Chương 314: Tương Hỗ Nhận Thức
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1863 chữ
- 2019-09-05 02:22:41
"A Đế!"
Tại Quân Ý khách điếm, trong lúc đang ngồi ăn cơm, đột nhiên Ngô Lai nghe được tiếng kêu, thiếu chút nữa ly rượu đang cầm trong tay đánh đổ ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra, lẽ nào có ai nhận ra ta?" Ngô Lai đặt chén rượu xuống, thì thào lẩm bẩm, trong lòng tự trách mình tại sao khi nghe có người gọi như thế.
"Ngô Lai, ngươi làm sao vậy? Có phải trong lòng có gì không thoải mái không?" Thấy Ngô Lai đang ngồi đối diện có vẻ thất thần, Vương Hải vội hỏi.
"Không có gì!" Ngô Lai đáp: "Vương Hải, sau này ngươi không nên gọi ta là Ngô Lai nữa, bởi vì ta còn đang dấu diếm danh tính, ngươi cứ gọi ta là Vô Danh đi."
Nghe vậy Vương Hải gật đầu: "Ta biết rồi, vậy thì cứ làm theo chuyện đánh cuộc của chúng ta, ta sẽ gọi ngươi là lão Đại đi."
Ngô Lai gật đầu, không nói gì. Lúc này bên trong khách sạn cũng không có nhiều người, ngoài bàn của hai người Ngô Lai thì chỉ có một bàn có hai người giang hồ bình thường, còn hai điếm tiểu nhị có vẻ cổ quái thì đã thối lui đến bên quầy, cho nên Ngô Lai nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ.
"Chẳng lẽ là Mị nhi đang nghĩ đến ta mà gọi? Hắn suy nghĩ một chút, đoán chắc có lẽ là Lương Mị vưu vật, quả là thật có thể làm cho người ta động tâm,
Ta cũng đã mấy ngày không có đi thăm nàng, xem ra tối nay phải đi một chuyến mới được."
Hắn uống chén rượu trong tay, trong lòng nghĩ đến tâm sự, trên mặt cũng lộ ra một tia cười quỷ dị.
Vương Hải cũng nhìn ra tia cười quỷ dị trên mặt hắn, không khỏi nghi hoặc nhìn đăm đăm.
Vào lúc này bên ngoài khách sạn có một đại hán cụt tay trạc ba mươi tuổi đi vào, tay phải cầm một cây đại đao, chính là người xưng Đao khách Lí Lương.
Lí Lương vừa tiến vào khách sạn liền hướng tới bàn của Ngô Lai và Vương Hải đang ngồi đi tới.
"Thiếu gia!" Vừa đi tới bên cạnh, Lí Lương vội vàng hành lễ nói, ánh mắt cũng dừng lại trên người Vương Hải, nhận ra người vừa gặp khi nãy, là đại hán ra tay không một chút lưu tình nhưng sao bây giờ lại ngồi chung một chỗ có vẻ hòa bình với Ngô Lai.
Ngô Lai gật đầu nói: "Lí Lương, ngồi đi!"
Lí Lương theo lời ngồi xuống bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn nhìn trên người Vương Hải, vừa nhìn thấy vậy Ngô Lai mỉm cười nói: "Lí Lương, đây là Vương Hải, là bạn cùng chơi đùa thuở nhỏ của ta, cũng là hảo huynh đệ của ta."
Nghe vậy Lí Lương vội vàng đứng lên định hành lễ thì đã bị Vương Hải ngăn cản: "Không cần đâu Lí huynh, mặc dù ta là bạn thuở nhỏ của thiếu gia ngươi, nhưng cũng là thuộc hạ, ngươi không cần phải khách khí với ta." Nghe vậy Lí Lương ngẩn ngơ nhìn Ngô Lai.
Ngô Lai gật đầu nói: "Đúng vậy, đều là người mình, không cần khách sáo!"
"Đã như vậy, Lí mỗ cũng không cần khách sáo, gọi ngươi là Vương huynh đệ đi." Nói rồi hướng Vương Hải bế một quyền rồi cũng ngồi xuống, còn Vương Hải mặc dù không đứng dậy nhưng cũng vòng tay đáp lại.
"Lí Lương, tại sao lại không thấy Giang Chánh?" Lúc này Ngô Lai đột nhiên mở miệng hỏi.
Nghe vậy Lí Lương vội bỏ chén rượu trên tay xuống đáp: "Không rõ lắm, hình như là đi ra ngoài hỏi thăm động tĩnh giang hồ."
"À..." Ngô Lai chỉ nhẹ nhàng gật đầu không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục ăn cơm.
Vào lúc này từ bên ngoài khách sạn lại có một người vẻ mặt lạnh như băng, chính là Giang Chánh, là người bị trọng thương đã được Ngô Lai chữa trị, cả người khí chất như đại biến, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, mà công lực rõ ràng cũng gia tăng. Hắn vừa bước vào khách sạn thì đôi mắt liền quét một vòng rồi hướng tới chỗ ba người Ngô Lai đi tới.
Giang Chánh vừa tiến vào thì ba người Ngô Lai đã nhìn thấy, đặc biệt là Ngô Lai và Lí Lương, bọn họ phát hiện lúc này Giang Chánh đã thay đổi, hoàn toàn không giống như trước, công lực đã đề cao, mà Vương Hải cũng đang dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Giang Chánh, bởi vì hắn cũng phát hiện Giang Chánh không phải là một người tầm thường.
"Giang Chánh, ngồi xuống đi!" Không đợi Giang Chánh mở miệng, Ngô Lai đã lên tiếng nói.
Giang Chánh liền trực tiếp đi tới bên kia Ngô Lai ngồi xuống, ánh mắt cũng dừng lại trên người Vương Hải.
"Tại hạ Vương Hải, sau này còn phải nhờ Giang huynh chiếu cố nhiều hơn." Không đợi Ngô Lai mở miệng, Vương Hải đã hướng tới Giang Chánh ôm quyền nói.
Nghe vậy Giang Chánh vội vàng đáp lễ: "Vương huynh quá khách khí rồi!" Vừa nói hắn cũng vừa ôm quyền đáp lại.
"Giang huynh, ngươi vừa ở bên ngoài nghe được gì không?" Mới vừa ngồi xuống không lâu, Lí Lương liền hỏi Giang Chánh.
Trong lúc Giang Chánh đang há miệng định đáp thì Lí Lương, Ngô Lai và Vương Hải đồng thời xoay người nhìn về phía một hướng, chỉ thấy một người vừa xuất hiện được giang hồ xưng là Kim Cương Tửu Quái, chính là Lâm Thanh Vân. Lâm Thanh Vân không hề nhìn những người bên trong khách sạn, chỉ trực tiếp hướng tới một cái bàn không người đi tới. Khi hắn nhìn thấy bốn người Ngô Lai đang nhìn mình thì Lâm Thanh Vân không khỏi quét mắt lạnh lùng liếc bốn người một cái rồi mới ngồi xuống, lẳng lặng chờ điếm tiểu nhị đem rượu và thức ăn tới, không để ý tới vẻ mặt và ánh mắt của bốn người Ngô Lai.
Giang Chánh thu hồi ánh mắt nhỏ giọng nói: "Hôm nay thu được không ít tin tức, chúng ta ăn xong rồi về phòng nói."
Ngô Lai gật đầu, đột nhiên đứng lên hướng Lâm Thanh Vân nói: "Lâm tiền bối, vãn bối muốn mời tiền bối uống rượu, không biết tiền bối có chấp nhận không?"
Nghe vậy Lâm Thanh Vân thản nhiên liếc mắt nhìn Ngô Lai, không nói một lời, ánh mắt lại chuyển qua nhìn thanh cự kiếm trên người Vương Hải, trong mắt chợt lóe quang mang. Ngay lúc này thì ánh mắt Lâm Thanh Vân và Ngô Lai cơ hồ cùng nhìn ra ngoài cửa khách sạn, mà Vương Hải, Giang Chánh và Lí Lương cũng như đang cảm ứng được cái gì, cơ hồ cùng quay đầu nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một lão giả, quần áo có chút rách rưới đang đứng trước cửa, tóc tai hơi tán loạn làm cho người ta không thể nhìn rõ diện mạo, nhưng Làm Thanh Vân và Ngô Lai cũng đều nhận ra đã từng gặp qua chính là thần bí lão giả, còn lúc này lão giả lại tỏa ra hơi thở không chút tầm thường, lấy công lực của Ngô Lai và Lâm Thanh Vân liền nhận ra được hơi thở không tầm thường của lão đang tới gần. Thần bí quái dị lão giả quét mắt nhìn một lượt bên trong khách điếm rồi trực tiếp hướng tới một cái bàn không người đi tới ngồi xuống, kêu rượu và thức ăn rồi lẳng lặng ngồi yên, không hề để ý đến động tĩnh xung quanh. Thấy lão đã ngồi yên, mấy người Ngô Lai cũng thu ánh mắt về, lúc này Lâm Thanh Vân lại liếc mắt nhìn Ngô Lai, cũng không nói gì, cũng không đáp ứng yêu cầu của hắn, mà lại chăm chú nhìn cự đao của Vương Hải.
Ngô Lai mấy người cũng phát hiện ra sự khác thường của Lâm Thanh Vân, cũng nhìn xuống thanh kiếm, trong lòng đều cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao Lâm Thanh Vân lại chú ý đến thanh kiếm này, tại vì họ cảm thấy thanh cự kiếm này chẳng qua tốt hơn loại kiếm bình thường một chút, cũng không có gì đặc biệt làm người ta chú ý, hơn nữa lại có thể làm cho tuyệt thế cao thủ như Lâm Thanh Vân chú ý. Chuyện này không những làm cho Ngô Lai mấy người kỳ quái, hơn nữa lại càng làm cho Vương Hải kỳ quái, bởi vì cự kiếm này cũng đi theo hắn thời gian chưa lâu lắm, nhưng hắn cũng không có phát hiện chuyện gì đặc biệt.
"Người tuổi trẻ, ngươi tên gì?" Đột nhiên Lâm Thanh Vân hướng Vương Hải hỏi.
Nghe vậy Vương Hải và mấy người Ngô Lai đều ngẩn ngơ, Ngô Lai vội vàng truyền âm nói: "Vương Hải, đó là người nổi danh trong giang hồ xưng là Kim Cương Tửu Quái Lâm Thanh Vân tiền bối."
"Vãn bối Vương Hải xin ra mắt Lâm tiền bối!" Nghe Ngô Lai truyền âm, Vương Hải vội vàng đứng dậy hành lễ.
Lâm Thanh Vân gật đầu hỏi: "Sư phụ ngươi là ai?"
Nghe vậy Ngô Lai mấy người ngẩn ngơ, đặc biệt Vương Hải càng mờ mịt, mà bên kia quái dị lão giả cũng đã chú ý tới mấy người Ngô Lai, ánh mắt từ từ lướt qua họ cuối cùng dừng lại trên thanh cự kiếm của Vương Hải, ánh mắt chợt biến chút khác thường, có vẻ kỳ quái, lại có vẻ nghi hoặc.
Nhìn thấy mấy người đang chăm chú nhìn mình, Vương Hải bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tiền bối, xin lỗi chuyện này vãn bối không cách nào nói được với tiền bối." Đột nhiên Vương Hải rùng mình một cái vì khi hắn vừa nói xong thì ánh mắt của Lâm Thanh Vân đã quét lên người hắn, ánh mắt này cũng làm cho nhất lưu cao thủ như Vương Hải cũng không chịu nổi, phải vội vàng vận công ngăn cản, nói: "Lâm tiền bối, không phải vãn bối cố ý dấu diếm người, mà chính vãn bối cũng không biết tục danh của sư phụ, vãn bối cũng chỉ theo sư phụ được mấy tháng, mà lão nhân gia cũng không thừa nhận ta là đồ đệ, cũng không cho ta gọi hắn là sư phụ."
Nghe vậy Lâm Thanh Vân nhìn chằm chằm Vương Hải một cách gắt gao cũng không nói gì, một lát sau mới thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục uống ly rượu trên bàn mình mà quái dị lão giả khi thấy Lâm Thanh Vân tiếp tục uống rượu thì cũng thu ánh mắt về, tiếp tục tự mình ăn uống.
Ngô Lai, Vương Hải mấy người nhìn nhau lắc đầu, cũng không nói chuyện, lại tiếp tục ăn, mà không khí trong khách điếm cũng bắt đầu lặng đi.