• 1,453

Chương49: đắc mĩ thanh sương (3)


Ngô Lai thấy vậy, đại kinh nói :
Sương Nhi đã trúng mị dược!
, trong thời gian này, Trữ Thanh Sương đã lột quần áo ra, chỉ để lại cái yếm ngực màu hồng, cặp nhũ phong phong mãn như muốn nhẩy ra khỏi chiếc yếm màu đỏ .

Ngô Lai không chịu được như si ngốc, mắt cứ gián vào da thịt trắng mịn màng và song nhũ phong mãn của Trữ Thanh Sương, trong tâm chỉ muốn kiệt tác của thượng thiên này, nhưng không phải trong tình huống Trữ Thanh Sương bị trúng độc, hắn nghĩ tới, trong tâm không còn dục vọng lớn nửa .

Đột nhiên, Trữ Thanh Sương không biết có cảm giác gì, hai tay tuyết bạch đột nhiên choàng ôm lấy vai Ngô Lai, đồng thời hai chân đã kẹp lấy hông Ngô Lai, tiểu phúc cùng hạ thể Ngô Lai bằng với nhau, Trữ Thanh Sương không ngừng cọ qua cọ lại chà vào .

Lúc này Trữ Thanh Sương đã tới cực hạn của tình dục, toàn mặt đỏ lên, cả cổ cũng đỏ hồng lên, hơn nửa không ngừng tràn ra toàn thân, cả người nóng như sôi lên .

Cảm giác được thân thể Trữ Thanh Sương, cặp song nhũ phong mãn đàn hồi không ngừng cọ lên ngực mình, tình dục của Ngô Lai đã trào lên, lúc này chuẩn bị chiếm hữu thân thể Trữ Thanh Sương, nhưng lần này Ngô Lai không làm được, hắn vì lo lắng cho Trữ Thanh Sương.

Có thể nói là Ngô Lai thay đổi tính tình không? Đương nhiên không phải, Ngô Lai lúc này chỉ lo về thương thế của Trữ Thanh Sương, không còn có tâm tình để làm chuyện khác .

Ngô Lai lo ngại nhìn Trữ Thanh Sương càng ngày càng đỏ rực lên, cả thụ được nhiệt độ của Trữ Thanh Sương càng lúc càng tăng lên, không biết làm gì bây giờ .

Ngô Lai nghĩ : ta có thể chiếm hửu Sương Nhi như thế này không ? Nàng có thể đổ cho ta? Rồi hận ta? Trong lòng không ngừng tranh đấu .

Lúc này Trữ Thanh Sương đã tới cực hạn tối hậu của tình dục, chỉ sợ sẻ chết vì dục hỏa .

Chính tại lúc này nội tâm Ngô Lai tranh đấu, Trữ Thanh Sương như đã tỉnh lại nhiều .

Trữ Thanh Sương rên rỉ :
Vô Lại, mau cứu ta, toàn thân ta khó chịu quá, nhưng bị liệt hỏa thiêu, mâu cứu cư’u ta .
vừa nói vừa như cố hít lấy không khí .

Thấy Trữ Thanh Sương thô’ng khổ, Ngô Lai trong tâm đau khổ, nói :
Sương Nhi, ta chiếm hửu nàng như thế này, nàng không thể đổ cho ta nhé ?


Trữ Thanh Sương không hồi đáp, vì đã bị dục hỏa thiêu cho mê đi, căn bãn không hiểu được Ngô Lai nói cái chi, chỉ dùng hành động hồi đáp lại Ngô Lai .

Chỉ thấy Trữ Thanh Sương đột nhiên ôm lấy Ngô Lai khẩn cấp, miệng anh đào nhỏ nhắn đã ấn lên má của Ngô Lai, không ngừng hôn hít, tìm kiếm môi của Ngô Lai, vừa hôn vừa lột đi y phục của Ngô Lai .

Thấy vậy, Ngô Lai chỉ biết cười khổ, không tưởng nổi là sau này mình còn bị cưởng bách

Bị Trữ Thanh Sương kích tình vì sự nóng bức của nàng, không cần nói nhiều, môi vẫn gắn lên đôi môi anh anh đào nhỏ nhắn của Trữ Thanh Sương, hai tay nhẹ nhàn tháo yếm hồng xuống, sau đó hai tay không ngừng xoa bóp song nhũ phong mãn của Trữ Thanh Sương .

Lúc hai tay Ngô Lai không ngừng xoa bóp, Trữ Thanh Sương rên rĩ thống khóai, tình dục của Ngô Lai đã bị tíêng rên rĩ tiêu hồn này kích phát, không ngừng hôn hít lên người, phủ lên mổi thốn của da thịt .

Đêm nay nói về chuyện 2 người, là một đêm kích tình, một đêm không ngũ .

Sau cơn ân ái, Ngô Lai bình tĩnh ngắm toàn thân thơm tho của Trữ Thanh Sương đang chìm trong giấc ngũ, cảm thấy thân thể lúc này không còn nóng nửa, Ngô Lai trên mặt lộ ra nụ cười tà dị, khuông mặt như say mê, say mê cơng ân ái với Trữ Thanh Sương, say mê thân thể mỹ lệ mềm mại cũa nàng, say mê Trữ Thanh Sương đã đem cho mình tiêu hồn, không giống như cảm giác tiêu hồn của Trương Ngọc Oánh, Nguyệt Nhi, Xuân Nhi đã đem lại .

Đột nhiên Ngô Lai hai tay nhẹ nhàng leo lên hai ngọng đồi phong mãn của Trữ Thanh Sương, nhẹ nhàng xoa bóp, động tác thật êm nhẹ, sợ làm tỉnh mỹ nhân trong mộng .

Ngô Lai vừa xoa bóp song nhũ của Trữ Thanh Sương, trong đầu nghĩ :
Song nhũ của Sương Nhi quã thật đẹp, thật là của ta lâu dài, ông trời quã là chiếu cố cho ta .
nói xong không chịu được dùng môi nhẹ nhàng hôn lên nhũ đầu (tự hỉêu) của song nhũ tuyết bạch .

Khôn biết là tại vì ban ngày cùng người đã đấu, hay là tại vì 2 người vừa phong cuồng xong, tóm lại, Ngô Lai lúc này rất mệt mỏi, bất tri giác nằm xuống trên song nhũ của Trữ Thanh Sương mà ngũ, miệng vẫn còn ngậm lấy nhũ đầu (tự hiểu) .

Trữ Thanh Sương không biết là tại bị thương không được tốt, hay là vừa mới phong cuồng vừa rồi, đã mệt mỏi ngũ đi, đối với Ngô Lai không có một điểm cảm giác, 2 người cứ thế mà ngũ ly bì .

Ngày hôm sau, trời thật sáng .

Trên giường, Trữ Thanh Sương nhè nhẹ mở mắt ra, nhưng chưa thấy rỏ gì, cả giác trên người có cái gì rất nặng đè lên, giống như là người, đặc biệt trên nhũ đầu của song nhũ phong mãn của mình cảm giác ngứa ngày lâu lâu lại truyền lại, làm Trữ Thanh Sương rất khó chịu .

Trữ Thanh Sương chịu không được đẩy Ngô Lai ra khỏi thân mình, ai ngờ toàn thân mềm ra, không một điểm khí lực, vốn đã tính đẩy Ngô Lai lui ra khỏi thân mình, nhưng khí lực không có, chỉ có thể lay nhẹ Ngô Lai .

Ngô Lại bị động tác của Trữ Thanh Sương kinh động, xoay người lại, vốn đang đè Trữ Thanh Sương, biến thành Trữ Thanh Sương đè Ngô Lai, nhưng Ngô Lai vẫn ngậm lấy nhũ đầu của Trữ Thanh Sương không bỏ, giống như là một tiểu hài đang bú, không ngừng nút lấy nhủ đầu của Trữ Thanh Sương tới phát tím.

Bị Ngô Lai nút lấy nhũ đầu làm truyền lại cảm giác êm dịu ngứa ngày, lam Trữ Thanh Sương không chịu dược rên lên .

Trữ Thanh Sương cứ rên rỉ càng lúc càng lớn, làm tỉnh giấc Ngô Lai .

Ngô Lai mở mắt ra, phát hiện Trữ Thanh Sương không biết đã lúc nào đè lên thân mình, miệng đang nút lấy nhủ đầu của Trữ Thanh Sương, mắt thấy được da thịt khiết bạch và song nhũ phong mãn của Trữ Thanh Sương, không nhịn được ôm chặt lấy eo của Trữ Thanh Sương .

Trữ Thanh Sương thấy rỏ được mặt của Ngô Lai, nhớ được mình và Ngô Lai đã phong cuồng, mặt đỏ lên

Trữ Thanh Sương thấy Ngô Lai tĩnh lại, liền nói :
Vô Lại, mau buông tar a, trời đã sáng rồi, phải rời giường thôi, thiếp còn phải về gặp sư phụ .


Nghe xong Ngô Lai 2 tay như không muốn bỏ Trữ Thanh Sương từ vòng tay mình ra, hai tai chuyển xuống mông nàng, miệng vẫn ngậm nhẹ nhủ đầu của Trữ Thanh Sương, làm Trữ Thanh Sương phải êm dịu rên rỉ lên một tiếng, đúng ra là phải quát lên vì giận với Ngô Lai .

Đột nhiên , Ngô Lai di tới hai mông của Trữ Thanh Sương tay đánh xuống một phát thật hung hăng, một cảm giác lạ truyền lên tim Trữ Như Băng làm chấn động thân thể Trữ Thanh Sương một phát, trong mắt xuất hiện sắc mê mang, không biết là thống khổ hay la khoái lạc .

Trữ Thanh Sương hồi tỉnh lại, tức giận nói :
Vô Lại, chàng ``````.
nhất thời không biết nói gì cho phải, vì mình đã là nữ nhân của chàng, có gì mà chàng ta không làm được chứ ?

Thấy Trữ Thanh Sương nổi giận, Ngô Lai liền nói :
Sương Nhi, xin lổi, ta không cố ý đánh đau nàng .


Nghe xong, Trữ Thanh Sương không muốn tính tóan với hắn, nói :
không còn sớm nửa, phai nhanh rời giường, thiếp phải trở về gặp sư phụ .


Ngô Lai biết Trữ Thanh Sương nhất định trở về Tuyết Cung, nên đành phải hỏi :
Sương Nhi, nàng không thể không đi hôm nay ?


Thấy ánh mắt chờ đợi của Ngô Lai, Trữ Thanh Sương đã cảm thấy bất nhẫn, nhưng suy nghĩ rồi kiên quyết đáp :
không được .
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.