Chương 316: Đại Chiến Chi Dạ (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1734 chữ
- 2019-09-05 02:22:41
"Đại gia, mọi người đều không có việc gì chứ?"
Đám người Quỷ Diệt rất nhanh cùng tụ tập lại, Quỷ Diệt lên tiếng hỏi đầu tiên, bởi vì khoảng cách hành sự của họ cách xa nhau, mà hắn cũng không thể nhìn thấy hết động tĩnh của họ, mặc dù không nghe thấy tiếng động gì, nhưng hắn vẫn hỏi theo thói quen.
"Yên tâm đi, bọn chúng đều là tiểu nhân vật, vẫn không đủ sức uy hiếp chúng ta."
Nghe vậy Tà Tâm nói: "Sợ là sợ những người đứng phía sau bọn thủ vệ, toàn là Thiên Vương môn tinh anh, chúng ta phải cẩn thận làm việc, không nên làm kinh động đến bọn họ, nếu không kế hoạch làm yếu đi thế lực của Thiên Vương môn lần này của chúng ta sợ rằng uổng phí."
"Không sai!" Quỷ Diệt gật đầu nói: "Hành động tiếp tục của chúng ta nhất định phải coi chừng cẩn thận."
Lưu Tinh Trạch cùng các cao thủ khác đồng thời gật đầu.
Trong khi Quỷ Diệt, Tà Binh cùng những người kia tập kích vào mặt trước thì đồng thời hai phương nhân mã kia cũng nhanh chóng tiến vào trong nội viện, hơn nữa cũng đã giết mấy người thủ vệ, đang hướng vào sâu bên trong phủ viện tiến vào. Lúc này Tà Tâm cùng mười đại hộ vệ đột nhiên lánh thân vào bụi rậm bởi vì họ phát hiện cách đó không xa ngay góc hành lang đang có bốn thủ vệ quay trở lại, thỉnh thoảng nhìn động tĩnh bốn phía.
Tà Tâm thoáng đánh giá hoàn cảnh bốn phía rồi đột nhiên hướng tới một người hộ vệ gần nhất khoát tay nhẹ giọng nói: "Trương hộ vệ, ngươi cùng ta đi ra hạ thủ, Lưu hộ vệ các ngươi ở lại chỗ này."
Nghe vậy mười đại hộ vệ cùng gật đầu, đại hán được gọi là Trương hộ vệ vội vàng đi theo sau Tà Tâm hướng tới góc hành lang cách bốn, năm trượng nhẹ nhàng lắc mình đi, cơ hồ không hề nghe được một chút thanh âm nào. Trong nháy mắt hai người đã đến ngay góc hành lang, liền tránh qua tầm mắt của hai thủ vệ, trong lúc bốn thủ vệ đang chia nhau nhìn động tĩnh bốn phía thì Tà Tâm cùng Trương hộ vệ nhìn nhau, cơ hồ cùng lắc mình đánh tới bốn thủ vệ phía trước, tốc độ mau kinh người, trường kiếm trong tay Tà Tâm và đại đao trong tay Trương hộ vệ đồng thời chém về phía bốn thủ vệ.
Trong lúc binh khí trong tay hai người còn cách bốn thủ vệ không được nửa thước thì đột nhiên có hai thủ vệ cùng xoay người lại, thấy bị tập kích thì sắc mặt nhất thời đại biến, không đợi hai người há mồm kêu to, trường kiếm trong tay Tà Tâm liền gia tốc hướng hai người vạch tới, khi trường kiếm bay qua, trên mi tâm hai người liền xuất hiện vệt máu rất nhỏ. Trong khóe mắt hai người hiện lên vẻ kinh hãi, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có cơ hội phát ra, thân thể cũng chầm chậm ngã xuống đất mà mặt khác hai người thủ vệ còn lại cũng cảm nhận được phía sau có khác thường, trong lúc hai người định xoay người thật nhanh thì đại đao của Trương hộ vệ đột nhiên lướt qua hai người, thật chuẩn xác nhắm ngay cổ họng, ngay cả cơ hội để hai người nhìn xem tình trạng của đồng bọn cũng không có thì đã bị Trương hộ vệ giết chết, hai người đưa tay bịt lấy yết hầu như muốn ngăn cản cho máu phun ra, nhưng chuyện này không còn khả năng nữa, thân thể hai người chỉ còn từ từ mềm nhũn ngã xuống đất.
"Cẩn thận, coi chừng có người đến."
Tà Tâm cùng Trương hộ vệ đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn thoáng các thủ vệ, định đem tử thi dấu đi thì đột nhiên Tà Tâm cảm ứng được cách đó không xa có tiếng bước chân, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Trương hộ vệ rõ ràng cũng cảm ứng được tiếng bước chân nên khi Tà Tâm vừa lên tiếng nhắc nhở thì hai mắt đã nhìn Tà Tâm như muốn chờ đợi mệnh lệnh.
Tà Tâm hướng Trương hộ vệ gật đầu, hai người cơ hồ cùng động thân, chỉ bất quá là tách ra hai phương hướng bất đồng, Trương hộ vệ lập tức nấp vào một bụi rậm, còn Tà Tâm vận công lực đến cực hạn, nhẹ nhàng thật khẽ phóng lên trên nóc, phong bế hô hấp, không dám động đậy. Mặt khác chín hộ vệ đằng kia cũng cảm ứng được tiếng bước chân, trong lúc Tà Tâm và Trương hộ vệ cùng ẩn thân thì mấy người cũng liền núp vào bụi rậm, không hề phát ra một tiếng động nào.
"A, a, a, a. . . "
Trong lúc mấy người Tà Tâm ẩn núp xong thì có một thủ vệ đang ngáp dài hướng góc hành lang đi tới, bộ dáng có vẻ rất ngái ngủ, rõ ràng vừa mới thức dậy mà lúc này tay hắn đang cầm lưng quần, rất có thể là định đi ra tiểu tiện. Mà người này vẫn chưa có ý định giải quyết chuyện đó, mà lại hướng theo góc hành lang đi tới, vừa đi vừa ngáp dài.
"Trương hộ vệ, nén chờ một chút, thủ vệ này đang hướng tới phạm vi công kích của ngươi, ngươi lập tức ra tay đánh gục hắn, đừng cho hắn cơ hội la lên." Nhìn thấy thủ vệ đang ngáp đi tới hướng bốn cái xác của mấy thủ vệ kia, Tà Tâm gấp gáp hướng tới Trương hộ vệ truyền âm nói.
"Dạ! Tà Tâm hộ pháp, thuộc hạ nhất định toàn lực đánh gục người này, không cho hắn có cơ hội lên tiếng." Nghe xong lời truyền âm của Tà Tâm, Trương hộ vệ liền truyền âm đáp.
"A!"
Đến lúc này thì người thủ vệ kia đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng, thanh âm rất nhỏ, trong đôi mắt có vẻ mờ mịt nhìn thoáng qua thi thể bốn thủ vệ, sau đó thu lại ánh mắt rồi lắc đầu, không để ý đến thi thể của bốn người kia, đột nhiên xoay người hướng đến chỗ bụi rậm, nhìn bộ dáng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Nhìn thấy thế Tà Tâm cùng mười hộ vệ kia liền thở phào nhẹ nhõm, mà Trương hộ vệ càng cẩn thận chuẩn bị ý định tiếp tục ra tay hạ thủ với người thủ vệ kia.
"Người đâu, có địch nhân lẻn vào!" Đột nhiên người thủ vệ kia toàn thân chấn động, vội vàng hét lớn: "Nhanh lên một chút, người đâu có địch nhân..." Người thủ vệ còn muốn kêu to hơn nữa nhưng không còn kịp, khi hắn vừa mở miệng kêu chữ đầu tiên thì Trương hộ vệ và Tà Tâm lập tức với tốc độ nhanh như chớp đánh về phía thủ vệ mà khi tiếng thứ hai hắn còn chưa kịp thốt thì đã bị đại đao Trương hộ vệ chém bay đầu, không còn kêu thêm được gì nữa, chết ngay dưới đao Trương hộ vệ, còn Tà Tâm cũng vừa đáp ngay bên cạnh hắn.
"Cẩn thận, coi chừng có địch nhân lẻn vào!"
Trong lúc Tà Tâm vừa định mở miệng nói thì ngay tại góc hành lang có tiếng một thủ vệ kêu lớn, cơ hồ chỉ chốc lát cả phủ viện vang lên tiếng bước chân và nhiều âm thanh xé gió vang lên. Tà Tâm và Trương hộ vệ kinh hãi, trong lúc âm thanh còn đang hỗn loạn thì chín hộ vệ kia đã bay đến bên người họ. Trong lúc họ còn đang bối rối kinh hãi thì chỉ trong nháy mắt từ bốn phía đã có đông đảo thủ vệ đã chạy tới, độ khoảng hơn ba mươi người, đã vậy vẫn còn đang tiếp tục chạy tới từ bốn phía xung quanh.
"Một lượt, giết hết không tha!" Nhìn thấy những thủ vệ đang lao tới, Tà Tâm gấp gáp hướng về phía mười đại hộ vệ ra lệnh, vừa dứt lời thì người đã như tia chớp đánh về phía những thủ vệ đang vây công, trường kiếm trong tay mang theo kình khí cường đại với hàn quang sắc bén hướng về đám thủ vệ chém tới.
Vừa nghe xong mệnh lệnh của Tà Tâm, mười đại hộ vệ cơ hồ đồng thời đánh về phía đám thủ vệ, trên đao mang theo hàn quang, nhanh như chớp lao vào giữa đám người, trên mặt ánh lên vẻ ngoan độc lãnh khí.
"A! A! A!..."
Trong nháy mắt Tà Tâm đã lao đến trước mặt đám thủ vệ, trường kiếm trong tay như tia chớp hướng đám thủ vệ bay tới, tốc độ phi thường cực nhanh, mỗi một kiếm vung lên là máu tươi văng ra, hòa cùng tiếng kêu thảm thiết.
"A! A! A!..."
Cơ hồ đồng thời cả mười đại hộ vệ cũng đã đến trước mặt đám thủ vệ, mặc dù không có uy lực lớn như trường kiếm của Tà Tâm nhưng đại đao trong tay họ mỗi lần chém ra cũng làm cho một người tiêu mất năng lực chiến đấu, nhanh, chuẩn, độc chính là tinh túy trong đao pháp của họ, họ không ngừng lao tới trước mà giết, sau lưng họ chất đầy thi thể của người Thiên Vương môn hoặc là những tiếng kêu tê tâm liệt phế. Trong nháy mắt trên mặt đất có rất nhiều thi thể, mà cụt tay cụt chân thì khắp nơi, mà quần áo trên người Tà Tâm và họ đã đẫm đầy máu.
Mặc dù Tà Tâm bọn họ không ngừng chém giêt Thiên Vương môn đệ tử, nhưng người của Thiên Vương môn lại như kiến giết mãi không hết, ngược lại càng giết càng nhiều, nhưng lúc này thêm nhiều đệ tử Thiên Vương môn và các cao thủ cũng đều đang chạy tới. Trong nháy mắt nơi này đã trở thành một nơi đồ sát, một chiến trường, thi cốt khắp nơi mà cả phủ viện trong nháy mắt cũng đều sôi trào cả lên.