Chương 33: Đại chiến quỷ tà (3)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1935 chữ
- 2019-09-05 02:21:51
Ngô Lai lạnh lẽo nhìn Lưu Tinh Trạch nói:
Xem ra ta còn là xem thường ngươi, không có nghĩ được ngươi lại có thể dưới sự phẫn nộ, đột phá nút chặn của người luyện võ, đạt đến hàng ngũ tiên thiên cao thủ. Bất quá, ta khuyên ngươi không nên muốn cùng ta động thủ, bởi vì ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.
Nói đến cuối, Ngô Lai dùng nội lực phát ra, khiến những người võ công hơi thấp trong trong đám người xung quanh chấn động toàn thân run rẩy, há miệng thổ một ngụm máu tươi, cả Quỷ Thiên, Quỷ Địa cùng Hàn Vũ cao thủ như thế, cũng bị nội lực cường đại chấn động thụ thương nhẹ, đều hoảng sợ nhìn Ngô Lai.
Nhưng mấy người Phong Vân sau lưng Ngô Lai thì không việc gì, chỉ bị thanh âm Ngô Lai dùng nội lực phát ra làm sợ.
Mấy người Phong Vân kinh hãi nhìn Ngô Lai, không ngờ Ngô Lai chẳng những khinh công cao cường, ngay cả nội lực cũng kinh nhân phi thường, lại thấy Hàn Dục ba người thân thể rung chấn cùng mấy đệ tử thổ huyết sau lưng có thể minh bạch nội lực cường đại Ngô Lai tạo thành.
Khiến mấy người sợ hãi không phải là Ngô Lai dùng nội lực thương người, chỉ cần võ công đạt được trình độ nhất định, đều có thể dễ dàng làm được, nhưng giống như Ngô Lai thế này dùng âm thanh thương đến ngươi chỉ định lại là cực kì cực kì hiếm thấy.
Ngay cả người cấp bậc đại tông sư cũng không phải tùy tiện mà làm được, càng không nói Ngô Lai chỉ là một người trẻ tuổi như thế, trong mắt mọi người đây căn bản là không khả năng.
Lưu Tinh Trạch cực kì chấn động, như quả không phải hắn vừa trùng phá nhâm đốc nhị mạch, đột phá nút chặn của người luyện võ, bản thân hắn cũng có thể bị nội lực cường đại Ngô Lai thi triển làm thương.
Lưu Tinh Trạch thay đổi hình ảnh phẫn nộ mới rồi, biến thành một người anh tuấn văn nhã, nguyên nhân đây có lẽ là võ công hắn đạt đến tiên thiên chi cảnh, tâm cũng theo sự gia tăng của võ công mà không dễ dàng động nộ.
Lưu Tinh Trạch lạnh lẽo nói:
Thật sao? Ta là không tin, tiên thiên cao thủ ta đây lại có thể không phải là địch thủ của một người không là tiên thiên cao thủ như nhà ngươi.
Nguyên lai Lưu Tinh Trạch tịnh không có từ trên người của Ngô Lai cảm giác được sự lưu động của tiên thiên chân khí, vì thế mới nói vậy.
Võ công hiện tại của Ngô Lai đã không phải là tiên thiên cao thủ có thể nhận định được, năng lượng của Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm trong thân thế hắn bản thân là linh khí trong thiên địa, tinh hoa trong trời đất.
Sau khi bị Ngô Lai hấp thụ đã triệt để cải đổi thể chất của Ngô Lai, trên người của hắn đã không còn phân biệt tiên thiên cùng hậu thiên, lại thêm năng lượng trên Thanh Sương Kiếm, cảnh giới võ công của hắn đã không phải mọi người tại đây có thể biết được.
Ngô Lai nói:
Ngươi không tin thì thử xem, bất quá ta khuyến cáo ngươi có lẽ không nên cùng ta động thủ, bởi vì ta có thể không nhịn được phải giết ngươi. Một khi động thủ, trong mắt ta chỉ có người chết.
Nói đến người chết, trong mắt Ngô Lai phát ra hỏa diễm chói mắt, giống như phải đem tất cả sự vật trước mặt đốt cháy.
Lúc này toàn thân phát ra khí thế cường đại, lại như một pho sát thần, khiến người kính sợ.
Lưu Tinh Trạch thấy khí thế trên người Ngô Lai, so với trên người bản thân càng mạnh hơn, cũng không khỏi có phần sợ hãi, thậm chí hoài nghi con mắt mình phải chăng nhìn lầm.
Lưu Tinh Trạch tuy tròng lòng sợ, nhưng nghĩ đến lời bản thân mới vừa nói, cũng không thể không động thủ, nói:
Tốt, để ta lĩnh giáo một lần cao chiêu của ngươi!
Nói xong phi thân phóng tới Ngô Lai, bảo kiếm trong tay phát ra kiếm khí yêu dị, bắn đến Ngô Lai.
Ngô Lai lách người né trách, đồng thời một chưởng vỗ tới hướng Lưu Tinh Trạch, từ trong tay phát xuất một cỗ lực lượng cường đại cuốn tới Lưu Tinh Trạch.
Lưu Tinh Trạch biết nội lực của Ngô Lai cường hoành, như quả bị hắn đánh trúng không tan xương nát thịt mới lạ, thế là vội vàng tránh qua.
Đồng thời Lưu Tinh Trạch né tránh, chưởng phong của Ngô Lai đã đến vị trí của Lưu Tinh Trạch, một tiếng vang lớn, sau lưng Lưu Tinh Trạch tường sập tháp đổ, Lưu Tinh Trạch thấy nơi bị Ngô Lai kích trúng, cực kì hoảng sợ, thầm tự vui mừng tránh nhanh, nếu không phải chết dưới chưởng hắn.
Người đứng quan chiến bên cạnh đã bị lực lượng cường đại hai người phát ra bức lui nhiều trượng, lại thấy một chưởng hủy thiên diệt địa của Ngô Lai, càng là kinh tâm, đều không nghĩ được Ngô Lai một người không phải tiên thiên cao thủ này lại có thể phát xuất một chưởng hủy thiên diệt địa, cường hoành như thế.
Lưu Tinh Trạch thấy Ngô Lai, trong mắt lóe lên sắc thái ngoan độc, toàn lực vung ra một kiếm chém tới Ngô Lai. Kiếm này ngưng tụ toàn bộ công lực của Lưu Tinh Trạch, một kiếm đủ hủy diệt tất cả sự vật trước mắt.
Ngô Lai thấy thế, cũng không khỏi bội phục công lực đối phương, vội vàng vận khởi toàn lực, một chưởng nhắm hướng kiếm khí của Lưu Tinh Trạch bổ lại.
Hai cỗ tận khí giao nhau, chỉ nghe một tiếng vang lớn, thân ảnh hai người đều bị lực lượng cường đại của đối phương chấn bay ngược ra. Mọi người bên cạnh cũng bị bức lui rất xa, mọi vật xung quanh đều bị lực lượng cường đại của hai người phá hủy.
Mọi người sợ hãi nhìn hai người tranh đấu, trong lòng thầm nghĩ: Đây là công lực của tiên thiên cao thủ sao? Quá khủng bố. Trong lòng có hâm mộ cũng có tật đố.
Trong nháy mắt Lưu Tinh Trạch cùng Ngô Lai nội lực giao nhau, thân thể chấn động, khí huyết trong người cuồn cuộn, khó chịu một trận, nhưng Ngô Lai cũng bị lực lượng quái dị trên kiếm đối phương làm cho khiếp sợ.
Khi tương giao với kình khí Lưu Tinh Trạch phát ra, từ trên kiếm hắn truyền lại một cỗ lực lượng quỷ dị, nhanh chóng tiến vào trong người Ngô Lai, thôn tính nội lực Ngô Lai, xâm nhập các đại kinh mạch toàn thân Ngô Lai, khiến Ngô Lai rất hoảng sợ, vội vàng vận khởi thần công, đem năng lượng quỷ dị đó bức ra ngoài cơ thể.
Cỗ năng lượng quỷ dị chính là từ trên kiếm trong tay Lưu Tinh Trạch phát ra. Nói tới kiếm này, cũng là quái kiếm biến mất gần trăm năm trên giang hồ, tên là Ẩm Huyết Kiếm.
Kiếm ẩm huyết tên là Ẩm Huyết kiếm, chính là chuyên môn uống máu của đối phương, nuốt công lực của đối phương, quái kiếm xâm thực kinh mạch đối phương, phá hoại thân thể đối phương, đạt đến mục đích tiêu diệt đối phương.
Nghe nói kẻ đúc kiếm này chính là một tên tà đạo, vì để đúc thành kiếm này, tổng cộng giết 999 người, uống máu tươi của 999 người, mới đúc thành kiếm.
Sau khi đúc thành kiếm này, kẻ đó dùng kiếm này làm mưa làm gió trong giang hồ, giết rất nhiều cao thủ trên giang hồ, trở thành ma đầu khiến người kinh hoàng sợ hãi trên giang hồ một thời. Sau đó cuối cùng chọc giận hắc bạch lưỡng đạo, hắc bạch lưỡng đạo vây công, lúc này mới đem hắn tru sát, nhưng cây Ẩm Huyết Kiếm này lại không biết kết cuộc ra sao, không ngờ được Âm Huyết Kiếm biến mất trăm năm lại xuất hiện trên giang hồ. Mà Lưu Tinh Trạch cũng là trong một cổ động có được, nhưng tịnh không không biết kiếm này lại là Ẩm Huyết Kiếm khiến người chấn kinh.
Ngô Lai đã từ trên kiếm trong tay Lưu Tinh Trạch cảm giác được khí tức quỷ dị, lạnh lùng nói:
Không có nghĩ được kiếm trong tay ngươi lại có thể quỷ dị như thế, lại có thể thôn thực nội lực người khác, xâm thực kinh mạch người khác, xem ra ta hôm nay phải kiếm này, nếu không cây kiếm quỷ dị này còn không biết phải hại bao nhiêu người.
Nói xong tay khoa lên, một đạo thanh quanh bay đến tay của Ngô Lai, chính là Thanh Sương Kiếm trong tay của Trữ Thanh Sương.
Bọn người Phong Vân kinh hãi kêu lên:
Lăng không nhiếp vật!
Ngô Lai hôm nay cho họ chấn kinh quá nhiều, nào là thân pháp quỷ dị, nào là nội lực cường đại có thể chống chọi cùng tiên thiên cao thủ, hiện tại lại là Lăng Không Nhiếp Vật, hơn nữa hút lấy lại còn là một trong thập đại thần khí đã nhận chủ Thanh Sương Kiếm.
Lăng Không Nhiếp Vật đối với một cao thủ mà nói, có thể dễ dàng làm được, khó có là một chỗ ngoài vài chục trượng, cự li thế này không phải cao thủ bình thường có thể làm được. Mà càng khiến người kinh hãi là vật hút lấy là một thần khí đã nhận chủ, trong nhận thức của mọi người tại trường lúc này căn bản là không khả năng, ngay cả lưỡng đại cao thủ tuyệt đỉnh đương thời Thiên Tiên Đạo Nhân cùng Thông Thiên Thánh Tăng cũng không nhất định có thể làm được. Nhưng Ngô Lai lại có thể làm được, sao có thể không kêu mọi người kinh hãi chứ?
Trữ Thanh Sương vốn dĩ còn vì đả đấu của hai người kim tâm, đột nhiên cảm giác một cỗ lực hấp dẫn kì dị, chính hấp dẫn bảo kiếm trong tay bản thân, mà bảo kiếm trong tay theo còn theo đó chấn động không ngừng. Còn không đợi nàng phản ứng lại, chỉ thấy trong tay nhẹ đi, chỉ cảm giác một đạo thanh quang từ trước mặt vạch qua, đến trong tay Ngô Lai, chính là Thanh Sương Kiếm trong tay bản thân, nhìn vào tay mình, chỉ còn lại cán kiếm của Thanh Sương Kiếm, trong lòng kinh sợ, không có ngờ Thanh Sương Kiếm đã nhận mình làm chủ nhân còn có thể bị Ngô Lai lăng không thu đi.
Lưu Tinh Trạch thấy Ngô Lai lại có thể từ hơn ngoài mười trượng lăng không hút lấy bảo kiếm trong tay của Trữ Thanh Sương, cũng là rất kinh sợ, tự nhận bản thân còn không đủ khả năng thực hiện, ngay cả làm được cũng không thể ung dung như thế.
Nghe được lời của Ngô Lai, Lưu Tinh Trạch lạnh lùng nói:
Bằng ngươi còn muốn hủy bảo kiếm trong tay ta, quả thật vọng tưởng, hươu chết tay ai còn chưa biết, hãy để chúng ta quyết định cao thấp!