Chương 325: Từ Dung Diện Đối
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2308 chữ
- 2019-09-05 02:22:43
Nhìn thoáng qua Lương Quân, Ngô Lai nói: "Vì người là phụ thân của Mị Nhi, ta cũng xưng hô người một tiếng tiền bối! Không biết tiền bối muốn giam giữ vãn bối hay là muốn giết vãn bối?"
Lương Quân lắc đầu nói: "Lão phu sẽ không giết ngươi. Nếu như lão phu giết ngươi thì Mị Nhi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ta, cho nên lão phu chỉ có bắt giữ ngươi, đem ngươi giao cho Thiên Ma môn, về phần ngươi sau này sống hay chết thì phải xem tạo hóa an bài ngươi thế nào."
"Cám ơn tiền bối tin tưởng vãn bối. Đến lúc đó sống hay chết, Mị Nhi cũng sẽ không trách tiền bối." Ngô Lai cười nói: "Vãn bối tự nhận thấy võ công còn chưa có mất, nên tự nhiên không thể thúc thủ chịu trói. Nếu như tiền bối cùng với mọi người có thể bắt hoặc là giết vãn bối cũng xin chịu."
"Được!" Lương Quân nghe vậy tán dương: "Người tuổi trẻ thật sảng khoái, tính cách phi thường có hứng thú đối với lão phu. Nếu như không phải ngươi giết chết vị Liên sứ giả đó, mang đến cho Lương gia ta phiền phức không cách nào giải quyết thì chúng ta cũng sẽ không thành địch nhân, khiến cho tình cảnh bây giờ phải lấy binh khí giải quyết, thì ta cũng sẽ rất đồng ý và yên tâm đem Mị Nhi gả cho ngươi, nhưng đáng tiếc bây giờ, đáng tiếc a đáng tiếc…"
"Tiền bối sai rồi!" Ngô Lai thản nhiên tiếp lời nói: "Cho dù vãn bối không có giết chết Liên sứ giả, chúng ta cũng không thể không phải là địch nhân. Vì lợi ích của gia tộc các ngươi, ích lợi thủy chung chiếm vị trí quan trọng. Trên giang hồ có rất nhiều ích lợi mà các ngươi đều muốn có, càng huống chi Lương gia các ngươi vẫn còn chịu làm việc cho người khác, nên có một số việc cũng vẫn còn không do các ngươi tự làm chủ. Cho nên, chúng ta cho dù không phải là địch nhân, cũng sẽ vì ích lợi mà phát sinh xung đột."
Lương Quân nghe vậy ngẩn người ra, nghi hoặc nhìn Ngô Lai. Theo lời Ngô Lai nói làm cho trong lòng hắn có chút kỳ quái, không thể trong nháy mắt hoàn toàn lý giải được.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian. Vãn bối đã để lại trong cơ thể của Mị Nhi một bộ phận chân khí, phỏng chừng không bao lâu nữa Mị Nhi có thể phá tan cấm chế mà tiền bối thiết hạ trong cơ thể nàng. Nếu như đến lúc đó, công lực của nàng khôi phục ngăn cản chúng ta, chúng ta cũng không thể ra tay được."
Không đợi Lương Quân nói, Ngô Lai đã mở miệng nói trước. Nói xong nhìn chằm chặp vào Lương Mị đang ngồi khoanh chân trên giường vận công, phá tan cấm chế, lúc này mới quay đầu lại thản nhiên nhìn Lương Quân.
Nghe được Ngô Lai nói, Lương Quân kinh ngạc nhìn Ngô Lai, trong ánh mắt chẳng những có nghi hoặc, càng tỏ vẻ bội phục nhiều hơn. Nghi hoặc chính là vì Ngô Lai cũng không có trì hoãn thời gian, nếu như hắn có thể đợi cho Lương Mị phá tan cấm chế tỉnh lại ngăn cản Lương Quân thì thật là không thể bắt giữ Ngô Lai. Mà Lương Quân lại càng hiểu rõ tính cách của Lương Mị, biết rằng Lương Mị sẽ nhất định ngăn cản. Còn có một chút nghi hoặc đó là Lương Quân dùng tới thủ pháp đặc thù của Thiên Ma môn phong bế kinh mạch của Lương Mị, nếu như không có công pháp đặc thù của Thiên Ma môn giải trừ, thì người khác không cách nào phá giải được, cho dù đó là một cao thủ tuyệt đỉnh muốn giải trừ cấm chế mà hắn hạ trên người Lương Mị. Nghe Ngô Lai nói, hình như hắn có thể dễ dàng đem cầm chế giải trừ, có thể nào không làm cho hắn kinh ngạc cùng nghi hoặc. Bất quá, hắn đối với lời nói của Ngô Lai cũng không tin tưởng, bội phục chính là vì tính cách sảng khoái của Ngô Lai mà không sợ hãi.
"Được!" Lương Quân liếc mắt nhìn Ngô Lai, một cái, lại nhìn Lương Mị đang khoanh chân trên giường muốn vận công phá giải cấm chế. Hắn nhẹ giọng trả lời. Nói xong bóng người chợt lóe lên phóng ra khỏi phòng.
Thấy Lương Quân là người đầu tiên ra khỏi phòng, Ngô Lai cũng không chút do dự lắc mình lao ra khỏi phòng.
Lúc này, Lương Mị có thể nói đúng là lòng nóng như lửa đốt, Ngô Lai cùng Lương Quân nói chuyện với nhau tới tai của nàng không sót một chữ, làm cho nàng càng thêm lo lắng. Lo lắng chính là hai người một khi đánh nhau, không biết sẽ để lại hậu quả gì, mặc kệ bất cứ là gì, một người nào bị thương, đối nàng mà nói đều là có một kết quả không tốt.
Nhưng lúc này, Lương Mị không thể di chuyển, ngay cả mở miệng nói cũng không thể, huống chi là đứng dậy đi ngăn cản hai người chứ. Bởi vì Lương Mị lúc này đang vận công thúc dục chân khí mà Ngô Lai để lại trong cơ thể nàng không ngừng hướng tới các cấm chế mà Lương Quân thiết hạ phá giải, không thể mở miệng nói, cũng không thể nhúc nhích. Nếu không chân khí trong cơ thể nàng không cách nào khống chế, một khi không chịu khống chế, nàng ít nhất phải tẩu hỏa nhập ma, công lực hoàn toàn biến mất, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ trở thành tàn phế. Kết quả như vậy đúng là kết quả mà người luyện võ đều biết, cũng đều sợ hãi khi kết quả đó xuất hiện.
"Không được, ta phải nhanh chóng giải trừ cấm chế mà cha ta đã thiết hạ rồi ngăn cản bọn họ."
Lòng nóng như lửa đốt, nhưng Lương Mị chỉ có thể trong lòng tự nhủ, nàng càng không tự chủ được, không ngừng thúc dục chân khí mà Ngô Lai để lại trong cơ thể nàng cùng ngưng tụ chân khí của chính mình dọc theo kỳ kinh bát mạch chậm rãi mà di chuyển. Nhớ phải nhanh chóng khai thông kinh mạch đã bị Lương Quân phong bế, khôi phục công lực ngăn cản Ngô Lai cùng Lương Quân đánh nhau.
Sưu! Sưu! Sưu!
Trong lúc thân ảnh của Ngô Lai vừa rơi xuống đất thì bốn phía vang lên tiếng xé gió của đông đảo cao thủ bay vút đến, trong nháy mắt đã vây quanh Ngô Lai, ít nhất cũng có khoảng trên hai mươi người.
Ngô Lai thản nhiên nhìn mọi người bên trong không ngừng hạ xuống đất, vây xung quanh mình, sắc mặt cũng dần dần biến thành lạnh lùng, cuối cùng ánh mắt dừng vào người đứng ở trước mặt hắn khoảng ngoài hai ba trượng. Nhìn Lương Quân, Ngô Lai nói: "Lương tiền bối, xem ra ngươi vì sanh cầm vãn bối, đã đem hết tinh anh của Lương gia các ngươi, không biết là vãn bối rất là vinh hạnh hay là nỗi bi ai của vãn bối."
"Mặc kệ, là vinh hạnh cũng tốt, bi ai cũng được, lúc này đã không quan trọng. Bất quá, ngươi có một chút cảm giác tự hào, chính là lão phu đã vì muốn giam giữ ngươi đã đem toàn bộ cao thủ của Lương gia ta phái tới. Nếu như ngươi có thể từ trong tay chúng ta mà đào tẩu, Lương gia chúng ta cũng chịu chấp nhận. Đương nhiên, ngươi cho rằng vinh hạnh cũng không quá đáng, bởi vì lão phu đây là lần đầu tiên đem toàn bộ cao thủ của Lương gia để đối phó một mình ngươi, từ trước kia cho tới bây giờ không có tình cảnh này, dù đó là cao thủ tuyệt đỉnh, lão phu cũng không có vận dụng quá thực lực của Lương gia."
Thấy đối mặt nhiều cao thủ như vậy mà Ngô Lai vẫn rất thong dong, Lương Quân liền nhìn chằm chằm vào Ngô Lai nói. Trong lòng hắn lại càng kinh ngạc vạn phần, không khỏi nảy sinh đối với Ngô Lai vài phần kính trọng. Chính là hắn tự mình đối mặt với nhiều cao thủ như thế cũng không mất đi vẻ bình tĩnh, huống chi gần hai mươi người này, mỗi một người công lực đều đã đạt tới cảnh giới nhất lưu. Cho dù là tuyệt thế cao thủ đối mặt với nhiều cao thủ như vậy cũng sẽ kinh ngạc nhưng Lương Quân lại không thể thấy biểu hiện gì trên mặt cùng ánh mắt của Ngô Lai cho thất điều gì khác thường.
Nghe vậy, Ngô Lai cười nói: "Xem ra vãn bối quả thật là vinh hạnh, dĩ nhiên cũng có thể để cho chư vị cao thủ tiền bối ra tay, thật sự là làm cho vãn bối không dám nhận!" Ngô Lai nghiêm mặt nói nhưng dáng vẻ vẫn thong dong. Bởi vì không phải nhiều cao thủ vây khốn hắn mà có cảm sợ hãi. Hai mắt hắn cũng lại một lần nữa đảo qua những cao thủ.
Thấy Ngô Lai vẫn thong dong tươi cười như trước, Lương Quân có cảm giác khác thường, hình như từ trên người của Ngô Lai thấy được tuổi còn trẻ của chính mình, thoáng bình phục chút tâm tình, Lương Quân mới nói: "Được rồi, lão phu cũng không cùng ngươi nhiều lời, thúc thủ chịu trói hay là vẫn còn muốn phản kháng chống lại. Ngươi tự mình nhìn lại mình đi. Nếu như ngươi phản kháng, đến lúc đó lão phu cũng không dám cam đoan ngươi có thể hoàn toàn không có tổn thất gì."
"Thúc thủ chịu trói? Cái này không cần, vãn bối tự nhận võ công còn non kém, sư phụ vãn bối cũng nói cho vãn bối, với thân võ công của vãn bối hiện nay đối phó với hơn mười cao thủ các ngươi như vậy vẫn còn có thể, vãn bối cũng đang mượn cơ hội thử xem, có phải thật sự mình lợi hại như sư phụ nói hay không, đương nhiên là vãn bối phải thử."
Ngô Lai vẫn như trước, bình tĩnh tự tin nhìn đông đảo cao thủ, thản nhiên nói.
"Bất quá, các người trước khi ra tay với ta, có lẽ đem thân phận chư vị tiền bối giới thiệu một đôi chút. Nếu không đến lúc đó vãn bối bị đánh bại, cũng không biết thua ở tay ai, như vậy là rất oan uổng?"
Không đợi Lương Quân cùng mọi người mở miệng nói, Ngô Lai lại nói tiếp, đôi mắt lạnh lùng nhìn khắp mọi người, khóe miệng cũng chậm chậm nổi lên một tia nụ cười lạnh không đổi.
Nghe vậy, khuôn mặt của các cao thủ ở bốn phía chung quanh đang vây lấy Ngô Lai đều dần dần lộ ra sắc mặt giận dữ, bởi vì Ngô Lai nói hắn có thể tự mình chống đỡ hơn mười người cao thủ giống bọn họ, khiến cho bọn họ chẳng những không tin, mà còn cho rằng Ngô Lai nói như vậy là coi thường bọn họ, đối bọn họ thật là vũ nhục. Với tuổi của Ngô Lai bây giờ cho dù luyện công từ trong bụng mẹ, hơn nữa gặp vô số kỳ ngộ, cũng không có khả năng đạt tới một cảnh giới mà có thể chống đỡ được sự hợp công của hơn mười nhất lưu cao thủ bọn họ. Mấy vị đại tuyệt đỉnh cao thủ đương thời đối mặt nhiều nhất lưu cao thủ bọn họ như vậy cũng không dám khoa trương, huống chi là Ngô Lai, trong chốn giang hồ không có nghe thấy tên của người tuổi trẻ nào để cho bọn họ có thể tin tưởng lời Ngô Lai nói, do vậy không vì lời nói của Ngô Lai mà không giận sao được.
Nghe được lời nói của Ngô Lai, trên mặt của Lương Quân cũng lộ ra vẻ hơi giận, do vừa rồi có vài phần kính trọng nên có chút lãnh đạm. Cho rằng Ngô Lai chính là cuồng vọng tự đại, đối với Ngô Lai hảo cảm trong nháy mắt nhất thời không có tồn, lạnh lùng nói: "Được, đã như thế, lão phu liền giới thiệu bọn họ cho ngươi, cho dù bại cũng cho ngươi phải bại tâm phục khẩu phục."
"Vãn bối rửa tai lắng nghe!" Ngô Lai mỉm cười nói, không có để ý tới giọng nói của Lương Quân đột nhiên biến thành lạnh lùng. Nếu như Lương Quân cùng mọi người kia biết Ngô Lai chính là hấp thu năng lượng của Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch, hai đại dị bảo thần khí năng lượng, thì bọn họ sẽ không nghĩ như vậy. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không lựa chọn vây công Ngô Lai, sẽ thương nghị tìm phương thức khác đối phó với Ngô Lai.
"Hai vị ở bên cạnh người thì không cần giới thiệu, bởi vì vãn bối đã biết bọn họ."
Không đợi Lương Quân mở miệng bắt đầu giới thiệu, Ngô Lai đột nhiên chỉ vào người đứng ở bên phải Lương Quân chính là Lương Huy nói: "Vị này là Lương gia nhị gia chủ: Lương Huy- Lương tiền bối, ta đã gặp qua rồi."