Chương 277: Thu Phục (3)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1507 chữ
- 2019-09-05 02:22:36
"Phải không? Nếu như vậy huynh đệ ta không cần khách khí nữa." Hoắc Danh nói xong quay đầu nhìn Hoắc Chấn, cơ hồ đồng thời hướng Ngô Lai đánh tới, tốc độ nhanh kinh người, so với vừa rồi không biết là nhanh hơn bao nhiêu. Lúc này hai người hiển nhiên là xuất ra thực lực chân chánh. Họ cũng vì tương lai của Hoắc gia bảo, hơn nữa qua chiêu vừa rồi, họ cũng biết võ công của Ngô Lai thâm hậu khó lường, cho nên hai người cũng không hề giữ lại chút thực lực nào.
Ngô Lai khinh thị nhìn hai người đánh về phía mình, căn bản là không để sự công kích của hai người vào mắt mà Lí Lương và Giang Chánh khi thấy Ngô Lai vừa dứt lời thì đã lập tức lui ra xa bởi vì họ hiểu được ba người sẽ có cuộc đại chiến. Thêm nữa hai người cũng muốn biết võ công thâm hậu của thiếu chủ đến bực nào bởi vì họ chưa từng nhìn thấy được tuyệt chiêu chân chánh của thiếu chủ.
Khi thân ảnh của Hoắc Danh và Hoắc Chấn vừa đến trước hai bên người Ngô Lai khoảng một thước thì Ngô Lai đã động thân, thân ảnh hóa thành tia chớp, nhanh chóng đánh tới giữa khe hở của hai người vừa xuất hiện. Hoắc Danh và Hoắc Chấn không hề nghĩ được thân pháp của Ngô Lai lại thần tốc đến vậy. Hai người chỉ cảm thấy trước mắt bóng người chợt lóe, rồi thân ảnh đã biến mất. Hai người trong lòng kinh hãi, từ giữa không trung vội vàng ngừng lại, xoay người tiếp tục hướng Ngô Lai đánh tới. Lúc này thân pháp hai người đã đến mức cực hạn, chân khí cũng đã ngưng tụ vào song chưởng, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén. Khi khoảng cách tới Ngô Lai còn chừng một trượng thì giơ chưởng hướng tới Ngô Lai. Chưởng phong mang theo kình khí sắc bén ma sát với không khí tạo ra tiếng van.
Ngô Lai lắc mình vọt ra sau lưng hai người, đứng ở sau lưng cả hai, lúc này thấy hai người đánh tới thì khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Khi chưởng kình đánh tới trước mặt thì hắn đột nhiên động thân, thiểm quyết toàn lực xuất ra, thân ảnh tại không trung không ngừng vặn vẹo, vài cái lắc mình đã tránh khỏi bốn đạo chưởng phong của hai người.
"Bình,bình,bình,bình"
Bốn âm thanh lớn cơ hồ vang lên. Hoắc Danh và Hoắc Chấn hai người phát ra bốn chưởng cơ hồ không hề đánh trúng Ngô Lai mà là đánh xuống mặt đất, tạo thành bốn cái hố to, bụi bay tung tóe. Ngô Lai đột nhiên thân pháp tăng lên, tốc độ không thể hình dung từ khe hở của hai người tạo ra lướt nhanh qua bốn đạo kình khí. Khi thấy tốc độ nhanh như điện của Ngô Lai thì hai người đã biết là họ đã đánh vào khoảng không. Cảm giác được kình phong lướt qua sát bên người mình, nhất thời kinh hãi, nhanh chóng xoay người, bốn chưởng liền hướng tới Ngô Lai công kích.
Cảm giác được kình phong từ phía sau đánh úp lại, Ngô Lai cả kinh, không hề nghĩ đến phản ứng của hai người lại nhanh như vậy, trong lòng thầm tán dương mà phát sinh mất tập trung. Khi Ngô Lai mất tập trung, hai người đã phát ra kình khí cường đại từ phía sau hắn. Kình khí cường đại nhanh như chớp đánh về phía hậu tâm Ngô Lai. Ngô Lai kinh hãi, vội xoay người, hữu chưởng nhanh như chớp đánh ra một cỗ khí lực mạnh mẽ đón lấy chưởng lực của hai người.
"Bình"
Chưởng lực mạnh mẽ chạm thẳng vào nhau phát ra một tiếng vang rung trời, chấn rung mặt đất, dư kình tung ra bốn phía hất văng đám đệ tử còn bị điểm huyệt đang đứng gần đó. Bên cạnh, Lí Lương, Giang Chánh và Hoắc Ngọc cũng phải lập tức vận công ngăn cản. Lúc này dư kình mới tan biến mất. Vì kình lực quá mạnh mẽ,cả ba người đều bị đánh văng ra.
"Bịch,bịch,bịch"
Khi rơi xuống đất thân thể Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn không ngừng thối lui ra sau hơn mười bước mới dừng lại, khóe miệng tràn ít máu tươi, khí huyết trong cơ thể cơ hồ hỗn loạn làm họ phải vận công chận lại. Mà tình trạng của Ngô Lai cũng không hay lắm. Khi rơi xuống thân thể cũng khẽ rung động, chỉ là đứng yên một chỗ, có điểm kinh ngạc nhìn Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người.
"Xem ra ta đã đánh giá sai các ngươi. Chỉ cần các ngươi quy thuận chúng ta, tin rằng với võ công các ngươi có thể làm được đại sự. Đến lúc đó thanh danh Hoắc gia bảo các ngươi sẽ nhất định chấn động giang hồ." Lạnh lùng giương mắt nhìn hai người một lát, Ngô Lai đột nhiên thuyết.
Nghe vậy Hoắc Danh lạnh lùng đáp: "Muốn chúng ta quy thuận các ngươi là không thể nào." Nói xong cả hai nhìn nhau, đồng thời cùng vận công lực toàn thân.
"Các ngươi đã bại." Khi họ còn đang nhìn nhau chuẩn bị hướng Ngô Lai công kích thì Ngô Lai đột nhiên nói, tay trái ở sau lưng đột nhiên giơ lên hai miếng vải, lạnh lùng giương mắt nhìn hai người.
Nghe vậy cả hai đều ngẩn ngơ, liền đình chỉ ý muốn công kích, không nhịn được nhìn về phía hai miếng vải trên tay Ngô Lai, sắc mặt nhất thời đại biến, liền nhận ra hai miếng vải đó chính là quần áo trên người mình. Khi họ nhìn lại y phục mình thì sắc mặt càng khó coi, thấy trên y phục rách hai chỗ, chính là hai miếng vải Ngô Lai cầm trên tay. Hai người càng hoảng hốt, căn bản là không thể biết được bị Ngô Lai ra tay trong lúc nào. Nếu đổi lại là trường kiếm xẹt qua, họ hoàn toàn không dám nghĩ đến hậu quả. Đến lúc này họ mới biết hắn đã hạ thủ lưu tình.
Bên cạnh Lí Lương,Giang Chánh và Hoắc Ngọc nghe ba người đối thoại đều ngẩn ngơ, chợt nhìn thấy hai miếng vải trong tay Ngô Lai và sắc mặt đại biến của Hoắc Danh và Hoắc Chấn thì trong lòng vô cùng kinh hãi. Bọn họ vốn chăm chú quan sát trận đấu, căn bản là không có nhìn thấy Ngô Lai hạ thủ xé quần áo của họ lúc nào, như vậy làm sao mà họ không kinh hãi.
"Các ngươi đã bại, bây giờ các ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là quy thuận chúng ta, hai là trở về Hoắc gia bảo, không được hành tẩu trên giang hồ." Nhìn sắc mằt đại biến của hai người, Ngô Lai lạnh lùng nói.
"Nhị ca, làm sao bây giờ?"
Hoắc Danh không đáp, mà hướng Ngô Lai hỏi: "Nếu chúng ta không lựa chọn hai điều này,còn cách nào khác không?"
"Sẽ không,"Ngô Lai lạnh nhạt đáp: "Các ngươi đứng đầu một bảo, thành danh trên giang hồ mười năm. Đã đáp ứng điều kiện của chúng ta, các ngươi không thể không thực hiện nếu không muốn làm tổn hại đến thanh danh."
Nghe vậy cả hai đều ngẩn ngơ, cùng rơi vào trầm tư. Rõ ràng Ngô Lai đã đánh trúng vào điểm yếu của họ, thân là cao thủ, dĩ nhiên sợ bị tổn hại thanh danh.
Khi hai người trầm tư, Ngô Lai cũng không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn hai người. Bên cạnh đó, Lí Lương, Giang Chánh và Hoắc Ngọc đều đang căng mắt nhìn họ, nhất là Hoắc Ngọc vô cùng khẩn trương nhìn nhị thúc và tam thúc của mình.
"Không sai, đúng là chúng ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi. Chỉ là nhất thời chúng ta không thể quyết định, hãy cho chúng ta ít thời gian suy nghĩ lại." Trầm tư một lát Hoắc Danh nói, mắt nhìn Ngô Lai. Kỳ thật trong long hắn cũng đang không ngừng đấu tranh, không biết lựa chọn thế nào.
Ngô Lai nghe vậy gật đầu: "Được, ta cho các ngươi ba ngày. Ba ngày sau tại Quân Ý khách điếm các ngươi sẽ cho ta một tin tốt." Nói xong quay về Lí Lương và Giang Chánh bảo: "Chúng ta đi."
Cả hai nhìn nhau, đoạn liền đi theo sau Ngô Lai. Khi đi ngang qua Hoắc Danh Hoắc Chấn, ánh mắt Lí Lương chợt lóe tia thâm ý.
"Hai vị bảo chủ, lần này là cơ hội cho các ngươi. Hơn nữa các ngươi cũng đã thấy võ công của thiếu chủ. Các ngươi chỉ cần đi theo thiếu chủ thì những nguyện vọng nhiều năm của các ngươi sẽ đạt tới. Các ngươi hãy lựa chọn cho tốt."