Chương 328: Đại Chiến Tứ Quái (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2041 chữ
- 2019-09-05 02:22:44
Nghe vậy, Ngô Lai cười cười nói: "Diễm Như Hoa, không sai, tên cũng rất mỹ lệ, cùng tướng mạo của người rất xứng đôi, chỉ đáng tiếc là…"
"Đáng tiếc cái gì?" Thấy Ngô Lai dừng lại, Diễm Như Hoa không khỏi nở nụ cười mê mị tò mò hỏi.
Ngô Lai nói: "Đáng tiếc là mặc dù ngươi rất đẹp, tên cũng rất đẹp, nhưng là ngươi cũng đã quá tuổi, tuy có bên ngoài có phần xinh đẹp, nhưng không thể để cho người ta biết thân phận thực sự của ngươi. Nam nhân vô cùng hâm mộ vẻ xinh đẹp của ngươi, nhưng ngược lại ngươi cũng sẽ phải luyện tà công nào đó mới có thể duy trì được dung nhan xinh đẹp như thế. Đương nhiên, những người này sẽ phát giác sự yêu tà của ngươi mà không thể tới gần, hơn nữa sẽ càng sợ ngươi."
"Khách! Khách! Khách! Thật không?" Diễm Như Hoa cười khanh khách nói: "Tiểu huynh đệ kia, vậy ngươi đối với nô gia có cảm giác gì chứ?"
Ngô Lai nhìn Diễm Như Hoa, mỉm cười nói: "Ngươi muốn nghe lời nói chân thật hay là nói dối?"
Tam quái khác ở bên cạnh cùng Lương Quân, Lương Huy, Thạch Vân cùng tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hai người, nghe hai người nói chuyện với nhau, không chen ngang. Tam quái nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu. Lương Quân cùng đông đảo cao thủ Lương gia đều cũng nghi hoặc nhìn Ngô Lai, không biết ý tứ của Ngô Lai cuối cùng thế nào, vì sao phải cùng một đãng phụ nói chuyện, cho dù Ngô Lai không biết Diễm Như Hoa mang danh đãng phụ nhưng cũng có thể đoán ra, bọn họ đều khe khẽ lắc đầu.
Diễm Như Hoa nghe vậy bỗng chốc ngẩn ngơ, suy nghĩ một chút mới cười khanh khách nói: "Tiểu huynh đệ nói chuyện thật có hứng thú , ta muốn nghe lời nói thật của tiểu huynh đệ cùng nói dối có cái gì khác nhau?"
Ngô Lai gật đầu nói: "Diễm cô nương thật sự xinh đẹp như hoa, giống như Thiên nữ hạ phàm, làm cho tiểu khả vừa nhìn thấy xốn xang trong lòng, cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân cô nương để nghe lời sai khiến."
"Lời nói này của Tiểu huynh đệ là lời nói thật, vậy tiểu huynh đệ nói dối thử coi?" Không đợi Ngô Lai tiếp tục nói , Diễm Như Hoa đã cười quyến rũ nói.
"Không sai!" Ngô Lai nói: "Quả thật đó là lời nói dối, kỳ thật khi nãy ta thấy ngươi liếc mắt một cái thì cũng đã nhận ra ngươi ít nhất cũng có thể làm bà nội của ta, hơn nữa ta cũng cảm giác được võ công của ngươi luyện chính là một loại tà công Thải Dương Bổ Âm. Nngươi có thể duy trì dung nhan luôn thanh xuân không đổi, đó là do ngươi lấy dương bổ âm mà đạt tới công lực này. Mặc dù đối với ta cũng không có cảm giác gì khó chịu, nhưng ta không muốn đối mặt với một người có thể làm bà nội của ta, nhưng lại ở trước mặt ta lại nhẹ nhàng, thanh thoát như một cô gái. Bởi vì dạng đàn bà này sẽ làm thay đổi khẩu vị của ta, thậm chí có thể nói là sinh ác tâm." Nói xong mấy lời cuối cùng, âm thanh của Ngô Lai có chút lạnh lẽo.
"Ngươi …"
Diễm Như Hoa nghe vậy sắc mặt nhất thời đại biến, vốn là trên khuôn mặt có nụ cười mê hồn, trong nháy mắt đầy vẻ tức giận, trong mắt chớp động sát khí mãnh liệt.
Nghe được lời của Ngô Lai, tam quái ở bên cạnh sắc mặt cũng đại biến. Bởi vì bọn họ hiểu rõ tính cách của Diễm Như Hoa, biết những lời vừa rồi của Ngô Lai chẳng những phạm vào điều đại kỵ của ả, hơn nữa chọc cho ả vô cùng tức giận vì đã đánh trúng điểm tối kỵ của Diễm Như Hoa. Tam quái càng biết cơn thịnh nộ của Diễm Như Hoa, cùng hậu quả của nó là như thế nào.
Bên cạnh, vẻ mặt của Lương Quân, Lương Huy cùng cao thủ Lương gia lúc này cũng có chút quái dị, nhìn cơn thịnh nộ của Diễm Như Hoa không nói gì, kìm nén nụ cười đang muốn bộc phát. Nghe những lời của Ngô Lai đối đáp với Diễm Như Hoa, bọn họ đều rất vui trong lòng, nhưng chung quy vì sợ uy danh của Tứ Quái nên trên mặt không có biểu hiện gì. Bất quá,trong lòng những người này cũng lo lắng cho Ngô Lai, bởi vì bọn họ đều hiểu thủ đoạn tàn nhẫn của Diễm Như Hoa.
"Tiểu tử, ngươi muốn tìm cái chết, dám sỉ nhục lão nương. Hôm nay lão nương chẳng những bắt để hấp thu công lực của ngươi mà còn đem ngươi băm vằm thành bảy tám mảnh cho hả mối hận trong lòng."
Cơn thịnh nộ khiến cho Diễm Như Hoa không còn để ý tới bộ dạng của mình, hung hăng hướng về phía Ngô Lai nói, toàn thân tức giận vặn vẹo, uốn éo, trên trán nếp nhăn càng hiện rõ, trong nháy mắt phảng phất biến bà lão.
"Thật không?" Ngô Lai cũng thay đổi khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng nói: "Nghe nói Thiên Ma môn cao thủ nhiều như mây, hơn nữa võ công lại càng cực kỳ quỷ dị, hôm nay ta muốn thưởng thức cao thủ Thiên Ma môn có bao nhiêu lợi hại."
"Tứ Quái chúng ta đã lâu không đi lại trên giang hồ, cũng thật lâu không có vận động quá gân cốt, hôm nay lão phu muốn vận động gân cốt cho khỏe, xem người có thể giết chết Liên sứ giả rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại."
Ngô Lai vừa dứt lời, Tiếu Diện Quỷ Quái đã tiếp lời, trên mặt vẫn tươi cười, bất quá, trong mắt có nhiều sát khí hơn.
Ngô Lai không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Tứ Quái, mặc dù không nói gì, nhưng thân thể đã phát ra khí thế cường đại, rõ ràng đã vận chuyển công lực.
Trong lúc toàn thân Ngô Lai phát ra khí thế cường đại thì Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa hai người nhìn nhau, cơ hồ đồng thời di động, tốc độ cực nhanh, quả nhiên không hổ là cao thủ Thiên Ma môn. Chỉ thấy hữu chưởng Tiêu Thần mang theo cường đại kình khí đánh úp về phía ngực Ngô Lai, cường đại kình phong xé rách không khí. Binh khí của Diễm Như Hoa chính là tay áo của ả, tay áo của ả ta so với người bình thường thì dài hơn rất nhiều. Diễm Như Hoa hướng Ngô Lai đánh tới thì đột nhiên tay áo thật dài biến thành cứng phảng phất hóa thành một cây côn đột nhiên lăng không đánh úp về phía Ngô Lai.
Trong khi Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa di động đồng thời bốn chung quanh cao thủ đang vây khốn Ngô Lai đều không tự chủ được về phía lui về phía sau chừng mười trượng, nhường không gian cho ba người đánh nhau, nhưng thủy chung vẫn phong kín các hướng đề phòng Ngô Lai có thể đào tẩu.
Cổ Băng Lãnh cùng Khúc Văn đứng lẳng lặng nhìn Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa đang hướng Ngô Lai công kích, không ngăn cản, cũng không có ý tiến lên liên hợp vây công, bởi vì bọn họ tin tưởng võ công của Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa rất dễ dàng có thể vây cầm Ngô Lai, cho dù Ngô Lai có võ công cao hơn bọn họ tưởng tượng. Bọn họ cũng tin rằng Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa trong chốc lát giải quyết xong Ngô Lai nên hai người bọn họ cũng đề khởi công lực toàn thân, gắt gao nhìn nhất cử nhất động của Ngô Lai, để ngừa vạn nhất.
Lương Quân cũng không ra tay, chỉ cùng Lương Huy và cao thủ Lương gia lẳng lặng nhìn Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa đang công kích Ngô Lai, rõ ràng là muốn xem kỳ biến. Lương Quân mặc dù biết Ngô Lai võ công cao cường, nhưng không tin Ngô Lai có thể còn cao hơn Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa. Hai người này công lực không thua kém mình, cho nên hắn đối Ngô Lai cũng không có nhiều hy vọng, đồng thời, trong lòng hắn cũng có một chút tiếc hận, rất có áy náy đối với Lương Mị.
Trong nháy mắt, Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa hai người đến trước mặt Ngô Lai, chưởng mang theo cường đại kình khí cùng cánh tay áo như tia chớp nhất trực công kích Ngô Lai, tựa hồ muốn nhất kích có thể thu thập hắn.
Ngô Lai lạnh lùng nhìn hai người công kích, đến khi cường đại kình phong nổi lên động quần áo của bọn họ, hắn không có hành động gì, trong lúc này, tất cả mọi người tưởng rằng Ngô Lai sẽ bị hai cao thủ hợp kích đánh trúng. Đương nhiên, Lương Quân không cho là như vậy, bởi vì hắn có thể phá đoán Ngô Lai thong dong không phải giả vờ, cho nên hắn tin tưởng nhất kích của hai người cũng không thể làm gì hắn. Ngô Lai đột nhiên nhất động, hai vai có chút khẽ động, bất chợt biến mất ngay tại chỗ, sau nhất khắc lại hiện ra đã ở sau Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa. Bất quá, Ngô Lai không có nhân cơ hội ra tay với hai người, đứng lẳng lặng nhìn công kích của Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa đang đánh vào khoảng không cách đó không xa.
Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa thấy công kích của mình sẽ đánh trúng Ngô Lai, trên mặt hai người không khỏi lộ ra nụ cười lạnh, một nụ cười đắc ý khi cầm bắt thành công nhưng sự tươi cười chỉ ở bọn họ trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung. Theo sau, hai người chỉ cảm thấy bóng người trước mắt chợt lóe, liền mất đi mục tiêu, trong lòng nhất thời kinh hãi, cơ hồ đồng thời ở giữa không trung thân thể nhất chuyển, hướng phía sau họ công tới, bởi vì bọn họ đã cảm giác được Ngô Lai trong lúc này ở phía sau bọn họ cách đó không xa.
Ở bên cạnh, đông đảo cao thủ đều kinh ngạc nhìn Ngô Lai xuất hiện phía sau Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa, bởi vì bọn họ căn bản không có nhìn rõ Ngô Lai làm như thế nào mà tránh thoát được sự công kích của hai người, chỉ cảm thấy trước mắt một bóng đen mơ hồ từ giữa không trung thổi qua, kế tiếp thấy Ngô Lai đến phía sau Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa.
Cách đó không xa ,Lương Quân, Lương Huy, Cổ Băng Lãnh, Khúc Văn cùng Thạch Vân và bốn lão giả cao thủ kia cũng bất quá chỉ thấy mơ hồ thân ảnh Ngô Lai né tránh đằng thân phi xẹt qua Tiêu Thần cùng Diễm Như Hoa. Bởi vì tốc độ Ngô Lai quá nhanh, đã vượt qua cực hạn tốc độ của con người, cũng vượt qua tốc độ mà mắt thường có thể đạt được, lại càng vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Lương Quân giờ phút này trên mặt chẳng những có kinh ngạc, mà còn có một tia vui vẻ khó gặp xuất hiện. Bởi vì Ngô Lai thân pháp quá siêu cường.
"Bình! Bình! Bình!
Khi mọi người đang kinh ngạc, Ngô Lai đột nhiên chuyển thân, không hề né tránh, mà rất nhanh đưa song chưởng nghênh hướng đón chưởng của Tiêu Thần cùng tay áo dài của Diễm Như Hoa, ba người trong nháy mắt tương giao nhất chiêu, cường đại kình khí chạm vào nhau phát ra vài tiếng nổ.