn ta với vẻ sùng bái.
"Cốc! Cốc!"
Lúc này, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đó thanh âm của một nha hoàn vang lên.
"Tiểu thư, xin hãy thức dậy, lão gia cho người đến gọi, nói là có việc quan trọng tìm tiểu thư."
"Ừ, ta biết rồi." Lương Mị nghe vậy tịnh không quá kinh ngạc, giống như sớm đã biết Lương Quân trở lại gọi nàng.
"Vâng, tiểu thư." Nha hoàn nói xong liền rời đi.
Lắng nghe tiếng bước chân của nha hoàn đi xa, Ngô Lai lúc này mới buông Lương Mị ra, hai tay khó tránh lại chiếm tiện nghi trên thân thể phong mãn của nàng.
Lương Mị vùng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Ngô Lai, cấp tốc vơ lấy y phục ở bên cạnh, mặc lên người.
Ngô Lai có chút kinh ngạc nhìn tốc độ mặc quần áo của Lương Mị, không tưởng được tốc độ mà nàng mặc quần áo lại nhanh như vậy, trong chớp mắt mặc xong, khiến cho Ngô Lai vốn định nhân cơ hội chiếm tiện nghi, liền bị thất bại ngay, ngẩn ngơ nhìn nàng mặc quần áo.
"Ngốc tử, chàng làm sao vậy?"
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Ngô Lai, Lương Mị không nhịn được nhẹ nhàng chí một cái lên mũi hắn.
"Không có gì, không có gì. Chỉ là Mị nhi quá đẹp, khiến cho phu quân nhìn đến ngây ngốc." Ngô Lai vừa tỉnh lại, vội vàng nói.
"Thật không?" Lương Mị không nhịn được hôn nhẹ lên hai má Ngô Lai, cười nói: "Tạ ơn lời khen ngợi của phu quân, chẳng trách nào Trương tỷ tỷ, Lãnh tỷ tỷ các nàng ấy lại yêu thích chàng. Nguyên lai là mồm mép của phu quân ngọt ngào vô cùng, có thể dễ dàng lấy lòng người ta."
"Đâu có?" Ngô Lai đột nhiên đưa tay kéo Lương Mị vào trong lòng, hai tay tìm đến song nhũ của nàng, trong miệng lại nói: "Ta thực sự là từ trước tới giờ đều chưa từng nịnh hót lấy lòng người khác."
Song nhũ Lương Mị bị tập kích, một trận khoái cảm khiến nàng không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ, vội vàng nắm lấy, đẩy hai bàn tay Ngô Lai đang giở trò xấu ra, nói: "Ngô Lai, đừng ồn ào nữa, chúng ta cần mau mau xử lý thi thể của Liên sứ giả đó, nếu như để cho người khác phát hiện, chúng ta sẽ có phiền phức ngay."
Nghe vậy, Ngô Lai vội vàng buông hai bàn tay đang tiếp tục làm loạn, bởi vì chàng cũng biết tính nghiêm trọng của việc này. Huống chi lúc này thi thể của Liên sứ giả đó đã hơi có mùi lạ, nếu mà lập tức xử lý, người khác cũng có thể dựa vào mùi lạ của thi thể đó để hoài nghi Lương Mị.
Thấy Ngô Lai buông mình ra, Lương Mị bèn lấy từ trong ngực ra một chiếc lọ sứ, sau đó rút nút bình ra, đổ vài giọt lên thi thể của Liên sứ giả. Tiếp đó một cảnh tượng kì quái liền xảy ra.
Khi những giọt dược chất đó nhỏ xuống người Liên sứ giả, y phục trên người hắn ta ngay lập tức bốc khói. Tiếp đó y phục liền hóa thành chất lỏng màu vàng đen. Mà khi những chất lỏng này chảy đến nơi khác trên người Liên sứ giả, thì nơi đó liền nhanh chóng hóa thành một bãi chất lỏng màu vàng đen, chảy sang chỗ khác, ăn mòn thân thể Liên sứ giả.
Bãi chất lỏng màu vàng đen đó chảy rất nhanh. Không đến một khắc, chất lỏng đó đã chảy khắp toàn thân Liên sứ giả, và thân thể của Liên sứ giả cũng không ngừng thối rữa. Chẳng mấy chốc, thân thể của hắn ta đã hóa thành một bãi chất lỏng màu vàng đen, còn lại tán phát ra mùi khó ngửi.
Ngô Lai nhìn biến hóa trong chớp mắt này, sắc mặt đại biến, không tưởng tượng được dược thủy trong bình sứ đó lại lợi hại như thế. Nếu như dược thủy đó dính lên thân thể người sống, thì người đó sẽ rất nguy hiểm.
"Mị nhi, dược chất kỳ quái đó thực ra là thuốc gì vậy? Sao lại lợi hại như thế?" Ngô Lai hơi giật mình nhìn bãi chất lỏng vàng đen trên mặt đất, kinh ngạc hỏi.
Lương Mị nói: "Đây là Hóa Thi Dược thủy, chuyên dùng để làm mục nát thi thể, là dược thủy phối chế mà trên giang hồ chuyên dùng để hủy thi diệt tích."
Ngô Lai nhẹ gật đầu, minh bạch dụng tâm của Lương Mị, cũng chỉ có sử dụng Hóa Thi Dược thủy này hủy thi diệt tích, mới có thể không bị người khác phát hiện ra thi thể của Liên sứ giả đó, rồi hoài nghi bọn họ.
"Ngô Lai, ta phải ra ngoài đi gặp phụ thân đây." Lương Mị đột nhiên nói: "Chàng ở đây nghỉ ngơi cho tốt, không nên tùy tiện đi lại. Chờ đến tối, ta lại cùng chàng đi tìm người của Sát Thủ minh."
Ngô Lai thoáng chút chần chừ, nhẹ gật đầu, không nói gì. Nhưng trong mắt lại chứa đựng một chút lo lắng không che giấu được.
"Có phải chàng lo lắng bị người khác bắt gặp?" Lương Mị vừa trông thấy biểu tình của Ngô Lai, liền minh bạch ngay lo lắng trong lòng hắn, nói: "Chàng cứ yên tâm nán lại nơi này, không có sự cho phép của ta, bất luận kẻ nào cũng đều không dám tiến vào gian phòng này."
Nghe vậy, Ngô Lai lúc này mới yên tâm, nhẹ gật đầu, nói: "Ta chờ nàng tại đây, buổi tối chúng ta đi ra ngoài tìm kiếm người của Sát Thủ minh."
"Ngô Lai ngoan." Nghe vậy, Lương Mị bất chợt hôn lên đôi má của Ngô Lai một cái, giống như đang dỗ dành một tiểu hài tử, nói:
Đây là thưởng cho chàng." Nói xong, không chú ý tới Ngô Lai đang ngây ngốc lặng đi ở đó, đi về phía cửa, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Ngô Lai.
Nhìn theo bóng Lương Mị đi xa, Ngô Lai bất giác lắc đầu cười khổ. Tiếp đó ngã xuống giường ngủ mê mệt.
Khi Lương Mị đến phòng Lương Quân, liền cảm thấy bầu không khí có phần quái dị. Bởi vì Lương Quân giống như trong một đêm đã già nua đi rất nhiều. Mà trong phòng đã có mặt Lương Huy cùng Thạch Vân, sắc mặt của hai người đều không thật tốt.
Thấy Lương Mị đi đến, Lương Quân nhẹ gật đầu, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Lương Mị lúc này có thể nói là diễm quang phát xạ rực rỡ. Với sự lão luyện của hai người Lương Mị, Lương Huy, nhất định có thể nhìn ra tấm thân xử nữ của Lương Mị đã bị phá. Nhưng do hai người đang có tâm sự, chỉ hờ hững liếc nhìn nàng một cái, cho nên hai người tịnh không thể phát hiện sự khác thường của nàng. Chỉ có Thạch Vân ở bên cạnh luôn luôn nhìn chăm chú vào Lương Mị, trong mắt chớp động quang mang dị dạng.
"Mị nhi, không thấy Liên sứ giả đâu nữa." Lương Quân đột nhiên nói.
"Cái gì? Liên sứ giả không thấy đâu nữa ư?" Lương Mị giả bộ kinh ngạc nói: "Liên sứ giả sao có thể không thấy đâu? Ông ta đã được nhị thúc đưa đến khách phòng nghỉ ngơi mà?"
"Đúng vậy, ta đã dẫn Liên sứ giả đến khách phòng nghỉ ngơi." Lương Huy tiếp lời, nói: "Buổi sáng thức dậy, ta đi gặp Liên sứ giả, nhưng mà phát hiện ra Liên sứ giả tịnh không có trong phòng, mà đồ đạc trong phòng đều không có dấu vết đã từng bị động qua, hiển nhiên là Liên sứ giả căn bản đã chưa từng nghỉ ngơi trong phòng."
"Mị nhi, nghe hạ nhân nói, tối hôm qua có bóng người bay lướt về phía chỗ của con." Lương Quân nói: "Ta đoán người đó chính là Liên sứ giả, không biết đêm qua, con có gặp qua Liên sứ giả hay không?"