Chương 281: Thu Phục (7)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1595 chữ
- 2019-09-05 02:22:36
"Bình"
Đột nhiên một tiếng vang lớn vang lên, giữa không trung vô số tàn ảnh của Ngô Lai biến mất mà Hóa Ảnh thần công của Yến Vân Thiên hóa thành mười thân ảnh thoáng lắc lư giữa không trung rồi cũng hoàn toàn biến mất.
Theo tiếng nổ vang lên. Kình khí cường đại cuốn tung tro bụi bốn phía cùng lúc đó thân ảnh hai người bị kình khí cường đại cuốn bay ra ngoài.
"Đặng!Đặng!Đặng"
Cơ hồ thân ảnh hai người cùng rơi xuống đất. Kình khí cường đại chấn mạnh đến nỗi họ không tự chủ được lui về phía sau bốn năm bước mới dừng lại.
Khi rơi xuống đất, mặc dù trên mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng Ngô Lai thầm kinh hãi vạn phần. Bản thân hắn hấp thụ vô số khỏa tử liên, hơn nữa là có Huyền Thiên Thạch và năng lượng của Tử Kiếm hòa làm một, tạo thành nội lực cường đại vậy mà còn bị nội lực cường đại của Yến Vân Thiên làm chấn động khiến nội khí trong cơ thể bốc lên, phải vội vàng vận công ngăn chặn.
Yến Vân Thiên cũng cảm thấy bất hảo. Ánh mắt lóe lên tia nhìn kỳ dị. Thân thể không tự chủ được lui ra bốn năm bước dài. Lão căn bản không nghĩ đến Ngô Lai tuổi còn trẻ thế nhưng nội lực lại thâm hậu như thế, đã đạt đến tuyệt đích cao thủ, có thể chấn lui lão mấy bước. Nếu lão biết hắn đã hấp thu được nhiều năng lượng kỳ dị như vậy chắc cũng không lấy làm kinh ngạc nữa.
Khi tiếng nổ vang lên, luồng dư kính bay ra bốn phía, bụi đất đầy trời ngăn cản tầm mắt của Lí Lương và Giang Chánh. Hai người không tự chủ nhắm nghiền hai mắt lại mà luồng dư kình cường đại còn chấn lui hai người từng bước. Nếu hai người không phải kịp thời vận công ngăn cản, có lẽ không chỉ thối lui từng bước một như vậy.
Sau khi tiếng vang qua đi, bụi đất cũng đã tản ra. Lí Lương và Giang Chánh nhìn nhau, cùng trông thấy vẻ mặt kinh hãi của đối phương, sau đó cùng nhìn vào hai người trong sân, không có nghĩ uy lực của cao thủ tuyệt đỉnh đánh nhau chết sống là như thế. Điều mà bọn họ kinh ngạc là Ngô Lai có thể cùng lục địa thần tiên tuyệt thế cao thủ đánh ngang tay. Nếu là chính bọn họ thì đã bị Yến Vân Thiên đánh cho trọng thương không thể cử động được nữa.
Lúc này trong trường nội là một cảnh yên tĩnh. Những gì ở xung quanh đều đã bị kình khí cường đại của hai người đánh cho xơ xác, một ít đồ gỗ cũng đã bị đánh nát bấy.
"Ai! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Nội lực của ngươi với lão phu không sai biệt lắm. Thật không có nghĩ đến tuổi ngươi còn trẻ như thế mà lại có nội lực hùng hậu như vậy, thật làm cho lão phu có chút kinh ngạc." Lẳng lặng nhìn Ngô Lai một lát, lão chợt thở dài nói.
"Nếu khinh công và nội lực chúng ta không thể phân thắng bại vậy chúng ta dùng chiêu thức tỷ thí một phen. Nếu ngươi có thể thắng được lão phu một chiêu nửa thức, lão phu cũng sẽ làm theo yêu cầu của các ngươi." Lão nói tiếp.
Ngô Lai gật đầu nói: "Đã như vậy thì vãn bối xin đắc tội." Ngô Lai từ đai lưng lấy ra một thanh trường kiếm. "Không biết tiền bối sử dụng binh khí gì?"
"Binh khí?"Lão nhướn mày, thản nhiên nói: "Lão phu đã nhiều năm không có dùng binh khí nên đã quên mình sử dụng binh khí gì. Nếu ngươi có thể thắng được song chưởng của lão phu thì kể như ngươi thắng."
Tuyệt thế cao thủ! Tất cả cái gì cầm trong tay đều có thể thành binh khí sắc bén. Song chưởng này cũng chưa chắc yếu hơn binh khí sắc bén bình thường.
Ngô Lai gật đầu nói: "Đã như vậy vãn bối đắc tội." Ngô Lai không hề khách khí, nhân kiếm hợp nhất như tia chớp đánh về phía lão. Dưới ánh trăng trường kiếm lóe lên hàn khí băng lãnh làm cho người khác không khỏi lạnh cả tim. Khi Ngô Lai vừa động thì Yến Vân Thiên cũng động, thân pháp cực nhanh, song chưởng đồng thời đánh ra nghênh đón trường kiếm của Ngô Lai.
"Bình"
Hai người lại trong nháy mắt tương giao, phát ra một âm thanh lớn, chính là trường kiếm trong tay Ngô Lai chạm vào song chưởng của Yến Vân Thiên tạo ra tiếng vang. Thấy trường kiếm trong tay mình chạm vào song chưởng của lão tạo ra âm thanh làm hắn thoáng ngẩn ngơ, sau đó hiểu ngay là lão đã vận chân khí ra hai bàn tay nên mới phát ra tiếng vang. Ngô Lai không làm gì được đối phương nên cũng không dám đánh bừa mà huy trường kiếm đến ngực lão. Khi lão huy chưởng nghênh đón thì hắn chợt triệt kiếm, từ góc độ khác công kích lão. Đảo mắt tại không trung thì hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, hơn nữa lại không ngừng công kích, thân thể hai người cũng chậm rãi rơi xuống.
Bên cạnh Lí Lương và Giang Chánh nhìn không rời mắt. Hai người đánh nhau giữa không trung nhất chiêu nhất thức mà Lí Lương và Giang Chánh chưa bao giờ được gặp qua, hơn nữa đều là những chiêu tinh diệu cực kỳ mặc dù không có phát ra kình khí tương giao nhưng Lí Lương và Giang Chánh rõ ràng cũng biết đây là những chiêu uy lực kinh người. Nếu tự họ vào trong đánh, sợ rằng một chiêu cũng không đỡ nổi.
"Bình" Khi hai người sắp rơi xuống đất thì đột nhiên Ngô Lai huy trường kiếm hướng chưởng kình của Yến Vân Thiên chạm nhau, phát ra một âm thanh muộn màng khiến cả hai thân ảnh cùng bị đánh bay ra ngoài. Vừa bay ra hai người liền điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, thân ảnh lại như tia chớp hướng đối phương đánh tới. Lúc này hai người ra chiêu tốc độ nhanh hơn, trong chiêu thức ẩn tàng nhiều kình khí ma sát với không khí tạo ra thanh âm, uy lực càng cường đại. Chỉ một lát giữa không trung hai người đã đánh ra hơn trăm chiêu nhưng mà từng chiêu thức cũng rất cẩn thận, chứng tỏ không hề đánh ra bừa bãi.
Lúc này thân pháp hai người đột nhiên xuống tới, mỗi chiêu đều ẩn chứa uy lực cực mạnh. Đột nhiên trường kiếm của Ngô Lai chợt tăng tốc hướng thẳng tới Yến Vân Thiên, thật nhanh và chuẩn xác hướng ngay ngực lão đánh tới. Khi hắn tăng tốc thì lão cũng đồng thời tăng tốc, song chưởng nhanh chóng đánh ra. Một chưởng nghênh đón trường kiếm, một chưởng nhanh chóng đánh về phía ngực hắn. Trong nháy mắt khoảng cách hai người càng gần. Khi Lí Lương và Giang Chánh tưởng rằng trường kiếm của Ngô Lai chạm vào lão thì trường kiếm trong tay hắn chợt đảo qua một bên.
"Bình"Khi chưởng lực của Yến Vân Thiên đánh thẳng vào ngực Ngô Lai thi hắn đã cử tả chưởng nghênh đón, hai chưởng chạm nhau phát ra tiếng nổ, thân ảnh hai người nhanh chóng bay ra ngoài.
"Đặng, Đặng, Đặng" Khi rơi xuống đất sau đó, Yến Vân Thiên chỉ tháo lui từng bước còn Ngô Lai do vội vàng xuất chưởng tương nghênh khiến công lực không đủ cho nên bị lão chấn lui ít nhất cũng năm sáu bước.
"Tiền bối thắng, không cần đáp ứng yêu cầu của vãn bối." Ngô Lai vận công ngăn chặn khí huyết, nhìn lão nói.
Nghe vậy Lí Lương và Giang Chánh không khỏi có chút tiếc hận và thất vọng. Bất quá họ cũng không có động tác gì mà chỉ lắc lắc đầu. Họ vốn không có hy vọng nhiều. Dù sao lão cũng là nhân vật số một, số hai trên giang hồ. Mặc dù họ biết rõ Ngô Lai cao thâm khó lường nhưng trong lòng cũng không tin Ngô Lai có thể thắng được lão mà họ chỉ là muốn nhìn thấy công lực của Ngô Lai sâu đậm đến thế nào.
"Không, là ngươi thắng, lão phu đã bại." Lão cười khổ nói "Nếu không phải ngươi nương tay triệt kiếm thì lão phu đã bị trúng kiếm."
Nghe vậy Lí Lương và Giang Chánh không khỏi cổ quái nhìn hai người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Họ hồi tưởng cảnh đánh nhau vừa rồi, lúc ấy trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, bây giờ đã hiểu được nguyên nhân.
Nguyên lai vừa rồi khoái kiếm của Ngô Lai đã đâm tới trước ngực lão mà lão lại không né tránh vì vậy hắn vội vàng hướng kiếm sang một bên, nếu không kiếm đã đâm ngay vào ngực lão. Không phải lão không muốn tránh mà do khoảng cách quá gần khiến lão không còn cách né tránh được nữa.
"Tiền bối quá khách khí" Hắn nghe vậy mỉm cười nói: "Vừa rồi vãn bối đã đắc tội mong tiền bối bỏ qua." Nói xong hướng Yến Vân Thiên hành một lễ.