Chương 35: Hựu ngộ Vũ Tâm
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1690 chữ
- 2019-09-05 02:21:51
Phong Vân kêu:
Ngô thiếu hiệp, không cần truy đuổi.
Lúc này Phong Vân từ trong kinh hoàng giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Ngô Lai truy theo, vội vàng ngăn trở Ngô Lai. Xưng hô cũng từ tiểu huynh đệ mới rồi biến thành Ngô thiếu hiệp hiện tại.
Ngô Lai kì quái nói:
Làm sao không truy, những kẻ này đều luyện võ công tà dị phi thường, hôm nay không giết bọn chúng, ngày khác tất thành họa hại, uy hiếp thiên hạ thương sinh.
Phong Vân nói:
Bọn chúng chỉ là những nhân vật nhỏ, tịnh không đáng chúng ta lo nghĩ, lão lo là thiếu hiệp chọc đến Quỷ Cốc cùng Tà Điện, thời gian sau này của thiếu hiệp sẽ không dễ qua, bọn chúng nhất định không thể bỏ qua cho thiếu hiệp, nhất định có thể phái người tới giết thiếu hiệp, người sau này nên đề phòng một chút.
Ngô Lai ngạc nhiên hỏi:
Quỷ Cốc cùng Tà Điện rất lợi hại sao?
Phong Vân hỏi lại:
Thiếu hiệp không biết Quỷ Cốc cùng Tà Điện sao?
Ngô Lai đáp:
Không biết, trừ một ít bang phái tại Lâm Châu thành này ra, các bang phái giang hồ khác, một cái ta cũng không rõ.
Lúc này Trữ Thanh Sương bên cạnh lạnh lẽo nói:
Cả Quỷ Cốc cùng Tà Điện ngươi đều không biết, ngươi sau này còn thế nào hành tẩu giang hồ.
Ngô Lai cười đùa cợt nhã nói:
Không quan hệ, sau này có Sương Nhi giúp ta thì được rồi.
Trữ Thanh Sương lạnh lùng nói:
Ta hôm nay về Tuyết Cung.
Ngô Lai góc cạnh, nói:
Đây cũng không sao cả, ta cùng nàng tốc hành, tùy tiện đến Tuyết Cung bọn nàng xem coi.
Trữ Thanh Sương không ngờ Ngô Lai lại có thể xỏ lá như thế, biết bản thân nói không qua hắn, đành phải lại không lí tới hắn nữa.
Ngô Lai thấy Trữ Thanh Sương lại không lí tới mình, buộc phải hỏi Phong Vân:
Quỷ Cốc cùng Tà Điện có phải rất lợi hay không?
Đương nhiên rất lợi hại.
Đột nhiên một thnh âm từ sau lưng mấy người truyền lại, tại đây mấy người đều là cao thủ, lại có thể có người lén tới bên cạnh mà không biết, có thể thấy được võ công người cao thế nào.
Mấy người kinh hãi, quay đầu nhìn tới người lại.
Chỉ thấy người tới cả thân ăn mặc nho trang, chính là Mộng Vũ Tâm hai hôm trước khuyên rược Ngô Lai.
Ngô Lai thấy vậy rất vui, hỏi:
Nguyên lai là Mộng huynh, huynh làm sao có thể tới đây thế?
Mộng Vũ Tâm đáp:
Tiểu đệ thấy nơi đây có tử quang xuất hiện, liền hiếu kì đi tới xem qua, không có ngờ là các người với người của Quỷ Cốc cùng Tà Điện đánh nhau, không biết nguyên nhân thế nào mà nên thế?
Nguyên lai Mộng Vũ Tâm cũng là phát hiện tử quang, nghĩ Tử Kiếm xuất hiện, liền vội vàng đi tới, đương nhiên nàng ta tịnh không có phát hiện Thanh Sương Kiếm phát ra tử quang.
Khi Mộng Vũ Tâm đến, đã là kết thúc của trận đấu, đối với lũ người này của Quỷ Cốc cùng Tà Điện, nàng ta từ trang phục quái dị thì có thể biết thân phận những kẻ này.
Nghe nói, Ngô Lai đáp:
Lũ người Quỷ Cốc cùng Tà Điện gì đó trước, muốn đoạt Thanh Sương Kiếm trong tay chúng ta.
Mộng Vũ Tâm kinh ngạc hỏi:
Thanh Sương Kiếm một trong thập đại thần khí sao?
Ngô Lai đáp:
Không sai.
Mộng Vũ Tâm hỏi tiếp:
Thanh Sương kiếm thế nào có thể trong tay các người vậy?
Ngô Lai đáp:
Đây là bảo kiếm của Trữ cô nương.
Nói xong chỉ vào Trữ Thanh Sương đứng không xa bản thân, đem quá trình phát hiện Thanh Sương Kiếm cùng việc nhận chủ của Thanh Sương Kiếm kể cho Mộng Vũ Tâm nghe. Cuối cùng hỏi:
Trữ cô nương lại là đệ tử của Tuyết Cung, thấy khi nãy lũ người đó của Quỷ Cốc cùng Tà Điện trông như rất sợ Tuyết Cung, Tuyết Cung này có phải rất lợi hại hay không?
Mộng Vũ Tâm nhìn hướng Trữ Thanh Sương, hỏi thăm:
Nghỉ Trữ cô nương phải là đệ tử của Dịch tiền bối, không biết Dịch tiền bối có khỏe không?
Trữ Thanh Sương hỏi:
Gia sư rất tốt, Mộng công tử biết gia sư sao?
Mộng Vũ Tâm đáp:
Khi nhỏ thấy qua Dịch tiền bối một lần, chuyện này đã hơn 10 năm rồi.
Sư phụ của Mộng Vũ Tâm Thiên Tuệ cùng Dịch Tình đều là nhất đại tông sư trên giang hồ, đương nhiên có qua lai, vì thế Mộng Vũ Tâm khi nhỏ mới có thể thấy qua.
Mộng Vũ Tâm lại nhìn Ngô Lai trả lời:
Tuyết Cung đương nhiên rất lợi hai.
Thấy con mắt Ngô Lai luôn nhìn về Trữ Thanh Sương, Mộng Vũ Tâm lại nói:
Huynh thiên vạn không nên chú ý Trữ cô nương người ta, nếu không, người của sư môn người ta nhất định không thể không lột da huynh, rút rân huynh, khiến huynh sống không bằng chết.
Ngô Lai kinh hãi, nói:
Không thể chứ! Người của Tuyết Cung bọn họ cũng quá tàn nhẫn rồi.
Lại thấy biển tình nghiên túc của bọn người Phong Vân Vương Bân, Ngô Lai chỉ có thầm tự cười khổ.
Thấy gương mặt giống như khổ đau của Ngô Lai, mấy người khác kìm nén vẻ tươi cười trên mặt.
Mộng Vũ Tâm lại quan sát Phong Vân một lúc, hỏi:
Vị này nghĩ là một trong tứ đại hộ pháp của Phong Cốc Phong Vân Tẩn Phong tiền bối chăng?
Phong Vân đáp:
Không dám, không dám, không biết sư phụ của Mộng huynh đệ người thế nào?
Nhân vì Phong Vân đã từ trên người của Mộng Vũ Tâm cảm giác được khí chất bất phàm, bởi vậy liền có một câ hỏi như thế.
Mộng Vũ Tâm đáp:
Tiền bối rộng lượng, cái này tạm thời vãn bối không cách nào phụng cáo, bởi vì gia sư không muốn để vãn bối trong giang hồ đề cập tên người.
Phong Vân nói:
Không việc gì, nghĩ tất lệnh sư nhất định là một kì nhân, nếu không không thể dạy ra Mộng huynh đệ người như vậy.
Nói xong còn lại đem Phong Khí giới thiệu với Mộng Vũ Tâm.
Vương Bân bên cạnh nói:
Xin chào Mộng huynh đệ, tại hạ tự giới thiệu, tại hạ là Thiên Đường Môn Vương Bân.
Mộng Vũ Tâm nói:
Nguyên lai là một trong tứ đại cao thủ của Thiên Đường Môn Thần Côn Vương đại hiệp, thực sự thất kính.
Vương Bân nói:
Mộng huynh đệ không nên gọi ta đại hiệp gì đó, gọi ta toàn thân không dễ chịu, huynh đệ nếu không ghét bỏ, thì kêu ta Vương đại ca.
Mộng Vũ Tâm nói:
Cung kính bất như tòng mệnh, đã như thế, vậy đệ sẽ gọi huynh Vương đại ca.
Lúc này Ngô Lai bên cạnh mới biết thân phận mấy người, nhưng đối với thứ loại Phong Cốc, Thiên Đường Môn gì đó, Ngô Lai lại là một điểm cũng không rõ.
Ngô Lai nhìn Trữ Thanh Sương hỏi:
Sương Nhi a! Người của Tuyết Cung bọn nàng không phải thực sự như Mộng huynh nói lợi hại như thế chứ?
Trữ Thanh Sương hỏi lại:
Ngươi nói sao?
Ngô Lai nói:
Sương Nhi tốt, nàng ngàn vạn không thể cáo tố người sư môn của nàng ta chiếm qua của nghi của nàng, nếu không bọn họ có thể thực sự giết ta đó.
Trữ Thanh Sương nói:
Võ công ngươi giỏi như thế, cón sợ người khác giết ngươi.
Ngô Lai nói:
Đương nhiên không sợ, nhưng bởi vì Sương Nhi nàng sau này sẽ là phu nhân của ta, những sư thúc sư bá đó của nàng cũng sẽ là bề trên của ta, ta sao có thể cùng bọn họ động thủ chứ?
Trữ Thanh Sương phẫn nộ, nói:
Ngươi, ngươi …
Lời còn chưa nói trọn, thì bị Ngô Lai cắt đứt.
Ngô Lai thay đổi sự Vô Lại mới rồi, chững chạc đàng hoàn nói:
Sương Nhi, thật xấu hổ, bảo kiếm này của nàng bị ta dùng hư, không bằng ta kiếm một bảo kiếm còn tốt hơn cái này cho nàng.
Nói xong cầm Thanh Sương Kiếm đưa cho Trữ Thanh Sương.
Trư Thanh Sương đưa tay tiếp lấy Thanh Sương Kiếm, nhìn được vết nứt trên mặt, lòng đau không thôi.
Vương Bân bên cạnh nói:
Vương huynh đệ, đây chính là một trong thập đại thần khí Thanh Sương Kiếm a! Huynh đệ nghĩ dễ dàng có được thế sao? Trừ phi những thanh kiếm khác trong thập đại thần khí mới có thể cùng nó so sánh!
Ngô Lai cười khổ nói:
Thế tiểu đệ cũng không có biện pháp, Sương Nhi, như quả sư phụ nàng hỏi tới kiếm này thế này tổn hại, trách tội xuống, nàng nói là ta dùng hỏng.
Trữ Thanh Sương nhìn Ngô Lai một cái, không ngờ được Ngô Lai thực sự quan tâm mình, hắn sợ mình quay về không cách nào giao phó với sư phụ sao?
Chính ngay lúc này, Thanh Sương Kiếm trong tay Trữ Thanh Sương đột nhiên đại chấn, phát xuất thanh quang cường liệt, thoát khỏi trong tay của Trữ Thanh Sương.
Thanh Sương Kiếm sau khi thoát khỏi trong tay của Trữ Thanh Sương, tại giữa không trung không ngừng xoay tròn, quay cuồng, theo đấy tốc độ càng lúc càng nhanh, thanh quanh càng lúc càng cường liệt, khiến người kinh hãi, không biết rốt cuộc phát sinh sự tình gì.
Sau một lúc, Thanh Sương lại quay về trong tay Trữ Thanh Sương, Trữ Thanh Sương tiếp lấy nhìn qua, phát hiện vết nứt trên kiếm đã phục nguyên, không khỏi kinh ngạc ồ một tiếng.
Ngô Lai nói:
Sương Nhi, thế nào.
Nói xong liền đến gần.
Nhìn vết nứt trên Thanh Sương kiếm đã không thấy, Ngô Lai sửng sốt nói:
Kiếm này lại có thể còn tự mình sữa chữa phục hồi.